Edit: Salad
Tốc độ Lê Sân giải quyết zombie vừa nhanh vừa tàn nhẫn, làm điên đảo mọi người. Nhưng giờ phút này cô đã không có tâm tình để ý tới những cái chúc mừng thật tình hay dối trá đó, ánh mắt cô đảo qua khắp nơi, liền thấy Dư Dao Nam trốn ở trong góc.
Cô đẩy đám người đang vây xung quanh ra, đi tới chỗ Dư Dao Nam.
Lúc này vài sợi tóc trên trán cô đã bị dính vào da thịt,đôi mắt nhanh chóng biến hóa. Con ngươi biến thành màu đồng.
Tựa như một con dã thú hung mãnh nhắm ngay con mồi của mình, mắt hình thoi màu đồng có vẻ tàn nhẫn mà vô tình. Dư Dao Nam mẫn cảm nhận ra sát ý kia,tay âm thầm dùng lực.
Có thể ở chỗ này chém giết, đều không phải là những kẻ đầu đường xó chợ.
Lớp băng rét lạnh lan ra từ thân cô ta, đọng lại treen bùn đất đóng băng, biến thành một đường nhỏ màu trắng. Khói trắng lượn lờ chế trụ hai chân Lê Sân.
"Tôi không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ,"
Dư Dao Nam nâng cằm lên, khinh miệt chợt lóe qua mắt cô ta,
"Nếu cô nói xin lỗi trước thì ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa sạch toàn bộ."
Dư Dao Nam nói giống như bố thí, thực lực của cô ta ở bên trong đám phụ nữ cũng không tồi, điều này cũng đủ để làm cho cô ta trở nên kiêu ngạo.
Lê Sân lại dương môi cười:
"Được, nếu cô quỳ xuống dập đầu, tôi có thể suy xét để cho cô toàn thây."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng tùy ý, nhưng trong đó lại hàm nghĩa khiến lòng người khác run sợ.
Dư Dao Nam nhấp môi:
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Cô ta nói thủ thế khẽ biến, lớp băng lúc đầu chỉ ở chỗ mắt cá chân Lê Sân uốn lượn đi lên, bao quanh cả người cô lại.
Lê Sân cứ như vậy biến thành một khối băng cực lớn, biểu tình, động tác đều đông lại.
Trước khi hai người đối thoại, đám người liền chia làm hai nửa, vừa lúc để cho hai người một khoảng sân trống.
Nhìn qua, Lê Sân có thể nhẹ nhàng đánh bại zombie đột biến lại bị Dư Dao Nam chỉ dùng một chiêu để chế trụ, như vậy hiển nhiên thực lực của Dư Dao Nam sâu không lường được. Mà Dư Dao Nam cũng là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi, kỳ thật cô vẫn có chút chột dạ.
Trên mặt Lê Sân còn đọng lại nụ cười lạnh chưa kịp thu hồi, Dư Dao Nam phủi phủi tay, nện bước thướt tha, đi tới trước khối băng.
"Không có cái bản lĩnh kia, thì đừng nên buông lời hung ác."
Cô ta cười duyên khanh khách,hoa chi loạn chiến*.
* 花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.
Đám người lúc này cũng hợp với tình hình phát ra một trận cười vang, ngay sau đó là tiếng châm chọc không ngừng. Tự nhiên, cũng có một phần vuốt mông ngựa, hoặc không lên tiếng, sợ hãi lùi bước, không ai đứng ra.
Cường giả vi tôn*.
*Kẻ mạnh làm vua
Dư Dao Nam châm chọc Lê Sân xong, tâm tình rất tốt quay người, dự định hưởng thụ thời gian kế tiếp. Tỷ như ——
Tô Du hầu hạ?
Đáng tiếc tưởng tượng vĩnh viễn tốt đẹp hơn so hiện thực, mà hiện thực đều là tàn khốc.
Cô ta chưa đi được hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng phá băng.
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau bóp yết hầu cô ta, cánh tay túm cô ta tới trước người chủ nhân của nó. Dư Dao Nam ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt , cùng với, thân thể mềm mại.
"Vừa rồi vui vẻ sao?"
Tiếng Lê Sân gần ở bên tai, còn có hơi thở ấm áp, tựa như ác ma lải nhải.
Dư Dao Nam hoảng sợ trừng lớn hai mắt, ra sức giãy giụa ở trong tay cô.
Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng!
Thuật đóng băng của cô rõ ràng là có thể rút đi sinh mệnh dung nạp vào cơ thể mình!
Lê Sân cứ như vậy khóa yết hầu cô ta, tựa như cầm theo một khối tử thi, nhấc cô qua đỉnh đầu.
"Có phải đang cảm thấy hít thở không thông hay không? Toàn thân run rẩy? Cơ bắp đều đã tê mỏi?
Cô nhợt nhạt cười, tựa như đang trêu đùa một con chim sẻ chết.
Dư Dao Nam liều mạng đấm bàn tay Lê Sân, mặt đẹp đỏ lên, gân xanh nổi lên, nhìn dữ tợn đáng sợ.
Dưới tình huống như vậy, căn bản cô ta không có cách nào tập hợp năng lượng giống như vừa rồi.