Mẹ Tô phì một cái, liền bật cười “Hai đứa nhỏ nhìn giống như không cùng thời đại, liền giống như xa cách vạm dặm ấy.”
“Hắc hắc, nhưng rất hài hòa nha.” Nguyệt Vi đắc ý cười “Chính là thằng nhóc thối Trần Trần này, mộtchút thái độ cũng không có.Ai, khi nào thì mới thấy nó giống bé Đào Tử mỗi ngày đều cười hi hi ha ha đây chứ, cô nói thử, tôi với ba thằng bé cũng đâu có ngược đãi gì nó, cũng không để nó thua thiệt với ai, sao lại giống như xa cách với nhau cả ngàn dặm đi.”
“Đừng nói vậy, nếu Đào Tử có được một nữa thông mình của Trần Trần, để tôi với nó xa cách ngàn dặm, tôi cũng chịu à.”
Hai người nói đùa với nhau, Đào Tử đã thay quần áo xong, mò mẫm đi đến chỗ bên cạnh cha mẹ ngồi xuống, nhìn thấy Nguyệt Vi cùng giáo sư Thẩm đang ở bên cạnh ba mẹ, ngọt ngào mà gọi một tiếng “Mẹ nuôi, cha nuôi!”
“Ai, Đào Tử ngoan.” Giáo sư Thẩm cười tủm tỉm.
Mọi người ổn định chổ ngồi, lại bắt đầu chăm chú xem biểu diễn.
Đào Tử nhìn bộ dáng cười nhàn nhạt của Thẩm Mặc Trần khi giới thiệu chương trình, trong lòng khôngnhịn được thở dài một hơi, Thẩm Mặc Trần trong ấn tượng của bé vẫn là rất hung dữ như ba của bé, hoặc chính là dáng vẻ hờ hững, thờ ơ, khi nào cậu cũng có thể mỉm cười với bé mỗi ngày như vậy là tốt rồi.
Được rồi, Đào Tử quyết định, nguyện vọng sinh nhật năm nay liền xin điều này là được rồi.
Đêm lễ hội mừng Nguyên Đán cùng lễ kỷ niệm thành lập trường viên mãn kết thúc trong một rừng tiếng vỗ tay.
Đào Tử cùng mọi người đi ra phái sau sân khấu tìm được Thẩm Mặc Trần đang chuẩn bị đi thay quần áo.
“Nhóc con, hai nhà chúng ta tối nay cùng nhau ra ngoài ăn liên hoan, con có muốn đi ăn cái gì không?” Giáo sư Thẩm đi đến bên cạnh con trai, đưa tay xoa đầu cậu.
“Sao cũng được, con đi thay đồ trước rồi nói sau.” Thẩm Mặc Trần vô cùng khéo léo né tránh thoát khỏi ma trảo của ba mình.
“Ai, ai, ai, đừng thay, đừng thay, chụp ảnh trước rồi thay đi.” Nguyệt Vi nhanh chân chạy đến nắm lấy tay con trai đang chuẩn bị vào phòng thay đồ, thuận tiện đưa máy ảnh cho giáo viên Trần, cười tủm tỉm nói “Thầy giáo, phiền thầy giúp nhà chúng tôi chụp một tấm ảnh.”
“A, được!” Giáo viên Trần nhìn những người trươc mặt, Thẩm Mặc Trần cùng người nhà Tô Đào, trong lòng âm thầm than thở, ai nha, sớm như vậy đã là người một nhà.
Bốn người lớn mỉm cười đứng sau lưng hai đứa nhỏ.
Giáo viên Trần giơ máy ảnh đợi hồi lâu, nhận thấy Thẩm Mặc Trẫn mang vẻ mặt khó coi, nhịn khôngđược buông máy ảnh, nhìn cậu nói “Thẩm Mặc Trần, cưới một cái nha, giống như khi nãy trên sân khấu là được.”
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì mặt Thẩm Mặc Trần càng khó coi hơn.
Nguyệt Vi liếc mắt đánh giá con trai mình cẩn thận một chút, liền nhìn Tô Đào muốn bé dùng nhan sắc dụ dỗ “Đào Tử, lên.”
“Dạ!” Đào Tử vô cùng hiểu chuyện gật gật đầu, hai tay nhỏ vòng ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc Trần, đến trước mặt cậu, thật nhanh hung hăng ‘Bẹp’ một cái, hôn lên.
“Em!” Thẩm Mặc Trần trong chốc lát chưa kịp phản ứng, có chút sửng sốt.
“Mau, nhanh chụp đi a” Nguyệt Vi nhìn giáo viên Trần nói ra lời.
Giáo viên Trần cạn lời mà nâng máy ảnh lên, ‘tách’ một cáu, chụp lại hình ảnh tất cả gia đình họ.
Vẻ mặt Trần Trần không có khó coi, nhưng lại có chút ngốc lăng, lại thêm mặt đỏ ửng, rất nhiều năm sau này, đều đã biến thành vũ khí tốt nhất để bọn họ trêu chọc cậu.