Edit:Salad
Khi Lê Sân mở cửa ra đã bị Tô Du ôm vào trong ngực.
Anh cũng mặc kệ thân thể ướt ngượng ngùng của cô giờ phút này, tựa như báu vật đã mất mà tìm lại được, Lê Sân thậm chí có thể cảm nhận được thân thể anh run rẩy rất nhỏ.
Cô thở dài một hơi:
"Tôi không sao."
Cô vỗ vỗ bả vai Tô Du, muốn giúp anh bình tĩnh lại.
"Ai thèm lo lắng cho em!"
Tô Du cắn chặt hàm răng, nghĩ một đằng nói một nẻo lời nói, lại không chịu thả lỏng một chút nào.
"Anh không thấy khổ sở một chút nào."
Anh nói có chút mất tiếng, một bên nói,một bên chôn mặt vào bả vai cô. Thực nhanh Lê Sân đã nhận thấy được trên vai tràn ngập một mảng ướt át, nóng rực xuyên thấu qua quần áo.
Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo này...
Lê Sân cười nhạt ôm sát eo anh, quả nhiên mình cứu anh ta là đúng, nếu về sau không nhìn thấy anh nữa, sẽ rất tịch mịch.
Tuy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng trong mắt lại tràn ngập ấm áp.
Cô cũng không hối hận với quyết định của mình, mỗi một thế giới sẽ tương ứng với một lần lựa chọn khác nhau.
Tầm nhìn của cô bé Tô Lãm bị Tô Du chặn lại, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ôm sau eo Lê Sân, dùng đầu như lông xù xù cọ cọ:
"Chị, Tiểu Lãm cũng muốn ôm."
Lê Sân vươn tay ra, xoa lộn xộn tóc cô bé, sau đó cười sang sảng.
Cô vẫn rất hạnh phúc, không phải sao?
——————
Ba người đi một đường, rốt cuộc một tháng sau đã tới thành phố Z.
Dựa theo quy trình thường ngày, Lê Sân và Tô Du được phân phòng ở, còn được ở một phòng lớn hơn nữa. Bởi vì cô bé Tô Lãm thức tỉnh dị năng ở trên đường đi, cho nên bọn họ đều nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
Dị năng của Tô Lãm có chút tương tự với Tô Du, cô bé có thể khống chế hơi nước, quả thực chính là một đại sát khí. Thậm chí, cô bé còn thức tỉnh một không gian ba chiều ,về sau cô bé tăng cấp có lẽ sẽ càng lúc càng lớn.
Ở mạt thế, cường giả mới có quyền lên tiếng.
Bọn họ được phân tới rồi khu biệt thự trung tâm, mỗi ngày đều có vật tư phân phát và nguồn nước cố định, điều này tương đương với tiêu chuẩn đãi ngộ cao.
Sau khi Lê Sân và Tô Du rửa mặt xong, liền định đi dạo trung tâm thành phố . Tô Lãm còn muốn ở trong phòng luyện tập dị năng, bây giờ cô bé mới thức tỉnh sơ sơ chưa đủ thuần thục.
Trước tận thế thành phố Z, cũng coi như là một thành phố lớn, cho nên hai người đi một đường, mơ hồ có thể thấy được phồn hoa ngày trước.
Tô Du ngay từ đầu nghẹn mặt đi bên người Lê Sân, cả người đều cứng đờ.
"Anh làm sao vậy?"
Lê Sân thấy anh như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Tô Du lại cứng đờ lắc đầu, thấy Lê Sân không hỏi nữa, liền lén lút liếc nhìn cô một cái.
Chờ cô phát hiện ra quay đầu lại nhìn anh, anh liền lập tức thu hồi tầm mắt, sau đó trong lúc Lê Sân vẫn chưa thể hiểu được dời đi lại tiếp tục nhìn cô.
Lặp lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc Lê Sân cũng không nhịn được nữa.
Cô đứng yên ở trước mặt Tô Du, hai tay nhanh chóng nắm lấy hai má Tô Du, không chút khách kéo ra hai bên.
Mắt xinh đẹp của Tô Du trừng lớn, gò má tuấn tú thay đổi hình dạng:
"Em àm ì ậy?! ( Em làm gì vậy )"
Anh kinh hoảng thất thố hỏi, lại bởi vì miệng nói không rõ nên càng thêm vài phần buồn cười.
Lê Sân nhịn cười, động tác trên tay không thả lỏng chút nào:
"Nói, tại sao luôn nhìn lén tôi."
Cô ra vẻ nghiêm túc y như đang tức giận, nhưng con mắt đựng đầy ý cười bán đứng cô.
Tô Du nghe vậy, liền bắt đầu trốn tránh.Nhìn trời, nhìn đông nhìn tây, không dám biểu tình của Lê Sân.
"Nói mau."
Lê Sân vừa uy hiếp vừa kéo mặt anh ra hai bên, trong lòng đã lặng lẽ nở hoa.
Cảnh đẹp như vậy, ước gì thời gian dừng lại.
Tô Du nhấp nhấp môi, muốn nói lại thôi.
Kỳ thật điều anh muốn nói rất đơn giản, bọn họ làm như vậy, có tính là đang hẹn hò không —— ?