Edit: SaladRau
Bốn cánh môi mềm mại giao triền bên nhau, trong miệng Lê Sân còn có vị rượu vang đỏ, khi tinh tế nhấm nháp lại có vị ngọt thanh.
Trong hô hấp của La Luân đều là hơi thở của cô, giống như một màn sương ʍôиɠ lung bao bọc quanh hắn, làm hắn lâm vào bên trong nhuyễn ngọc ôn hương này, không thể tự kềm chế.
Đầu ngón tay La Luân quấn quanh sợi tóc nàng ,xúc cảm khi chạm vào váy ngủ kém xa so với da thịt như ngọc kia. Tay hắn thoáng đi xuống, Lê Sân liền phối hợp tới sát hắn, nhũ hương kiều đĩnh lả lướt chống ngực hắn, như có như không ma xát.
Hôn hôn, tay nhỏ của cô liền không an phận sờ lên cúc áo sơmi của La Luân, linh hoạt cởi ra ba cái, đem xương quai xanh cùng cơ ngực kiên cố của hắn bại lộ ra không khí.
Mùi hương nam tính mị lực tràn ngập bao phủ quanh thân cô, mùi kem cạo râu chanh thanh đạm cùng nước hoa Cologne ưu nhã tỏa ra trong không khí, đều hóa thành hormone khác xa người thường, làm Lê Sân càng thêm mê say.
Chính lúc này La Luân lại bừng tỉnh lại.
Hắn kinh ngạc nhìn hai người giao triền, dây váy của Lê Sân đã trôi xuống tới cánh tay, môi tựa như hoa hồng diễm lệ vũ mị, hiển nhiên là đã bị hung hăng yêu thương qua.
Mà trong mắt cô sương mù mênh ʍôиɠ một tầng, vẫn nhu nhược quấn lấy hắn cọ xát.
Hắn thế nhưng cùng với vợ của em hắn…
La Luân cắn thật mạnh vào môi để lấy lại thanh tỉnh.
Chân Lê Sân còn câu ở trêи eo hắn, một tay lôi kéo áo sơmi hắn, một tay lôi kéo góc váy của mình. Hơn phân nửa da thịt toàn thân đều trần trụi ở trước mắt hắn, đặc biệt là hai nụ hoa đứng thẳng trước ngực giống như ngọc trai.
“Không được đi… Không được đi…”
Cô nắm chặt quần áo hắn không chịu buông ra, La Luân bị cô kéo ngã xuống giường.
Hắn muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, bất đắc dĩ Lê Sân tựa như một con bạch tuộc, nhanh chóng áp toàn thân lên người La Luân.
Càng muốn mệnh người chính là hoa huyệt của cô còn cách vải dệt để ở trêи cự vật đã đứng thẳng lên của hắn, ma sát qua lại.
Tuy còn cách quần nhưng La Luân vẫn không chịu nổi kϊƈɦ thích như vậy. Hắn nắm tay cô xê dịch vị trí, tốt nhất là nên tránh đi.
Lúc này trong lòng hắn đang có thiên nhân giao chiến, thân thể hắn kêu gào hung hăng muốn vưu vật ngon miệng này, lý trí lại buộc hắn nhớ lại thân phận của Lê Sân.
Cô vẫn là em dâu hắn, bọn họ làm như vậy không khác gì lσạи ɭυâи.
Cuối cùng, vẫn là lý trí chiến thắng ɖu͙ƈ vọng.
Lúc này La Luân hít sâu một hơi, muốn tránh ra khỏi giam cầm của Lê Sân. Nhưng lúc này sức lực của cô lại lớn đến mức không thể tưởng tượng được, làm như thế nào cũng không thể thoát ra. Mà nếu hắn dùng hết sức chỉ sợ sẽ làm cô bị thương.
Lê Sân cũng mặc kệ lăn ra ngủ. Chỉ đáng thương cho La Luân bị cô ôm chặt, cự vật kia mới bình ổn một ít, đã bị cô vô ý thức trêu chọc nâng đầu. Suốt một buổi tối, hắn đều ở trong tra tấn như vậy.
Lúc đầu Lê Sân còn giả bộ ngủ nhưng lúc sau lại thật sự ngủ say, gối lên cánh tay La Luân thoải mái dễ chịu, hoàn toàn không biết sự khổ sở của hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai khi nàng tỉnh lại, trêи giường đã chỉ còn một mình, nếu không phải nếp uốn trêи giường còn có chút rõ ràng, chỉ sợ cô sẽ cho rằng hết thảy tối hôm qua đều là cảnh trong mơ.
Tiếng người hầu vang lên ngoài cửa:
“Nhị thiếu phu nhân, đến giờ ăn sáng rồi ạ.”
Lê Sân duỗi cái eo lười, dáng người tiêm mỹ yểu điệu càng thêm mê người. Cô vuốt sợi tóc hỗn độn, tùy ý tròng lên một cái áo ngủ.
“Tôi đã biết.”
Lê Sân đáp, tay bất giác sờ soạng môi sưng đỏ. Phía trêи còn có một chút cảm giác đau đớn, chắc tối hôm qua dùng sức quá mức nên mới lưu lại di chứng.