Tiểu Tuyết có chút không yên lòng, “Vương tướng quân…” Mặc dù Vương Ngọc Sơn là biểu ca của thái tử phi nhưng chàng là nam nhân, ôm hoàng hậu như vậy không hợp quy củ.
Vương Ngọc Đàm đang bận khóc, thấy Tiểu Tuyết có ý định muốn chia cắt nàng và biểu ca liền vội vàng ngắt lời, “Ta phải mau chóng trở về.” Trong giọng nói mang theo tiếng uất ức, càng ôm chặt biểu ca hơn.
Vương Ngọc Sơn cũng không có ý định thả Vương Ngọc Đàm xuống, chàng nói, “đi thôi!” Hai câu ngắn ngủi đầy uy lực của chàng cũng đã khiến Tiểu Tuyết và đám tuỳ tùng mặt mày xanh lét, vội vàng nhường đường cho chàng. Tiểu Tuyết cố trấn an bản thân thái tử phi bị thương như vậy, cần khẩn thiết hồi cung trị liệu, chắc người ngoài cũng không nói được gì được.
Từ hồ Thiên Thu đến Trường Xuân Cung chỉ có một con đường duy nhất khá xa là đi qua Điện Lệ Chính. Vương Ngọc Sơn nhìn người trong ngực lạnh đến run lẩy bẩy, không nhẫn tâm chậm chừ thêm một phút giây nào liền ôm Vương Ngọc Đàm xuyên qua từng cánh cửa tiền cung, nào ngờ lúc đi ngang qua Điện Lệ Chính thì đụng phải Dương Kinh Thiên cũng đang đến Điện Lệ Chính.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Vì đang ôm Vương Ngọc Đàm trong ngực, Vương Ngọc Sơn tạm thời không thể quỳ xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Kinh Thiên từ xa đã nhìn thấy Vương Ngọc Sơn ôm một nữ tử bước vội, đến gần nhìn, nữ tử kia lại là hoàng hậu.
“Bẩm Hoàng thượng, hoàng hậu không cẩn thận rơi xuống hồ, Vương tướng quân đang đưa hoàng hậu hồi cung.” Tiểu Tuyết đáp.
Dương Kinh Thiên trầm mặc, xót xa nhìn người trong ngực Vương Ngọc Sơn. Quần áo của nàng hoàn toàn bị ước, dán sát vào thân thể; tóc ướt bết dính vào trán, sắc mặt tái nhợt; cả người bị đông lạnh đến mức môi tái xanh, không ngừng run rẩy.
Theo bản năng Dương Kinh Thiên bước lên trước, muốn đón lấy Vương Ngọc Đàm nhưng không biết tại sao nàng nhất quyết không chịu buông biểu ca của mình, còn nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét. Lúc này nàng giống như một đứa trẻ con bị ép buộc rời xa mẹ mà đứng dậy phản kháng. Nàng vừa ôm chặt biểu ca vừa khóc thành tiếng, “Cầu xin huynh, đừng đi mà!”
Tiểu Tuyết có chút đau lòng, nàng khẽ gạt nước mắt. Hoàng hậu dạo này phải chịu quá nhiều uất ức nên sinh ra phiền muộn cộng thêm việc bất ngờ chạm mặt Vương tướng quân, nếu là người bình thường gặp lại người nhà sau bao nhiêu ngày xa cách chắc chắn cũng không nỡ rời đi.
Dương Kinh Thiên cảm thấy có chút khó chịu, liếc nhìn Vương Ngọc Sơn một cái khiến chàng dù không nỡ nhưng cũng đành buông Vương Ngọc Đàm. Lúc này nàng được Dương Kinh Thiên bế lên, gương mặt càng uỷ khuất, đến cả tay cũng nắm chặt vạt áo biểu ca, sống chết không buông. Chỉ đến khi Vương Ngọc Sơn dỗ dành nàng và hứa có thời gian sẽ dẫn cả nhà tới thăm nàng thì lúc đó nàng mới chịu để biểu ca rời đi.
Dương Kinh Thiên ôm Vương Ngọc Đàm bước trên gạch xanh, ngói xanh tường đỏ, làm cho thế giới màu xám này đẹp thêm vài phần. Gió lạnh theo góc tường thổi qua, đúng vào người nàng, thổi đến khi nàng mất hết tri giác mới chịu dừng lại.
Tiểu Tuyết giúp nàng thay y phục, Vương Ngọc Đàm mặc dù đã quấn ba vòng chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh run người.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bị nhiễm khí lạnh, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, vi thần sẽ kê một đơn thuốc xua lạnh, cần đề phòng nhất là phát sốt.” Thái y nói sau khi cẩn thận chẩn bệnh cho nàng.
Vương Ngọc Đàm đã thay quần áo khô ráo, trên người bọc ba tấm chăn cùng lúc, giống như một quả núi nhỏ. Lúc này nàng mới có cảm giác ấm áp một chút, trên mặt cũng có lại chút huyết sắc.