Edit: Salad
Tô Du bị cô kéo đến ghế sau xe, may mắn không gian xe đủ lớn, Tô Du ngồi xuống, cũng không có vẻ quá chật.
"Cô làm gì vậy?"
Tô Du cầm tay cô, muốn tránh đi.
" Không phải anh muốn biết sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh."
Cho nên, không nghe lời là không được nha.
Tuy thân thể đã nhanh bốc lửa, nhưng lý trí Lê Sân vẫn còn sót lại một chút, cho nên cô chỉ kéo áo khoác của Tô Du ra. Dù sao cũng không dùng đến nửa người trên của anh, có cởi hay không cũng như nhau.
Khóa quần của anh bị cô kéo xuống, không tới hai lần đã lột được quần anh ra.
Trong nháy mắt mặt Tô Du trướng hồng, anh cũng không ngốc, đương nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
"Chờ đã, từ từ, cô bình tĩnh một chút!"
Da thịt anh tinh tế như sứ, mặc dù mấy ngày liền bôn ba làm anh tiều tụy đi không ít, nhưng cũng không làm mờ đi dung nhan của anh.
Đôi mắt Tô Du giống Tô Lãm, khi mới gặp, cô đã cảm thấy anh có một đôi mắt sạch sẽ, đuôi mắt khẽ nhếch, mắt to tròn, con ngươi giống như mã não đen nhánh.
Lúc này anh cắn môi, môi hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, môi hơi mỏng, trơn bóng mang theo màu hồng đào nhàn nhạt.
Mày anh bởi vì khẩn trương mà hơi hơi nhăn lại, mi nhu hòa gợn sóng.
Lê Sân càng nhìn, càng cảm thấy mình đạp hỏng mầm non của tổ quốc.
Nhưng thân thể vĩnh viễn đi trước lý trí một bước, ở thời điểm anh vẫn còn đang rối rắm, tay cô đã nắm lấy ngọc hành trắng nõn.
Thật là... Chỉ có thể dùng từ trắng nõn để hình dung, hoàn toàn chưa trải sự đời.
Tiện tay loát động hai lần, vật kia run rẩy cứng lên.
-- Tiểu thịt tươi này tiềm lực vô hạn, kích cỡ tương đối khả quan.
Có lẽ là vì để phù hợp với thân thể Lê Sân, ngọc hành kia sau khi phồng lên, cơ hồ Lê Sân không cầm được nó, xúc cảm giống tơ lụa, dính dính nhớp nhớp liền chảy ra từ trong kẽ tay.
Sắc mặt Tô Du bây giờ đã không thể dùng từ hồng phấn để hình dung, đã biến thành đỏ thẫm.
"Vẫn còn non?"
Lê Sân nghiêng đầu hỏi.
Tô Du nghiến răng nghiến lợi:
"Thật là xin lỗi, tôi."
Lê Sân giả vờ không kiên nhẫn, bộ dáng có thể tạm chấp nhận được:
"Tiện nghi cho anh."
Nói xong, cũng không có tiền diễn gì, cô trực tiếp nắm vật kia thẳng tắp ngồi xuống, rốt cuộc đã xỏ xuyên qua.
"A --"
Lần này không phải đau, mà là sướng.
Khoái cảm bị lấp đầy từ chỗ hai người kết hợp lan ra khắp người, Lê Sân thở một tiếng thật dài, kéo dây cột tóc xuống.
Tóc màu vàng rực buông xuống như một ánh dương, làm mờ mắt Tô Du.
Cô duỗi tay cởi áo trên ra, dáng người hoàn mỹ mê người liền như vậy bại lộ ở trước mặt anh, cô xoa xoa, biểu tình cuồng dã lại mang theo gợi cảm sẵn có.
Sau đó, hạ thân không ngăn cản được từng trận tê dại.
Trên vòng eo cô không có chút thịt thừa nào, bụng thon với đường cong tuyệt đẹp, màu da giống như mật ong, hấp dẫn người khác nhấm nháp vị ngọt nguyên thủy nhất.
Cô phe phẩy vòng eo mềm dẻo, răng cắn môi dưới đỏ tươi, nhìn bộ dáng Tô Du hoảng hốt, cười vô tội lại mê người:
"Xin lỗi... Ừ... Giúp anh bóc tem."
Giọng nói của cô hơi hơi khàn khàn,theo thiên hướng trầm thấp, nhưng khi cô rên rỉ lên, lại có thể khiến toàn thân anh đều bốc cháy lên một ngọn lửa.
Người phụ nữ này, vốn dĩ chính là lửa.
Mị thịt xoắn chặt cắn chặt ngọc hành, chỗ kia của cô là một mảng bóng loáng, cho nên có thể thấy rõ ràng trạng thái thịt trụ rong ruổi ở trong hoa huyệt cô.
Thịt huyệt phấn nộn bị anh mang ra, hỗn loạn bọt mép sền sệt. Sợi tóc của cô thường phất quá trước ngực, hai luồng vú to lớn kia, cũng đong đưa lắc lư lên xuống.
Tô Du có chút mê ly.
Anh tự nhiên cầm mông cô, xúc cảm co dãn kinh người, mà da thịt kia, càng là nhu mị.