Edit:SaladRau
Thân La Luân che ở trước cửa:
"Em bình tĩnh một chút!"
Hắn đè vai cô lại, nhìn sắc mặt trắng bệch cùng môi run rẩy của cô, trong lòng chua xót nói không nên lời.
Thì ra, cô để ý La Quân như vậy sao?
Lê Sân đẩy tay hắn ra,lần đầu tiên nàng có động tác lớn như vậy. Không tính cảm xúc phẫn nộ của nguyên thân, cô đã không ưa tra nam này lâu rồi, bây giờ lại có thời cơ tuyệt diệu để có thể trả thù, toàn thân cô đều đã hưng phấn.
Nhưng mà ở trong mắt La Luân, lại là cô bi thương quá độ.
"Tránh ra!"
Giọng nói Lê Sân dương cao một lần, cô phẫn nộ ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn chứa đầy nước mắt.
Ngực La Luân tê rần, động tác trên tay tự nhiên mềm mại.
Thừa cơ hội này, Lê Sân đẩy hắn ra, chân đá văng cửa.
Cô dùng lực quá lớn, mới vừa rồi tình thế cấp bách La Luân lại không có giữ được cửa hoàn toàn. Cho nên cửa không chỉ mở ra mà còn bắn ngược lên trên tường, phát ra tiếng nổ lớn.
La Quân bị dọa một cái rùng mình, tiết ở trong cơ thể Triệu Á Lam.
Kỳ thật vừa rồi hắn đã biết Lê Sân thấy, hắn không điếc, động tĩnh lớn như vậy ai mà không biết. Nhưng hắn cố tình không ngừng lại muốn ứng phó với Lê Sân.
Cô không phải muốn ly hôn với hắn sao? Vậy chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi!
Chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này phản ứng lớn như vậy.
Lê Sân nhìn hai người còn giao triền trên giường, con ngươi đảo qua khắp nơi, phát hiện một xô nước bẩn đặt ở cạnh cửa, theo lý mà nói sẽ không xuất hiện ở đây, không biết là người hầu nào đã sơ ý đặt ở nơi này.
Lê Sân không quản được nhiều như vậy, nhân lúc bọn họ còn chưa có tách ra, cô liền nhấc xô nước kia lên, đổ ập xuống giường.
La Quân vẫn còn trong dư vị thoả mãn chưa lấy lại tinh thần, đã bị một xô nước bẩn hắt lên người.
Nháy mắt, tình cảm mãnh liệt gì đó đều biến mất.
Lê Sân đổ xong nước, tự nhiên cả người thư thái. Cô ném thùng nước ra, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, châm chọc La Quân:
"Tôi sợ các người quá nóng, bây giờ đã thoải mái chưa?"
Cô nói xong, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vô thố của Triệu Á Lam, lạnh lùng cười:
"Tưởng cô là người trong Hội Học Sinh thanh cao thế nào, không ngờ cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi!"
"Lê Sân" kia là cái tiểu thư khuê các, dòng dõi thư hương, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn, ôn hòa.
Nhưng Lê Sân không phải.
Tuy rằng cô cũng không thích phun thô tục nhưng mắng ra như vậy, tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít.
Triệu Á Lam bị cô nói đanh mặt, La Quân càng tức giận.
Lê Sân cũng không thèm để ý đôi cẩu nam nữ này, cô tiêu sái quay người lại, cầm áo khoác của mình đi ra khỏi tòa nhà.
Thời tiết tốt như vậy, cô vẫn nên vui vẻ tản bộ.
Lưu lại La Luân nghiến răng nghiến lợi nhìn La Quân cùng Triệu Á Lam hổ thẹn không thôi, trong mắt lục hiện lên một tia lạnh lẽo:
"Cút đi."
Tiếng nói của hắn lãnh đạm tựa như một lưỡi dao sắc bén, chọc vào trong tai hai người.
La Luân đã chịu giúp hắn thu thập cục diện rối rắm đủ rồi, mà chuyện hôm nay đã chọc trúng nghịch lân của hắn. Nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn, hắn liền không khỏi nhớ tới nước mắt vừa rồi của Lê Sân.
"Quản gia!"
La Luân kêu.
Quản gia lập tức tiến lên, cung kính cong lưng:
"Thiếu gia, có gì phân phó?"
La Luân nhìn xung quanh phòng một vòng, cuối cùng bỏ tầm mắt qua một bên, nói với quản gia:
"Thu thập đồ đạc của nhị thiếu phu nhân mang ra, nhưng thứ đã bẩn thì không cần giữ"
Hắn nói nhìn thoáng qua cái giường lớn kia:
"Ngày mai đập phòng này đi, đổi thành WC."
Quản gia:...
Quản gia: Không được không được không thể cười không thể cười... A ha ha ha thiếu gia cậu thật là ngầu!!!