Ngọc Thể Ngang Dọc

Chương 167: TG7: Người Đàn Ông Của Tôi



Tất nhiên người khác đều biết Lê Sân đi cùng với Tô Du Tô Lãm. Chỉ là trước kia cô chưa từng biểu hiện ra ý muốn ngăn cản, dần dà, những người phụ nữ đó cũng coi như cô không tồn tại.

"Lần đầu gặp, tôi tên là Dư Dao Nam, tôi tới tìm anh Tô."

Người phụ nữ vén một sợi tóc ra sau tai, quả nhiên là phong tình vạn chủng.

Lê Sân nghiêng nghiêng đầu, bên miệng dật ra một tiếng cười khẽ:

"Tìm anh ấy làm gì?"

Lúc này cô đã ngăn chặn cánh cửa, người phụ nữ muốn thăm dò tình huống trong phòng, cũng không nhìn thấy.

Dưới tình thế cấp bách,ngữ khí của cô ta cũng không tốt nữa:

"Xin lỗi, đây là việc riêng của tôi với anh Tô."

Việc riêng?

Lê Sân cười càng sung sướиɠ.

Lúc này, Tô Lãm bé nhỏ xoa đôi mắt đi tới cửa,đầu tóc đen dài ngang vai lộn xộn, nhưng đặt ở trêи mặt trẻ con, lại có một loại đáng yêu đặc biệt.

Cô bé chớp chớp lông mi đen thật dài, nghi hoặc nhìn về phía Dư Dao Nam:

"Cô tới tìm anh cháu ạ?"

Nói chuyện không cố kỵ, một đòn ngay tim.

Nội tâm Dư Dao Nam bị xưng hô cô này cắm đâm một nhát dao, biểu tình trêи mặt đều có chút không nhịn được.

Tất cả hỏa khí của Lê Sân đều hóa thành ý cười, nỗ lực nghẹn ở trong miệng.

"Em gái nhỏ,"

Dư Dao Nam miễn cưỡng làm ra một bộ dáng thân thiết,

"Anh em đâu?"

Tô Lãm giật giật môi, lộ ra hai cái răng nanh, cùng mắt mèo tròn xoe giống hệt Tô Lãm:

"Cô ơi, anh con không thích người già ngực phẳng như cô đâu."

Lê Sân:... Phốc.

Cô sắp nhịn không được rồi a ha ha ha!

Khóe miệng Dư Dao Nam đều bắt đầu run rẩy:

"Chị mới 26 tuổi!"

Cô ta nâng cao âm lượng, hơn nữa theo bản năng ưỡn thâm mương trước ngực.

Tô Lãm nghe vậy, lại làm ra một biểu tình như đã chịu kinh hách:

"Cái gì, con cho rằng cô đã 42 tuổi, thật xin lỗi, có thể là bởi vì nếp nhăn với ngực rủ xuống của cô, làm con hiểu nhầm."

Dao nhỏ liên tiếp cắm vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, sắc mặt Dư Dao Nam hết trắng lại hồng, đỏ xuống tím, hết sức khó coi.

Lê Sân: Ha ha ha! ( đập cửa cười ầm)

Dư Dao Nam đã tức giận, cũng không có tâm tình đi tìm Tô Du nữa, cơ hồ là phẫn nộ rời đi.

Mà Lê Sân phía sau Dư Dao Nam lại bế cô gái nhỏ lên, dùng sức hôn một cái.

Gò má mềm mại của Tô Lãm phiếm hồng.

"Quá lợi hại."

Cô nói, lại hôn cô bé thật mạnh. Cô bé nhỏ da thịt mềm mại còn có vị ngọt của trẻ con.

Vào phòng, Tô Du đã trấn tĩnh ngồi ở trêи sô pha, làm bộ dường như không có chuyện gì xảy ra.

Lê Sân buông Tô Lãm xuống, an trí ở bên người Tô Du.

"Dư Dao Nam là ai?"

Cô cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

Tô Du nghe thấy tên này, trong mắt lại hiện lên một tia hoang mang.

"Ai?"

Lê Sân sửng sốt:

"Anh không biết?"

Tô Du xuy một tiếng, đứng lên:

"Vì sao tôi phải biết,"

Anh nói rồi đi vào phòng trong:

"Tôi muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, không có việc gì thì không cần gọi tôi."

...

Sao, vẫn còn, chưa, tiêu, sưng.

———— Phòng ngoài

Tô Lãm kéo góc áo Lê Sân, ý bảo cô cúi đầu xuống.

Cô bé thần thần bí bí như vậy Lê Sân tự nhiên buồn cười, theo động tác của cô bé cúi đầu.

"Chị,"

Tô Lãm nhẹ giọng nói,

"Anh quá vô dụng, lại mạnh miệng, về sau chị không cần lo cho anh ấy. Chờ em lớn, em cưới chị."

Lê Sân:...

Có phải cô nghe lầm hay không ?

"Em là một bé gái nha."

Lê Sân cười đến bất đắc dĩ.

Tô Lãm lại không để bụng ưỡn ngực, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

"Kia có là gì, em khá hơn nhiều so với anh trai. Nếu không thể cưới chị, em cũng có thể chăm sóc chị!"

Cô gái nhỏ nghiêm túc.

Lê Sân: (??)

Tô Du em gái của anh muốn cùng đoạt phụ nữ của anh anh biết không?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv