Edit: SaladRau
Lê Sân cũng không đói, cho nên cô chỉ nhìn La Luân ăn cơm.
Thời gian này, tầm mắt của cô cũng băn khoăn xoay một vòng, khi cô nhìn thấy một tấm thư mời thanh nhã đặt trên kệ trang trí cách đó không xa, trong lòng nổi lên vài phần tò mò.
“Tôi có thể xem nó không?”
Cô nghiêng đầu hỏi La Luân.
Con ngươi màu xanh của La Luân chợt lóe ẩn chứa ánh sáng xẹt qua:
“Đó là… Kỳ họp thường niên của công ty.”
Lê Sân nghe vậy, rất có hứng thú mở thư mời ra, nhìn văn tự xinh đẹp phía trên:
“Anh sẽ đi họp thường niên sao?”
Cô hỏi.
La Luân có chút quẫn bách gật gật đầu:
“Đi, nhưng mà sẽ không ở lại lâu.”
Vài lần trước còn có vị hôn thê làm bạn cùng hắn, sau lại hủy bỏ hôn ước, hắn chỉ còn lại một mình, cũng không dám đi nhiều nữa.
Lý do không cần nói cũng biết.
Lê Sân sờ sờ cằm, trong đầu tự nhiên hiện lên một chủ ý tuyệt diệu.
“Cả ngày ngốc trong nhà cũng nhàm chán, tôi có thể đi cùng anh không?”
Cô dùng loại ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, trong con ngươi ánh lên khuôn mặt hắn.
“Được.”
Hắn nghe thấy mình nói như thế.
——————
Triệu Á Lam ngồi trên sô pha, nhìn Triệu Miên trước mặt:
“Chị, Chị thích La Luân thật sao?”
Triệu Miên đẩy đẩy đôi mắt, trong mắt chợt lóe chút không kiên nhẫn:
“Không liên quan đến cô.”
Triệu Á Lam lại khinh thường hừ một tiếng:
“Chị cũng không nhìn dáng vẻ kia của mình, vừa xấu vừa nhát, nam nhân bình thường cũng không có khả năng coi trọng chị, đừng nói La Luân sẽ là loại nam nhân này.”
Triệu Miên quay đầu lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh:
“Chẳng lẽ cô thấy thực vinh quang khi cùng chó nhà có tang lên giường sao?”
Triệu Á Lam vừa nghe, gương mặt thanh tú liền đỏ lên:
“Triệu Miên!”
Triệu Miên làm như không thấy sự phẫn nộ của cô ta, cô đi tới trước gương tủ quần áo, nhìn người sợ hãi rụt rè trong gương.
—— “Không có lần sau.”
Uy hiếp lần đó của Lê Sân như tiếng vọng phảng phất còn ở bên tai, Triệu Miên cắn chặt răng, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay.
Cô tuyệt sẽ không để nữ nhân kia xem thường, cô muốn cho cô ta biết, mình có đủ tư cách!
Rút ra một cái hộp giấy từ chỗ sâu nhất trong ngăn tủ quần áo, cô mở ra, nhìn lễ phục lộ vai đỏ thẫm bên trong, yên lặng hạ quyết tâm.
Cô nhất định phải trở thành nữ nhân sáng lóa mắt nhất đêm nay!
Triệu Á Lam đi ra từ phía sau cô, mắt lé liếc lễ phục trong tay cô một cái, che miệng cười ha ha:
“Thật không thể tin được, cừu con của chúng ta cũng muốn phủ thêm da sói.”
Triệu Miên nhất thời không quen nhìn cô ta ra vẻ ta đây, lập tức đè thấp giọng nói xuống cảnh cáo:
“Triệu Á Lam, cô một vừa hai phải thôi.”
Triệu Á Lam xoa xoa cặp vai, vuốt một bó đuôi ngựa của cô, cười ôn nhu:
“Chị em tốt của em, đừng quên, mọi thứ chị đang ăn dùng đều là em cho chị. Chị không có tư cách hô to gọi nhỏ với em, biết không?”
Trên mặt Triệu Miên lập tức hiện lên biểu tình khuất nhục:
“Tôi không cần tiền bẩn của cô.”
Ánh mắt Triệu Á Lam chuyển đổi, lại bị cô áp xuống dưới:
“Chờ chị thông đồng cùng thuyền lớn La Luân này,”
Cô ta ở bên tai Triệu Miên nhẹ nhàng nói,
“Lại nói những lời này với em cũng không muộn. Nhưng mà khi đó, không biết là tiền của ai sẽ ô uế hơn ai.”
Triệu Á Lam nói xong, xuy một tiếng, liền xoay người rời khỏi phòng của Triệu Miên.
Mà Triệu Miên oán hận ném lễ phục lên trên giường, tháo mắt kính xuống, gương mặt trong gương giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Cô ném mắt kính xuống đất, dùng sức dẫm mấy cái, dẫm nát mắt kính.
Làm xong chuyện này, cô thở ra một hơi, lấy di động ra ấn hai phát.
“A lô, A Lãng? Tôi là Triệu Miên, đêm nay có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ…”
Thanh âm của cô ôn nhu như muốn chảy ra nước, nhưng ánh mắt của cô lại âm lãnh.