Editor:SaladRau
Ngày hôm sau, Lê Sân bị tiếng động dưới lầu đánh thức.
Tuy nhà ở cách âm tốt nhưng không chịu nổi người dưới lầu điên cuồng tức giận. Chờ đến khi cô ngáp mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một mảng hỗn độn dưới lầu, bàn ghế đổ đầy đất, còn có đồ sứ cùng pha lê bị vỡ, nhìn cực kỳ hỗn loạn.
La Luân đứng phía sau, toàn bộ tóc đen vén ở sau đầu, không chút cẩu thả. Làm toàn bộ khuôn mặt hắn bại lộ ra, tây trang định chế màu xám bạc phác hoạ vô cùng rõ ràng tỉ lệ dáng người hoàn mỹ của hắn.
Hắn nhíu mi, môi mím thành một đường thẳng tắp. Cùng bộ dáng lười biếng gợi cảm tối hôm qua như hai người khác nhau, chỉ là gương mặt tuấn mỹ kia cùng hình dáng lập thể chưa từng biến đổi chút nào.
Đối diện hắn là một nam nhân đầu tóc thoáng hỗn độn, nhưng vẫn không mất đi anh tuấn đang giận trợn mắt nhìn.
Sau lưng hắn còn có một nữ tử nhỏ xinh, tuổi còn nhỏ, đúng vào tầm tuổi xanh miết. Khuôn mặt thanh thuần mang hơi thở thanh xuân , còn có đường cong tuyệt đẹp như là cực phẩm.
Cô ấy lúc này đang run bần bật trốn ở phía sau hắn, một đôi mắt hạnh thủy quang doanh doanh, nhìn rất là nhu nhược. Nhưng trên mặt cô lại cố tình có biểu tình cố chấp kiên cường, loại tương phản mãnh liệt này, phá lệ hấp dẫn người khác.
Lê Sân quả thực nhịn không được.
“Tôi đã bỏ lỡ cái gì sao?”
Cô hất sợi tóc xoã tung, khuôn mặt mộc trắng hồng. Phải nói đây cũng coi như là ưu thế của nguyên thân, làn da đẹp, ngũ quan tinh xảo.
Chỉ là cô vốn nên là một mỹ nhân ôn nhu nhã nhặn lịch sự, lúc này lại có thêm một cỗ phong tình phá lệ. Giống như một hoa sen nở rộ, cao vút. Khi có người tinh tế thưởng thức nó mới phát hiện nó biến thành màu đỏ tươi yêu diễm.
Còn không phải chỉ là tương phản sao, cô cũng sẽ! (?_?)
Nam nhân anh tuấn ngẩn người, lúc này Lê Sân mới thấy hắn rõ ràng. Một cỗ cảm xúc quen thuộc đến cực điểm ập vào trước mặt, những hình ảnh ở chung hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, làm lòng nàng gắt gao xoắn lại.
Đây là cảm xúc nguyên thân lưu lại, cô không thể khống chế nên dứt khoát mặc kệ.
Xem ra người nọ chính là La Quân, mà nữ sinh phía sau hắn hẳn chính là chân ái hắn luôn mồm nhắn đến, nữ sinh viên tươi mới ngon miệng —— Triệu Á Lam.
Thật là một vở diễn hay a, cũng không biết trong hồ lô của La Quân chứa cái gì.
La Quân thực nhanh từ trong mê hoặc vừa rồi tỉnh táo lại, hắn nhìn Lê Sân cười lạnh một tiếng, lại nhìn La Luân trước mặt:
“Trách không được, anh sẽ không cảm thấy, em còn muốn ở cùng nữ nhân này đi?”
Bị gọi “Nữ nhân này” cảm giác cũng bình thường, Lê Sân đào đào lỗ tai, tiếp tục thể hiện thái độ bàng quan.
Mày La Luân xuất hiện một nếp nhăn thật sâu, hắn cao hơn La Quân nửa cái đầu, hiện tại từ trên cao nhìn xuống hắn, hai mắt sắc bén như kiếm:
“Đừng gây sự!”
Hắn còn muốn tận lực cứu lại quan hệ của Lê Sân và La Quân, đối La gia mà nói, bị Lê gia đối địch cũng không phải là chuyện vui sướng gì.
Hai nhà này một theo thương nghiệp, một theo chính trị, thiếu một thứ cũng không được.
La Quân lại hiển nhiên đem ý cảnh cáo hắn nói thành gió thoảng bên tai, hắn bảo vệ Triệu Á Lam cẩn thận ở phía sau, sợ cô có sơ xuất gì.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn Lê Sân, nhắm ngay cô:
“Chủ ý này , có phải là do cô bày ra hay không ?”
Lê Sân tỏ vẻ cô nằm cũng trúng đạn, vì thế nàng nhún nhún vai, mang theo vài phần ý cười trào phúng nói:
“Anh cảm thấy tôi có thời gian rảnh rỗi sao?”
Hôm nay cô biến hóa rất lớn, đáng tiếc ấn tượng từ trước của cô làm cho người ta quá sâu, cho nên La Quân cho rằng cô còn đang giảo biện:
“Tôi tưởng lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi cưới cô chẳng qua là bởi vì Lê gia!”
“La Quân!”
Hắn nói bị La Luân gầm lên một tiếng đánh gãy.