Edit: Saladrau
Buổi chiều cuối tuần , ánh mặt trời vừa đủ.
Người hầu trong nhà đều được nghỉ một ngày, chỉ còn lại Lê Sân cùng La Luân, giờ phút này đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Chuyện của bọn họ La Luân tự nhiên muốn thông báo với Lê gia. Đương nhiên thái độ của hắn cũng thực thành khẩn, rốt cuộc chuyện này coi như cũng có chút vi phạm luân lý, nếu anh cưới vợ em truyền ra bên ngoài, không biết sẽ xảy ra gió tanh mưa mau đến thế nào nữa.
Gia chủ đương nhiệm Lê gia, cũng chính là bố Lê Sân, ngay từ đầu tự nhiên cũng tức giận. Vì thế, La Luân thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà hai ba lần.
Lê Sân nhìn thấy đau lòng không thôi, nhiều lần khuyên giải an ủi hắn không cần như thế, nhưng La Luân vẫn kiên trì.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng thành công.
Chuyện của bọn họ đã được chấp nhận, nhưng muốn mọi người chấp nhận hết cũng cần phải có thời gian. Lê Sân vẫn ở trong nhà cũ, chỉ là thay đổi lại phòng thôi.
Giờ phút này, Lê Sân chống ở trên đài lưu ly ở phòng bếp, toàn thân trên dưới, chỉ bọc một cái tạp dề.
Tóc cô đen mượt phát tán ở trên lưng đối lập với da thịt tuyết trắng, không duyên cớ sinh ra vài phần dụ hoặc.
Eo nhỏ nhắn mềm mại theo động tác La Luân nhẹ nhàng đong đưa, mông mềm mại bị xương hông hắn va chạm mà rung động. Biểu tình trên mặt cô ửng hồng tựa như say rượu, đôi mắt thanh lệ lúc này hoảng hốt hư không, ưu sóng bên trong doanh doanh lấp lánh.
Má thơm màu hồng phấn làm cô càng thêm một phần nhu nhược động lòng người, cô tựa như một con mèo duỗi thân, thừa nhận tình dục nóng cháy của La Luân.
Hoa huyệt sưng đỏ phun ra nuốt vào trụ thịt đỏ tím, thịt non bên trong bị kéo ra lại nhập vào, mật dịch trơn trượt theo huyệt khẩn trí ấm áp trong cơ thể cô chảy ra.
Phía trên trụ thịt phiếm nước trong suốt, hô hấp La Luân trầm thấp phun ở bên tai cô, quay xung quanh thùy tai cô.
"Ngày đó em say rượu , anh đã mơ làm như vậy."
Giọng La Luân khàn khàn.
"Anh chưa từng nghĩ tới, còn có một ngày thực hiện được."
Hắn nói. Lại trừu động vài cái thật mạnh ở hoa kính kia , nhiều lần đều đỉnh lên hoa tâm, cực hạn vui thích làm thân Lê Sân đều chấn động.
"Anh... Đã sớm muốn như vậy?"
Lê Sân phải liều mạng ổn định tiếng nói của mình , mới không đến nỗi rên rỉ yêu kiều.
Mị thịt trong hoa kính như vô số cái miệng nhỏ liếm mút trụ thịt hắn, muốn cho hắn mất hồn thực cốt tại đây, chôn sâu mãi không ra.
La Luân hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng cô:
"Đừng ngừng."
Hàm hồ thanh âm từ giữa môi hai người dật ra.
----
Triệu Miên yên lặng thu thập đồ vật trên bàn, bỏ vào trong hộp giấy.
Hôm nay trong công ty không có người, đứng trước mặt Triệu Miên là thư ký lúc trước của La Luân, Trần Uy mới trở về gấp.
"Lúc trước anh đã từng xem trọng em."
Trần Uy thở dài.
Kỳ thật sở dĩ bởi vì trong nhiều người trúng tuyển trong mắt cô gái Triệu Miên này chỉ có quyết tâm thuần túy, không có tư tâm.
Nhưng không ngờ, rốt cuộc cô vẫn bị phồn hoa làm mờ mắt.
Hắn đã ở bên người La Luân rất nhiều năm, gia cảnh nhà cũng phong phú. Nhưng mà hắn là con nhỏ nhất, tự nhiên gánh nặng sẽ nhẹ đi.
Từ nhỏ hắn đã quen La Luân ,hắn hiểu La Luân, người đàn ông này không động tâm thì thôi, nếu động tâm, trong mắt sẽ không chấp nhận được một hạt cát.
Huống hồ, người phụ nữ anh ấy yêu cũng xác thật là người khó có được, ít nhất hắn không tìm ra nửa điểm bất mãn. Vết nhơ duy nhất , chỉ sợ cũng chỉ là thân phận vợ trước của La Quân.
Triệu Miên kéo kéo khóe miệng, cười miễn cưỡng:
"Học trưởng, là em đã phụ sự kỳ vọng của anh."
Nếu đã bị khai trừ rồi, cũng không còn cố kỵ gì nữa. Triệu Miên dọn cái rương nổi lên, rũ đầu không nhìn hắn:
"Đi thôi."
Ghen ghét sẽ làm người ta đánh mất lý trí, cũng sẽ làm người ta trở nên xấu xí.