Cái thảm cảnh mà Hạ Dương nàng phải gánh chịu đã khiến nàng vô cùng bực bội.
Thử vác cái bộ mặt sưng húp như nàng mà đến lớp mỗi ngày trước hàng vạn con mắt tò mò ko kiêng nể gì kia xem.
Hận cuộc đời bất công, người tốt lại bị *** hại như thế?
Tự thề với lòng mình, sau này có con nhất định phải để con mình học võ, bất kể trai hay gái.
Hạ Dương cũng vì thế mà sinh khí đen suốt ngày, cả tuần lên lớp cũng ko thèm đếm xỉa gì đến thầy giáo yêu quý.
Có lần, Phong ca nén nhịn, lên tiếng kêu lớp trưởng ở lại giúp thầy trong công tác chấm bài kiểm tra cho lớp. nàng khảng khái, trí dũng mà đứng lên từ chối.
Có lần, Phong ca sang nhà tìm nàng, nàng lẩn tránh ko tiếp, kín đáo đuổi người ta về.
Có lần bị Phong ca chặn ngang giữa đường đi học về, bắt phải lên xe, nàng ko nhún nhường mà kêu la om sòm có kẻ “sàm sỡ” nàng .... >_
Căn bản là Phong ca ko thể nào có cơ hội tiếp cận được nàng mà giải quyết vấn đề, cơ hồ cũng trở nên âu sầu thảm não, ủ rũ buồn bã.
Nhưng mà đấy là chuyện của ngày hôm qua trở về trước mà thôi, vì hôm nay…?
Ko biết Phong ca làm thế nào mà mấy nữ nhân đánh hội đồng nàng đã lết xác tàn tạ đến xin lỗi nàng?
Coi như là vẫn còn biết điều một chút, nàng cũng ko phải người nhỏ nhen, tạm tha cho mấy ả đó.
Bất quá, sao nàng lại ko thể “tạm tha” cho ông thầy chứ?
Trời mới biết tại sao.
Mới đây nàng vừa có một phát hiện mang tính lịch sử trong cuộc đời nàng, ko uổng công nàng băn khoăn lo lắng suốt thời gian qua.
Như Phong lão đại có tình ý với nàng?
Nếu ko thì, sao phải quan tâm để ý đén chuyện của nàng từng li từng tí như thế?
Nếu ko thì, sao phải chịu nhún nhường nàng ha?
Vậy thì ta sẽ hảo ý mà trêu đùa chàng.
Sung sướng tột độ, nàng khoái chí ngoác miệng cười ngây ngốc.
Tiếng chuông điện thoại reo vang.
Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Hạ Dương điều chỉnh hội chứng tự sướng của mình, bình thản trả lời:
“alo… alo…, hình như là mạng bị sao ấy em ko nghe thấy anh nói gì cả? Nói chuyện sau nhé, em cúp máy đây.”
Sau khi giả bộ ko nghe thấy tín hiệu bằng cái kiểu cũ rích, nàng nhàn nhã thả điện thoại vào cặp.
Chẳng có lý do gì để mình phải nghe điện của anh ấy cả?
Hai anh em nhà đấy có gì tốt đẹp đâu chứ?
Hếch mặt tự tin, tiếp tục đạp xe.
Ấy da!
Ké….eeeeeeeeet!
Phanh gấp!
-Làm sao đấy hả? Đi đứng….. Còn chưa nói hết đã nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn thư sinh cùng nụ cười “ chó gà chết hết”, nàng đã cứng miệng.
-Ko nghe thấy tín hiệu sao? Như Tùng đứng trước mặt nàng ko che ý cười. Vậy tay em còn khua múa cái gì hả?
-Hắc, thì ra là đi sau mình sao? Vậy còn bày đặt gọi điện, đúng là lắm chuyện. Hạ Dương nghĩ thầm, nhưng vẫn ngọt nhạt mà đáp, em xua muỗi dĩn ấy mà, nhiều quá, bay vào mắt em ko nhìn thấy gì thôi. Anh có chuyện gì ah? Vẫn ngây thơ vô tư thản nhiên hết sức.
-Ừa, có việc cần em giúp đấy. Như Tùng ko thèm chấp nàng, quân tử còn đang phải lo việc gấp.
-Em thì giúp được gì đây? Hạ Dương nhún vai bất lực, nàng thực ko nghĩ khi đối diện với anh ấy lại dễ dàng như thế, thật ra cũng có gì to tát đâu?
Anh ấy yêu ai là chuyện của anh ấy, ngay từ đầu mình cũng chỉ là người đến sau mà?
Hiểu được chân lí này đã khiến nàng tâm tư thoải mái ko ít, cũng là nhờ công của khoai nướng cả.
Có một người bạn tốt như vậy thật tuyệt, mọi chuyện nàng đều có thể chia sẻ ko kiêng dè.
-Tất nhiên là có rùi, lên xe đi! Như Tùng ko nói nhiều.
-Có chuyền gì anh cứ nói, em lên xe làm gì chứ? Nhìn cái Mer của ông thầy Hạ Dương bất mãn.
-Bởi vì là anh cần em giúp chứ sao nữa, chuyện này ko thể nói suông được. Cùng với hành động, Như tùng mạnh mẽ cắp cái xe của nàng vứt vào trong cốp.
Bó tay hoàn toàn rùi.
Ai bảo là nữ nhi chân yếu tay mềm chứ?
Bị “cướp” giữa ban ngày ban mặt mà ko thể làm gì phản kháng?
-Oh, anh đưa em đến đây làm gì? Nhìn cái hiệu thời trang trước mắt, Hạ Dương tò mò.
-Cứ vào đi rồi biết ha.
Dắt nàng vào trong, Như tùng nhanh nhẹn nhờ nữ nhân viên chọn đồ cho Hạ Dương rồi an nhàn ngồi một góc đợi.
Ây za, bộ lễ phục này cũng thật đẹp nha, nhưng nghe có vẻ ko lắm. Hạ Dương nhìn mình trong gương thầm nghĩ, hở nhiều như vậy ko phải là muốn người ta bị cảm lạnh sao? Hic.
-Ko cần thay, bộ này đẹp đó! Ngồi ngoài ngắm Hạ Dương, Như Tùng phán quyết trước khi chân nàng kịp quay trở lại phòng thay đồ.
-Cái gì? Nàng tròn mắt, ko phải là anh định ám sát em hả? Trời đang là mùa đông nha.
Trước sau cổ khoét sâu hình chữ V, để lộ một vùng trắng ngần. Thật tiếc là nàng ko có gầy đến nỗi hằn cả chiếc xương quai xanh lên, nếu ko thì có thể sánh với hàng mỹ nữ rồi?
-Ko sao, công ty có điều hòa. Như Tùng vẫn thản nhiên, rồi chợt phát hiện ra có điều dị thường, tóc em…?
-Ah ha, đưa tay vuốt tóc, Hạ Dương ngập ngừng, mới cắt ngắn đó, đẹp ko anh?
-Hơi nheo mắt một chút, Như Tùng bộc lộ ý kiến, anh vẫn thích tóc dài hơn. Ko sao, vậy càng dễ, đi theo anh.
Hạ Dương nàng ko hiểu chyện gì đang diễn ra nhưng vẫn thủy chung bước theo người đó.
Vì ai mà nàng đã hi sinh mái tóc dài nuôi từ khi học lớp 6 thế chứ?
Ko phải là tại một phút nông nổi chán ghét bản thân đã mơ tưởng quá nhiều, ôm hận mà đi cắt phéng, thề sẽ phải tìm một người tốt hơn Như tùng ngàn vạn lần sao?
Heey.
Cứ mải đăm chiêu với suy nghĩ của mình, người ta đã trang điểm cho anngf xong từ bao giờ rồi?
Waaaa!
Ko phải tự kiêu nhưng mà mình trang điểm vô cũng đẹp đấy nhỉ? ( Tự sướng kinh quá….. >@
Sự thật thì make-up vô thì ai mà chẳng đẹp?
- Ok! Đi thôi! Như tùng nhìn nàng hài lòng mỉm cười.
- Giờ mình đi đâu hả anh? Ngồi trên xe nàng mới thắc mắc, tự nhiên đi chỉnh hình cho em làm chi?
- Ừ, công ty anh tổ chức tiệc mừng thường niên, vì Minh Nguyệt đã đi vào nam rồi nên đành phải nhờ em vậy?
Ha? Ra là vậy?
Tìm người thế chân sao?
Nàng là người thế chân sao? Khinh người quá đáng!
Chưa kể đi thì sẽ đụng độ với Phong ca nữa?
-Dừng, em ko muốn đi. Ngồi bên cạnh, nàng hét lớn.
-Gì ah? Em đã nhận lời giúp anh rùi mà? Như Tùng xuống nước.
-Em ko có. Hạ Dương nàng nhớ rõ nha, đừng tưởng trí nhớ nàng kém vậy chứ?
Chưa để Như tùng nói thêm câu nào, điện thoại của nàng đã đổ chuông.
Nhân tiện nghe máy.
“Alo, mẹ ah, …dạ…, vâng con biết rồi.”
Thở dài ảo não, mẹ nàng cũng đã bán đứng con gái đi mất rồi?
Kêu nàng đi cùng Như Tùng, ở nhà bố mẹ ko nấu cơm sao?
Hắc hắc.
Ai mới là con của mẹ đây nhỉ?
-Bác Xuân chiều em nhỉ? Điện thoại đẹp thế? Như tùng tận dụng cơ hội đánh lạc hướng.
-Ha? Hạ Dương ngạc nhiên, có liên quan gì đến mẹ mình đâu, đây là quà sinh nhật…. ý, còn chưa nói hết nàng mới giật mình, ko phải là anh tặng em hôm sinh nhật sao?
-Gì? Anh chỉ nhờ anh Phong tặng em hoa và cái bánh sinh nhật đó thôi, hôm đấy anh ko tham gia được, có gì nhầm lẫn chăng? Như tùng hồ nghi nhìn nàng.
-Vậy thì… Nàng ko nói, chỉ nhìn chằm chằm cái điện thoại màu hồng phấn trong tay, quà này là của Phong ca sao?
Tiếp đây các nàng, hehe…
Phong ca lại mua tặng nàng điện thoại sao? Ngồi bên cạnh Như Tùng nàng ngẩn ngơ, có khi nào Phong ca lại tốt vậy?
Thế việc chiếc khăn chỉ là vô tình hay sao? Hay là định nói cho mình biết rằng “thầy đang thích em đấy”?
Phong ca đối tốt với mình như vậy, giận lão có quá oan uổng hay ko nhỉ?
Haiz haiz…
Mệt chết cái đầu tôi mất, Hạ Dương suy nghĩ lung tung ko theo một trật tự nào cả.
- Làm gì đấy? Tự đánh vào đầu thế hỏng hết tóc bây giờ? Như Tùng hảo ý nhắc nhở nàng.
- Ah, dạ. Đáp nhẹ một câu rồi im de, làm sao mà anh ấy lại để ý đến chuyện đầu tóc của mình trong khi mình ko biết gì hả? Quả thiệt anh Tùng quá quan tâm đến mình rồi?
- Đợi anh chút nhé, anh đi cất xe đã. Để nàng xuống xe, Như tùng căn dặn.
- Dạ!
Woaa…!
Ko ngờ công ty của thầy ấy lại to thế này ah? Nhìn lên toà nhà cao chẳng biết bao nhiêu tầng, Hạ dương cảm thán.
Ây za, thầy Phong lại tài ba đến mức như vậy cơ đấy, tin hot với bọn Thuỳ Dương cho xem. Cười đắc ý.
Chút nữa, khi đi mình bước vào hội trường bữa tiệc cùng anh Tùng nha, tất cả mọi người sẽ cùng ngước mắt nhìn mình như một nàng công chúa bên cạnh chàng hoàng tử đẹp trai, rồi trầm trồ khen ngợi cùng ghen tị nha.
- Làm gì mà thả hồn kinh thế cô nương? Như tùng ghé sát bên tai nàng.
- Âh? Đi vào thôi anh. Tự nhiên lôi kéo người ta, nàng đang mong ngóng giây phút được đứng trước mọi người tự tin, kiêu ngạo, ngẩng cao đầu ha. ( Chứng tỏ ngày thường nàng toàn cúi đầu mà đi đúng ko? Haha)
Đẩy một cái, cánh cửa kính mở ra, đón chào “công chúa và hoàng tử”.
Oái!
Tuyệt vọng cùng bi phẫn, Hạ Dương cúi gằm mặt “kìm nén”.
Làm sao mà ko ai nhìn về phía mình thế kia?
Tiểu thuyết ko phaỉ vẫn viết thế hay sao?
Vỡ mộng, nàng đau xót nhăn mặt mà ko hề biết có một ánh nhìn về hướng nàng.
Cả hội trường ko ai biết đến sự xuất hiện của nàng mà chỉ có duy nhất một người dược biết trước nhờ có nội gián?
Ai za, khổ thiệt nha.
Hạ Dương cơ hồ mủi thấy mùi son phấn nồng nặc giống như mình đang ở kỹ viện????
Tiệc mừng của công ty làm sao những nữ nhân kia lại tô son trát phấn loè loẹt như vậy?
Ngày thường cũng đi làm với những khuôn mặt kia hả? Hạ Dương thầm đánh giá tình hình.
Quả nhiên toàn nữ nhân viên xinh đẹp, bảo sao Như Phong ko động lòng trước giai nhân, căn bản là đã bị đơ dây thần kinh cảm xúc rồi.
Khó trách, quen mùi rồi ấy mà.
Chu choa, vậy thế sao Phong ca lại có thể có cô người yêu “xấu” và “lùn” nhỉ? Hạ Dương băn khoăn, giờ mói nhớ đến cảnh mình nhìn thấy ở bên cạnh hồ.
Thế thì là ảo giác rồi, làm sao Phong ca có thể động tâm trước mình được???
Hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi!
Thế thì trò chơi lần này mình ko chơi tiếp nữa. Hạ Dương bỏ cuộc, thở dài.
- Quý cô! Tôi có thể kính cô một ly? Một chàng trai phong độ lịch lãm xuất hiện trước mặt nàng, cô làm ở phòng ban nào sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ? Rõ ràng là có ý đồ muốn làm quen.
- Ha, rất vinh dự! Hạ Dương có chút bất ngờ, cũng may nhờ xem phim nhiều, cũng luyện được chút ít công lực đối phó. Vậy anh là ai sao em cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ? Có phải hay ko anh đi nhầm chỗ rồi? Nàng vặn lại anh chàng, ý tứ xỏ xiên thấy rõ hà.
- Hay! Chàng trai thầm đánh giá, rất lanh lợi khôn ngoan, bất quá vậy ta lại càng thích, anh là Tiểu Công, giám đốc phòng nhân sự, còn em? Chính thức giới thiệu.
- Vậy ạh, Công trong từ Thân công báo hay là Công công hả anh? Ta đang buồn, có ngươi đến giúp ta giải khuây thật quá tuyệt, Hạ Dương ham hố trêu đùa hắn.
- Trí tưởng tưởng của em rất phong phú nhưng vẫn còn sai sót, của anh là Công trong từ thành công em ạh. xám mặt nhưng giọng nói vẫn ra chiều thân mật.
- Ah, giả vờ hốt hoảng, thật sơ ý quá, xin lỗi anh.
- Ko có gì, Tiểu Công khoát tay, bao dung, chuyện nhỏ ấy mà, thế em là…..? 3 lần 7 lượt hỏi tên cô mà vẫn ko được, Tiểu Công vẫn cố gắng.
- Hạ Dương, nàng đáp nhanh rồi cẩn thận mà kèm thêm, em đến đây cùng anh Như Tùng, anh có biết anh ý ko? Nàng có ý nhắc nhở đến “địa vị” rong rêu bám ốc đá của mình.
- Oh? Ngạc nhiên quá đỗi, vậy em ko phải là nhân viên trong công ty sao?, bạn gái của Như Tùng hả?
Nàng chưa kịp trả lời thì đã nhận thấy ánh mắt thù hằn của những nữ nhân xung quanh vị trí của mình, vòng nguy hiểm bán kính cả nghìn kilomet.
Thằng cha chết dẫm, cố tình nói to cho mọi người nghe thấy câu hỏi đó, nghe có vẻ khó chơi đây.
- Ko, anh hiểu lầm rồi, em là…
- Dương! Sao em lại ở đây? Như Phong hỏi mà ko phải để hỏi, vì sao lại có mặt ở đây ư? Ko phải là do mưu đồ của anh sao?
Ah!
Tất cả bị dội một gáo nước lạnh, làm sao mà sếp tổng cũng biết đến quý cô này ha?