Khoảnh khắc khăn hỉ rơi xuống Mạnh Trường Khác đột nhiên trì độn.
Kỳ thật không ai có thể nghĩ đến, cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau. Khi mới gặp , nàng chỉ là một nha hoàn thông phòng mà hắn cũng không biết cảm kϊƈɦ là gì.
Một đường đi tới, trong lòng hắn biết Lê Sân có rất nhiều bí mật hắn không biết, như thân phận quận chúa của nàng, nàng chết đi rồi sống lại.
Nhưng hắn không muốn hỏi, hắn hiểu nếu lê Lê Sân tín nhiệm hắn rồi, tự nhiên sẽ nói với hắn. Hắn chỉ cần kiên nhẫn một chút là có thể chờ được sự hồi đáp của nàng.
Mạnh Trường Khác cười, hắn chưa bao giờ cười ôn tồn thỏa mãn như vậy, Lê Sân nhìn hắn thẹn thùng mím môi.
Hôm nay nàng trang điểm cực đẹp mi mục như họa. Đôi môi nhiễm đỏ bừng như hoa hồng nở rộ, đặc biệt giữa trán có một nụ hoa càng thêm vài phần kiều diễm.
Mạnh Trường Khác nhìn thấy mà trong lòng nóng bừng nhưng hắn vẫn kiềm chế xuống, theo sự dặn dò của hỉ nương làm theo từng bước.
Bên người bọn họ cũng có thân thích xem náo nhiệt, người sáng suốt đều nhìn ra, Mạnh Trường Khác cực kỳ yêu thích tân nương tử này, từ ánh mắt nhu tình tích ra nước của hắn có thể nhìn ra vài phần.
Sau khi uống rượu giao bôi , Mạnh Trường Khác liền bị đẩy ra tiếp khách. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Lê Sân cùng hai nha hoàn. Trong phòng Mạnh Trường Khác sớm đã không còn người hầu hạ, mấy gã sai vặt đều ở bên ngoài cũng không tiến vào.
“Quận chúa, người có cần đi tắm trước không ạ?”
Vân Liên thấy nàng xoa cổ, bộ dáng như bị mũ phượng áp đến không thoải mái, mở miệng hỏi.
Lăn lộn như vậy một hồi lâu, Lê Sân cũng cảm thấy trêи người dính nhớp, vì thế liền đồng ý với kiến nghị của Vân Liên, để Vân Phù gỡ mũ phượng trêи đầu nàng xuống.
Nước tắm thực nhanh đã được chuẩn bị xong rải lên một tầng cánh hoa hồng thơm ngát. Lê Sân cởi quần áo ra đi vào trong nước, cảm thấy toàn bộ thân thể đều giãn ra.
Nước còn hơi nóng nhưng lại cực kỳ thoải mái, da thịt nàng hơi phiếm hồng, nhìn qua lại càng thêm tinh tế.
Tay Vân Liên xoa ấn ở trêи đầu vai nàng, lực độ vừa phải, làm mí mắt nàng hơi nặng.
Ấn ấn, nàng buồn ngủ đến díp hai mắt lại nghiêng đầu ngủ.
Không biết qua bao lâu sau, Lê Sân mơ mơ màng màng có cảm giác có người nâng người nàng lên, bọc lại trong một tấm thảm.
Nàng giãy giụa căng mí mắt ra, nhìn xuyên qua mi mắt thấy dung nhan hơi say của Mạnh Trường Khác cùng với hơi thở trộn lẫn mùi rượu.
“Mệt nên ngủ rồi?”
Hắn cười nói, duỗi tay đặt nàng ở trêи giường.
Lê Sân sờ vào thảm nhung đang bọc trêи người, kinh ngạc phát hiện mình bên trong vẫn trần trụi, lại để Mạnh Trường Khác vớt nàng ra.
Dù sao chuyện thân mật nữa hai người cũng làm qua huống chi là chuyện này, Lê Sân cũng không ngượng ngùng, liền cởi thảm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi xuống, cầm lấy quần áo ở mép giường mặc vào.
Mạnh Trường Khác dựa nghiêng trêи giường nhìn cảnh đẹp trước mặt, ý cười thâm sâu.
Khâm y khinh bạc, dán ở trêи da mang theo hơi lạnh. Lê Sân mặc xong liền chui vào trong lòng ngực Mạnh Trường Khác cọ cọ tìm vị trí thỏa mái rồi khẽ hôn lên cằm hắn.
Động tác liên tiếp này như nước chảy mây trôi, Mạnh Trường Khác không nhịn được cười ra tiếng. Đem nhân nhi khả ái mềm mại này ôm lên,ngọt ngào mổ lên da thịt bên cổ nàng.
Trêи người nàng hàm chứa thanh hương, gò má nhô lên, tóc đen xõa tung trước mắt. Vạt áo hơi rộng mở, hai luồng núi tuyết như cho trẻ bυ" sữa, theo hô hấp phập phồng.
Đầu ngón tay Mạnh Trường Khác vừa động, đẩy ra quần áo mới được mặc vào không lâu, eo hẹp không thể nắm chặt, mắt rốn kia cũng tinh xảo đáng yêu. Hắn nhịn không được sờ sờ, lại bị Lê Sân cười né tránh.
“Uống đến toàn thân đầy mùi rượu, cũng không biết đi tắm.”
Nàng dẩu môi oán trách nói.
Mạnh Trường Khác cúi đầu cắn đầu иɦũ ɦσα nàng, thành công đổi lấy một tiếng ưm của nàng.
“Tí nữa sẽ lại bẩn.”
Hắn thâm ý nói.