“Oa ——!!” không hề ngoài ý muốn, bên tai lại vang lên tiếng khóc của Đào Tử, bây giờ là đang đêm, lại có vẻ càng chói tai hơn.
“Làm sao vậy?” Bị tiếng khóc của Đào Tử đánh thức mẹ bé tùy tiện lấy áo khoác mặc vào, nhanh chân chạy đến phòng con gái xem sao.
Mở đèn lên, chỉ thấy Thẩm Mặc Trần, bị ánh sáng đèn chói nhíu nhíu mayws, còn mơ màng nhìn mình, còn Đào Tử bên cạnh thì bọc kín chăn, chỉ là nhắm mắt khóc lớn.
Mẹ bé vẫn là lần đầu thấy chuyện này, hoảng sợ, nhanh đến mang Đào Tử từ chăn ôm ra, ôm vào ngực vừa dỗ dành vừa vỗ về bé “Đào Tử, đừng sợ, đừng sợ, có phải mơ thấy ác mộng không, mẹ ở đây, đừng sợ, ngoan...”
Thẩm Mặc Trần hết cách nhướng mày, tật xấu này của bé con rốt cuộc khi nào mới bỏ được đây.
Trờ mình định ngủ tiếp, ai biết được mẹ bé càng dỗ dành thig lại càng khóc đến đau lòng, khóc suốt, khóc suốt, nướt mắt như dãi trân châu rơi rớt, từ khóe mắt đnag nhắm chặt chảy ra.
Mẹ bé nóng lòng, cả người đều hoảng lên” Đào Tử, Đào Tử, cục cưng của mẹ, có phai rcon không thoải mái ở đâu không?”
Thẩm Mặc Trần đành thở dài, xem ra không làm be snins khóc thì hôm nay đừng hòng ngủ ngon.
“Dì, dì đưa em cho con.” Thẩm Mặc Trần ôm chăn ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa hai mắt đang mở hết lên của mình.
“Hả?” Mẹ bé buồn bực nhìn cậu, lại nhìn đến con gái trong lòng mình không ngừng lớn tiếng khóc, do dự đem bé đưa vào lòng cậu.
Đào Tử vừa dính vào cánh tay cậu, lập tức liền nín khóc, cái đầu nhỏ xù xù dùng sức chui vào ngực cậu, ngoan ngoãn ngủ tiếp, chỉ là khóe mắt còn vươn lại dòng nước trong suốt, nhắc bọn họ nhớ vừa rồi có một bé gái khóc đến xé ruột gan....
“A...Ha ha...” Mẹ bé cười ngượng ngùng, vẻ mặt cam chịu mà trừng bé, đây là con gái mình đang muốn ông xã ông mà...
“Cái này...Đào Tử nhờ con nha”
Thẩm Mặc Trần nhận lệnh gật đầu, ôm bé lần nữa chui vào trong chăn.
Mẹ Đào Tử giúp hai bé đắp lại chăn cho cẩn thận, tắt đèn, rồi nhẹ nhàng trở về phòng mình.
“Sao vây? Sao Đào Tử lại khóc dữ vậy?” Ba Đào Tử mắt đang nhập nhè vì buồn ngủ, thấy vợ về đến giường, duỗi tay ôm cô kéo vào trong ngực, mơ mơ màng màng hỏi.
“Ai……” Mẹ Đào Tử thở dài, lắc đầu nói “ không có gì, nói cũng lạ, em dỗ dành nó cỡ nào cũng khôngđược, mà Trần Trần chỉ ôm nó, nó liền nín khóc ngay.
“.......” Ba Đào Tử phản phản ứng gì, nghĩ là đã ngủ rồi, nhưng một lát sau....
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt “Cái gì, thằng nhóc thúi kia đang ôm con gáianh ngủ?”
Ba bé liền xoay người hất chân phải đi đến phòng con gai snhinf thử, mẹ bé chạy nhanh túm chặt tay chồng lại, hỏi “ anh định làm gì đó?”
“không thể để thằng nhóc thúi kia chiếm lợi của con gái anh được.”
“Được rồi mà, hai đứa nó cũng chỉ là con nít, anh đi thì có thể làm gì?” Mẹ bé trong bóng tối mà nhìn ba bé trắng cả mắt” anh mà đi đem con với Trần Trần tách ra, rồi con gái lại khóc nữa, anh tự mình mà đidỗ con đi.”
Ba bé vô cùng buồn bực, nằm lại trên giường, lải nhải” Thói quen là dưỡng từ nhỏ, lớn lên sao tốt được”
“Được rồi a, hai người bọn họ vẫn là tiểu hài tử đâu, ngươi này sẽ có thể đi làm gì a?” Quả đào mẹ trong bóng đêm tức giận mà triều quả đào ba mắt trợn trắng, tiếp tục nói: “Ngươi nếu là đi đem quả đào cùng trần trần tách ra, quá sẽ nữ nhi khóc ngươi nhưng chính mình phụ trách hống nàng ngủ a.”
Quả đào ba thập phần buồn bực mà một lần nữa nằm hồi trên giường, lải nhải: “Này thói quen đều là từ tiểu dưỡng thành, lớn nhưng như thế nào hảo.”