Edit: Salad
Một hàng ba người đi về phía trước, không lâu sau thì đến một trạm trú ẩn tạm thời.
Muốn vào phải nộp lương thực lên, người thường phải nộp từ ba cân trở lên, dị năng giả thì không cần. Yêu cầu vào nơi này đã rất thấp rồi, chỉ sợ cũng là bởi vì nơi này cũng không an toàn lắm.
Tận thế là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Bên trong ba người trừ Lê Sân, Tô Du Tô Lãm đều là người thường —— có lẽ sau này sẽ thức tỉnh.
Cũng may đồ ăn Tô gia chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, sau khi thương lượng, ba người vẫn tiến vào doanh trại.
Lấy bề ngoài xuất sắc của ba người, tổ hợp kỳ quái tự nhiên sẽ rước lấy rất nhiều ánh mắt khác thường. Lê Sân là dị năng giả được phân tới phòng có bồn tắm, đáng thương chỉ là một bồn tắm nhỏ,nhưng rất yên tĩnh.
Nghỉ ngơi một chút đến buổi tối, liền có người tìm tới cửa.
"Chào cô."
Người gõ cửa nhìn qua cũng lịch sự văn nhã, khuôn mặt có ném vào trong đám người cũng không nhận ra.
Mà phía sau hắn là một nam tử, trầm mặc cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
"Tự giới thiệu, tôi là Vương Nam,"
Hắn ta hơi mỉm cười, thân thiết ôn hòa,
"Tôi tới là muốn mời Lê tiểu thư gia nhập đội ngũ của chúng tôi, cô biết mà vật tư trong doanh trại đều là do dị năng giả sưu tập."
Lê Sân dựa vào cạnh cửa, tay ôm ngực:
"Tôi cũng không có thời gian để tính toán lâu dài."
Vương Nam nghe vậy, biểu tình không biến hóa chút nào ngược lại ngữ khí càng nghiêm túc thêm một ít,
"Dù vậy, cũng hy vọng Lê tiểu thư có thể dành thời gian giúp chúng tôi."
Hắn hạ thấp tư thái, lời nói lại thực chất, chân thật đến đáng tin.
Lê Sân liếc mắt đánh giá trêи dưới hắn một cái, mí mắt buông xuống, che lại biểu tình:
"Giống như rất có đạo lý,"
Cô nói ngước mắt, cười nghiền ngẫm,
"Tôi đã hiểu."
Vương Nam nghe được đáp án mình muốn, liền bất động thanh sắc hơi hơi khom người:
"Cảm ơn Lê tiểu thư đã phối hợp."
Nói xong, hắn liền mang theo người đàn ông trầm mặc kia, xoay người rời đi.
Lê Sân nhìn bóng hai người, như suy tư cái gì.
——————
Ở chỗ này, có hai loại người dễ dàng bị mơ ước nhất.
Mỹ nữ không có dị năng, mỹ nam không có dị năng.
Không khéo chính là, Tô Du vừa lúc thuộc về loại người sau.
Diện mạo anh đặt ở trước tận thế, cũng đã là hoàn mỹ tuyệt luân, huống chi anh xuất thân hào môn, trêи người luôn có khí thế ưu nhã đẹp đẽ quý giá.
Lê Sân nhìn ra thứ này chính là thích lấy lỗ mũi nhìn người.
Cô vẫn tương đối thích bộ dáng anh ở dưới thân mình động tình... Mặc dù như vậy thật sự có hơi biến thái.
Từ sau khi vào đây,đã là ngày thứ ba, Tô Du đã bị hơn năm nữ dị năng giả thông báo, hoặc là trực tiếp đưa ra yêu cầu"Bao dưỡng".
Tiểu ngạo kiều mỗi ngày mặt đều trướng đỏ, ván cửa không biết đã bị đạp hỏng bao nhiêu lần.
Những người phụ nữ đó cũng không nháo đến xảy ra chuyện gì, cho nên Lê Sân vẫn luôn ôm tâm trạng xem kịch vui.
Trong đó có lớn thì hơn bốn mươi tuổi, nhỏ thì là mười bảy tám tuổi, đều là theo đuổi không bỏ, lì lợm la ɭϊếʍ.
Lê Sân cùng Tô Lãm vây xem rất happy.
Hôm nay, Tô Du lại đuổi một người phụ nữ ba mươi tuổi ra ngoài cửa:
"Lăn!!!"
Anh cơ hồ là rống lên thành tiếng, mắt mèo xinh đẹp trừng lớn.
A ~~~ thật là đáng yêu muốn chết.
Lê Sân ôm má, ý cười ngập tràn.
Đương nhiên, thứ cô thích không phải là diện mạo Tô Du, mà là tính cách anh.
"Nói nhỏ thôi, Tô Lãm còn đang ngủ."
Cô chỉ chỉ phòng trong, làm động tác im lặng.
Tô Du nhìn cô có bộ dáng vui sướиɠ khi người gặp họa, trong lòng không biết có tư vị như thế nào:
"Các cô ấy như vậy, sao cô cứ thờ ơ?"
Anh buột miệng thốt ra, trong lời nói mang theo ủy khuất chính anh cũng không phát hiện.
Lê Sân phun vỏ hạt dưa ra, đứng lên duỗi cái eo lười.
Hạt dưa này là cô cầm đồ vật sưu tập được để đổi lấy, lâu lắm không ăn vặt, thật là nhớ mà.
"Sao tôi phải quản, các cô ấy không phải đến tìm tôi."
Đến nỗi những người đàn ông không thức thời quấy rầy, sau khi bị quăng ngã gãy ba cái xương, liền không ai dám tìm tới cửa nữa.