Cố Hiểu Mộng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên người cũng không còn chút sức lực nào. Thật ra, cho dù Cố Minh Chương không nhốt nàng lại, sợ là nàng cũng không có sức ra ngoài lăn lộn. Vết thương nơi phần bụng bị rách ra, còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng, ngay hôm về nhà đã bị nhiễm trùng, nhưng Cố Hiểu Mộng lại giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm để ý đến nó. Nếu không phải miss Triệu cẩn thận chăm sóc, thay thuốc, sợ rằng Cố Hiểu Mộng cũng sẽ không chống đỡ được. Bây giờ, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là tin tức của ba mình.
Tin tức của cô... Thật ra, cho dù đến mức như thế này thì cùng lắm cũng chỉ là chết thôi. Người của thời đại này, cái chết sợ là thứ không đáng nhắc đến nhất.
Nhưng nàng vẫn sợ bản thân bị bỏ lại. Tình huống lần này khác với lúc trước, lần trước nàng hoàn toàn không biết gì cả, mơ mơ hồ hồ tiễn đưa cô. Nhưng lần này, kí ức cuối cùng của nàng vẫn vậy, có lẽ không còn sức chống đỡ nữa. Lỡ như cô còn sống, Cố Hiểu Mộng không muốn bỏ lại một mình cô. Nàng biết cảm giác bị bỏ lại là như thế nào.
"Chắc chắn chứ?" Cố Minh Chương hỏi.
"Chắc chắn, còn sống! Nhưng mà bị thương rồi, chẳng biết tại sao người Nhật Bản lại đang dốc sức cứu chữa, có vẻ đã cứu được rồi!"
"Được..." Trái tim của Cố Minh Chương lập tức thả xuống. Còn sống là được rồi.
Cố Minh Chương bước vào phòng của Cố Hiểu Mộng. Đây nào phải là con gái của mình, chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, Cố Hiểu Mộng đã không còn giống như lúc trước. Ông ấy tức giận Cố Hiểu Mộng vì người khác mà không quý trọng bản thân như vậy.
"Baba..." Trong mắt của Cố Hiểu Mộng chợt có ánh sáng: "Thế nào rồi?"
"Hiểu Mộng, cho dù là vì người nào, con cũng không nên như vậy!" Cố Minh Chương đau lòng, nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Dật Chi có một câu nói rất đúng: Lý Ninh Ngọc chịu được cực hình, nhưng e rằng không thể chịu nhục. Nhưng mà baba... con..." Đôi mắt của Cố Hiểu Mộng thoáng ửng đỏ: "Con nhớ là, con đã ức hiếp chị ấy, chán ghét chị ấy. Trong lúc cõi lòng của chị ấy đều là con, con lại nghi ngờ chị ấy, dùng cách ghê tởm nhất để tổn thương chị ấy. Làm sao đây. Lần trước con có thể báo thù người khác, có thể nỗ lực vì lý tưởng của chị ấy, nhưng mà lần này, con lại... con... tại sao chị ấy vẫn muốn bảo vệ con chứ! Baba! Xin lỗi..." Sự mềm yếu của Cố Hiểu Mộng giống như một trận đại hồng thủy cuốn lấy nàng.
"Cô ấy vẫn còn sống..."
"Thật sao..." Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng thoáng bừng sáng: "Còn sống, còn sống."
"Trước tiên con lo dưỡng thương cho tốt đi, nếu không chẳng lẽ con muốn cô ấy cứ bảo vệ con như vậy sao?" Cố Minh Chương cũng không nhìn nổi Cố Hiểu Mộng như thế này.
"Ở đây có hai bức thư. Cô ấy đưa một bức thư sau khi cô ấy chết, con không nhớ ra cô ấy và một bức thư nếu như con nhớ lại, cô ấy cũng đã chuẩn bị cho hai con đường rồi." Cố Minh Chương giao lại hai bức thư cho Cố Hiểu Mộng.
"Baba? Ba..." Nhìn bức thư, Cố Hiểu Mộng có chút run rẩy: "Cảm ơn!"
"Nếu như cô ấy chết, ba sẽ đốt cả hai bức thư này." Cố Minh Chương im lặng: "Hiểu Mộng à, một đời người rất dài, sẽ đánh mất rất nhiều thứ, không thể cứ cố chấp mãi ở một chỗ, nếu không sẽ hại người hại mình."
"Ba nghĩ có lẽ cô ấy biết nếu như cô ấy chết, ba sẽ không đưa bức thư này cho con!" Cố Minh Chương có chút bất đắc dĩ, mở miệng.
"Vậy tại sao còn đưa cho ba..."
"Bởi vì cô ấy là Lý Ninh Ngọc..."
Cố Hiểu Mộng nhìn hai bức thư, một lúc lâu vẫn không thể tiêu hóa được. Nàng hiểu rõ ba của mình, cũng hiểu rõ Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng mở bức thư thứ nhất ra.
"Cố Hiểu Mộng.
Tôi đã ra đi rồi, không thể cho em được đáp án mà em muốn. Em và tôi vội vội vàng vàng gặp được nhau, tức là có duyên, nhưng lại không phận. Có lẽ tôi sẽ có chút nhớ về em, nhưng cuối cùng giữa hai chúng ta vẫn cách biệt quá lớn. Tôi không thể bầu bạn bên cạnh em, ngày khác gặp lại, cũng không cần chú ý. Những chuyện em từng làm trả bằng lần không từ mà biệt này của tôi. Hai chúng ta không ai nợ ai, không nhớ, không nhung... Lý Ninh Ngọc."
Cố Hiểu Mộng mở bức thư thứ nhất ra, mỉm cười, sờ lên nét chữ phía trên. Đây là chữ của chị Ngọc... Nhưng mà, người này nghĩ rằng bản thân nàng không nhớ ra chuyện gì hết thì có thể cứ thế vứt bỏ nàng sao. Cái gì gọi là những chuyện từng làm trả bằng không từ mà biệt chứ. Mình giống loại người hôn xong rồi bỏ chạy lắm à? Biết được Lý Ninh Ngọc còn sống, suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng cũng có chút khác biệt.
Cố Hiểu Mộng mở bức thư thứ hai ra. Nàng thực sự muốn biết, rốt cuộc chị Ngọc muốn nói gì với nàng.
"Hiểu Mộng.
Khi em nhìn thấy bức thư này chính là lúc tôi không muốn nhìn thấy nhất. Tuyệt đối đừng rơi nước mắt vì tôi, em không làm sai chuyện gì cả. Trong ba mươi năm vội vã của Lý Ninh Ngọc tôi, may mắn lớn nhất chính là gặp được em, như ánh mặt trời xuất hiện trong sinh mệnh của tôi. Hiểu Mộng, nhìn thấy bức thư này chứng tỏ tôi cũng đã rời khỏi nhân thế rồi. Em không cần bi thương, sống chết cách nhau trong gang tấc. Bỏ lại một mình em, luôn khiến cho lòng tôi đau khổ vạn phần.
Sau khi tôi rời đi, sợ rằng em sẽ làm tổn thương bản thân. Mỗi lần hạ bút, suy nghĩ làm sao thì em mới có thể an hảo, nhưng tôi không từ mà biệt như vậy, lại cảm thấy bản thân không có lập trường. Nhưng mà, Hiểu Mộng à, em là người trân quý nhất trong lòng tôi. Nghĩ đến việc vì tôi rời đi mà người khác đã làm em bị thương, tôi luôn cảm thấy khó yên lòng. Em có biết tôi muốn em quay về lúc ban đầu, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đến cỡ nào không. Người khác luôn nghĩ rằng em nhiệt tình, dám yêu dám hận, nhưng em có biết không, sự yêu thích của tôi, vẫn như lần gặp đầu tiên! Hi vọng em có thể quý trọng bản thân như cách mà tôi trân trọng em. Hiểu Mộng, kiếp này, tôi đã bảo vệ cho em nhiều rồi, mà em đối xử với tôi cũng như đối với bản thân mình. Giữa tôi và em, sợ là không thể tính toán sòng phẳng được rồi! Cho nên em đừng sợ, tôi vẫn luôn ở đây.
Hành trình ở Cầu Trang năm đó, vốn dĩ tôi đã chết rồi, qua dòng Vong Xuyên, đi vào Thập Bát Gian. Nếu không vì em, tôi cũng không thể sống lại nơi nhân thế một lần nữa. Tôi biết có lẽ em không hiểu lắm, nhưng những chuyện này cũng không quá quan trọng. Em chỉ cần biết, người chết sẽ đến Thập Bát Gian. Lần này, tôi sẽ không đi qua Vong Xuyên nữa, tôi sẽ đứng ngay đầu Vong Xuyên đợi em...
Cố Hiểu Mộng, em không thể nóng vội đến tìm tôi. phải suy nghĩ cho ba của em, bỏ lại một người cha đã lớn tuổi là tội bất hiếu, vứt bỏ lý tưởng của mình là không khôn ngoan tí nào. Em chỉ cần biết, tôi không hề đi xa, vẫn ở chỗ này đợi em, cho dù lúc nào em mới đến thì tôi vẫn sẽ đợi em... Hi vọng đừng để bi thương trong lòng dẫn dắt, làm ra những chuyện sẽ khiến bản thân hối hận... Nhớ đó!"
Cố Hiểu Mộng đọc hết bức thư của Lý Ninh Ngọc, không biết nên dùng từ gì để diễn đạt tâm trạng của mình. Nếu như Lý Ninh Ngọc thực sự không còn nữa, lúc đọc thư, sợ là Cố Hiểu Mộng không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ biết Lý Ninh Ngọc vẫn còn sống, bức thư này dường như đã củng cố tình cảm giữa hai người. Cố Hiểu Mộng nghĩ nếu như Lý Ninh Ngọc biết sợ là sẽ xấu hổ chết mất.
"Tỉnh rồi?" Mitsui nhìn Lý Ninh Ngọc, trải qua nhiều ngày cứu chữa, cuối cùng đã cứu được Lý Ninh Ngọc, nhưng cơ thể này của Lý Ninh Ngọc quá yếu. Nếu không phải tiểu thư Reiko nhất quyết muốn gặp cô, có lẽ Mitsui vốn dĩ không định dày vò như vậy.
Lý Ninh Ngọc không nói gì, cô biết mình cược thắng rồi. Cô còn sống, như vậy thì tất cả sẽ giống như những chiếc bánh răng, bắt đầu chuyển động.
"Lý Ninh Ngọc, cô thực sự khiến cho tôi rất thưởng thức đó. Người giống như cô thật ra chết đi thì cũng khá đáng tiếc... Tôi có thể đồng ý cho cô quay về một lần nữa, nhưng mà..."
Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm về phía Mitsui. Cô biết những biểu hiện nhỏ cũng là bằng chứng chứng minh một người có đang nói thật hay không.
"Tôi muốn cô gả cho một người."
Lý Ninh Ngọc nhíu mày. Đây là chuyện mà cô chưa từng nghĩ đến. Mitsui vậy mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Ai?" Lý Ninh Ngọc có chút khó thở.
Mitsui quay đầu bước đi, đi đến bên cạnh một người đàn ông chừng ba mươi mấy tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thân cao một mét tám, mặc quân phục, trông rất phấn chấn. Lý Ninh Ngọc nhận ra quân hàm trên bộ quân trang.
"Đây là tư lệnh Tống Lăng của Sở Cơ yếu! Tôi muốn cô gả cho anh ta..."
"Tôi đã... làm góa phụ ba lần..." Lý Ninh Ngọc nói rõ không muốn chấp nhận: "Hơn nữa, lại cùng rất nhiều người... dây dưa không rõ..."
"Tôi không ngại." Tống Lăng không có phản ứng gì: "Có thể cưới được thiên tài giải mã máy Enigma thế hệ hai chính là vinh hạnh của tôi."
"Tôi không muốn." Lý Ninh Ngọc vẫn tiếp tục phản kháng.
"Vậy phát súng này của cô uổng phí rồi. Hơn nữa, cô sắp phải bị nhốt ở đây đến hết đời rồi. Tôi nghĩ giải mã thì ở đâu chẳng được." Mitsui không hề do dự. Đối với những người không nghe lời, hắn cũng không cần.
Lý Ninh Ngọc im lặng, cô nhìn thoáng qua Tống Lăng, không có biểu cảm gì. Cô có chút không nhìn thấu được anh ta.
"Lý Ninh Ngọc? Lý thượng tá?" Mitsui lên tiếng.
"Tôi đồng ý, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa muốn kết hôn."
"Được!" Tống Lăng không phản đối: "Chúng ta có thể dùng thân phận vợ chồng chưa cưới để ở chung. Một năm sau, tôi sẽ đến cưới cô, quá tốt."
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, tình hình lúc này đối với cô mà nói tuyệt đối không hề tốt đẹp gì, nhưng thắng ở thời gian một năm. Một năm, lại là một năm, giống như đã được định trước. Nếu như thực sự không ổn, Tống Lăng bắt buộc phải chết.
"Ừ, vậy chúc mừng Lý thượng tá! Nhưng mà, cô muốn quay lại Khoa Tình báo, vậy thì khoa trưởng Khoa Tình báo hiện tại phải xử lý như thế nào đây?" Mitsui đi về phía Tống Lăng.
"Mời Vương khoa trưởng của Khoa Tình báo đến đây." Tống Lăng vung tay dặn dò thuộc hạ.
"Tư lệnh gọi tôi..." Người rất nhanh đã đến, nhìn người nằm trên giường. Anh ta có quen biết người này, thiên tài Khoa Tình báo - Lý Ninh Ngọc.
"Vương khoa trưởng. Vị này là Lý Ninh Ngọc - Lý khoa trưởng sắp nhậm chức ở Khoa Tình báo." Tống Lăng giới thiệu.
"Chuyện này..." Đây là ý gì? Lúc Vương khoa trưởng còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì đã không kịp nhìn thấy Tống Lăng cầm một khẩu súng, nhắm về phía đầu của Vương khoa trưởng, bắn một phát: "Đoàng..." Thong thả thu súng lại.
"Bây giờ, Lý khoa trưởng có thể nhậm chức rồi." Lý Ninh Ngọc cảm nhận được một sức ép mà từ trước đến nay chưa từng có. Một người có tâm tư thâm sâu khó lường và thủ đoạn cứng rắn như thế này, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã cho cô một lời cảnh cáo, nhưng lại muốn cưới cô. Trái tim của Lý Ninh Ngọc ngay lúc này đã không còn có thể bình tĩnh được nữa.
"Tống tư lệnh, anh luôn có thể phát ra hào quang rất khác biệt." Mitsui vỗ vỗ vai Tống Lăng.
"Lý khoa trưởng, mời ba ngày sau hãy đến Bộ Tổng Tư Lệnh báo danh, không được chậm trễ."
Ba ngày, sợ rằng ngay cả xuống giường thì chưa chắc Lý Ninh Ngọc đã xuống được, nhưng Tống Lăng lại không cho Lý Ninh Ngọc cơ hội, mỉm cười bỏ đi.
"Reng reng reng..."
"Hiểu Mộng, điện thoại của thư lý Nghiêm gọi đến. Tống tư lệnh yêu cầu ba ngày sau tất cả nhân viên của Bộ Tổng Tư Lệnh đều phải có mặt, không được xin nghỉ."
"Tại sao?"
Hiểu Mộng ngồi trên giường, với cấp bậc của nàng, vết thương của nàng,... còn có thể cưỡng ép bắt nàng đi làm sao?
"Nói là để chào đón khoa trưởng Khoa Tình báo vừa mới nhậm chức: Lý khoa trưởng."
"Khoa Tình báo? Lý khoa trưởng?" Cố Hiểu Mộng bỗng chốc lên tinh thần.