Sau khi biết nó không sao ryan ngồi tựa lưng vào tường suy nghĩlại câu nói của ren '' dám động vào em tao hả thằng chó '' cậu suy đinghĩ lại nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra đc rốt cục thì tại sao ren lạinói câu đó mà có ý nghĩa gì mới được cậu vò đầu bứt tai nghĩ mãi khôngra
-không phải suy nghĩ nhiều chỉ cần nhìn là biết thôi-hắn ngồi vắt vẻo trên cửa sổ phòng nói vọng vào, nghe câu nói của hắn ryanngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu
-là sao?-ryan hỏi một câuhết sức ngây thơ như gà mái mơ (ryo: bó chiếu với anh này lun rõ ràngthế r còn gì...........-candy: đúng đó quá dễ hiểu mà sao anh không biết hả trời *đập đầu vào gối*................ryan: là sao? *ngungơ*...............ryo: trời đất ơi...candy nói đi Ryo bó chiếurồi..................candy- chuyện dễ hiểu vậy mà anh không hiểu là sao*than trời trách đất* anh jin nhiệm vụ cao cả này dành cho anh *đẩytrọng trách cho jin*....................Ryo + Candy: anh này có phải làvolt không vậy trời...)
-chỉ cần câu nói đó là biết ngayrin chính là em gái của ren rồi còn gì có gì đâu mà thắc mắc-hắn cũng bó chiếu với thằng bạn thông thái của mình luôn
-có cái gì đó sai sai -cậu lẩm bẩm rồi ngẩng đầu lên nhìn thì hắn đã đi mất tiêu rồicòn đâu cậu thở dài rồi rời khỏi phòng để nó nằm đó nghỉ ngơi. Khi 2 tên kia đi rồi thì ren mới vào, khẽ vuốt mái tóc của nó ren cười chua chát- cuối cùng thì anh cũng tìm được em rồi em còn nhớ ngày chúng ta sinh ra chứ...
~~~~~~~~16 năm trước~~~~~~~~~~~
Trờiđổ mưa rất to như muốn nhấm chìm mọi thứ có 2 đứa bé 1 trai 1 gái đượcsinh ra đời trong nụ cười của người thân và trong sự lo lắng của ngườimẹ, bé trai không phải là con người mà mang hình thái dị dạng trên lưngcậu bé xuất hiện 1 đôi cánh nhỏ màu đen người đỡ đẻ đã ngất đi vì hoảngsợ, bà mẹ không biết phải làm gì thì người chi của bà đẩy cửa bước vàonhư người chết đuối vớ được phao cứu sinh bà mẹ van xin người chị củamình giúp minh nuôi đứa trẻ mang đôi cánh đen kia, người chị hiểu ý cũng chỉ tại là sinh đôi nên thằng bé mới mang gen của mẹ vì người mẹ khôngphải con người mà là 1 devil bà đã lấy con người và lâm vào bước đườngnhư ngày hôm nay..
- chị...chị có thể nuôi thằng bé giúp em được không?
- Kanta à yêu con người cuối cùng cũng không có gì gọi là hạnh phúc đâu- người đàn bà khuyên nhưng vẫn gật đầu đồng ý
- em biết chứ nhưng em rất yêu anh ấy- Kanta cười nhạt nước mắt bà rơiướt đấm cả khuôn mặt, nước mẵt rơi xuống mặt của bé trai làm đứa bé khóc lớn như sắp rời xa người mẹ của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
7 năm sau, ngafy mà Kanta sắp rời khỏi dương gian, bà chỉ có một nguyệnvọng nhỏ nhoi là gặp được con trai của mình và như ý nguyện chị gái bàđã đưa thằng bé tới gặp mặt bà lần cuối
- mẹ...mẹ ơi...- thằng bé chạy vào bắt gặp người lạ đang nhìn mình
- nhỏ tiếng đi con đừng làm ồn biết chưa- người phụ nữa trách yêu
- vâng- đứa bé cúi đầu hối lỗi.
- mau gọi mẹ đi Ren
- ba là mẹ ruột tôi- renn nhìn chằm chằm người được coi là mẹ ruột mình,như biết trước mọi chuyện Ren không tỏ ra ngạc nhiên mà trầm tĩnh nhìnthẳng vào Kanta
- Ren à bà ấy chính là mẹ con- người phụ nữa giải thích - mau gọi mẹ đi con
- m..m...e...me...mẹ...- Ren khó khăn lắm mới nói lên lời- mẹ ơi...
- cảm ơn chị Oatsu thằng bé sống rất tốt vậy là em yên tâm rồi...- bà mỉm cười rồi quay qua nói với Ren- Ren giúp mẹ chăm sóc tốt cho Rin nha...- bà nói xong nỏi nụ cười hạnh phúc cuối cùng rồi ra đi, Ren buồn chứnhưng cậu không tỏ ra bên ngoài mà thôi, lần đầu gặp mẹ cũng là lần cuối cùng cậu được gọi mẹ, cậu không hề khóc chút nào bởi cậu thấy mìnhkhông hề giống với những đứa trẻ khác đơn giản cậu tự thấy mình khôngthể trẻ con được nữa từ bây giờ công việc của cậu gánh trên vai chính là bảo vệ đứa em gái bé bỏng vẫn không biết chuện gì đâng xảy ra của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ren nhìn nó đang ngủ say, đôi tay cậu siết chặt trong quá khứ nó phảichịu nhiều khổ cực rồi và từ bây giờ cậu sẽ bù đắp hết tất cả nhưng gìmà nó phải chịu và sẽ bắt người đàn ông kia phải chịu gấp chăm lầmnnhững gì nó đã trải qua.
- chuyện Rin là em gái cậu...- ryan hỏi nhưng mắt vẫn dán vô người nó
- tôi mới biết gần đây thôi- ren nói với giọng buồn buồn
- sao cậu biết đó là em gái mình- Jin đến từ lúc nào cũng tham gia vàocâu chuyện và chỗ ngồi lí tửơng của hắn chính là bệ cửa sổ(ryo: cửachính có không đi toàn leo cửa sổ là sao................candy: aibiết?...............hắn: tại ta thích thế mi cấm đcà.................ryo+candy:????)
- 1 phần là do cảm tính còn phần khác là dựa vào vết bớt trên cánh tay trái của Rin
- thật không sao tôi sống với nó lâu như vậy mà không biết- ryan nghi hoặc tiến lại gần chỗ nó xem
- bị che bởi cả đống lắc tay rồi còn đâu- ren phì cười nếu không phảitình cờ trông thấy lúc nó tháo hết lắc tay xuống thì cậu sẽ chẳng baogiờ thấy được cả. Hắn và Ryan rơi vào trạng thái trầm mặc mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng của mình 1 suy nghĩ mà người ngoài chẳng bao giờbiết cả ( Ryo: ai nói không ai biết ryo biết rất rõ nè...........Candy: biết thì nói đi úp úp mở mở cái gì................ryo: đây làchuyện hệ trọng không thể nói được.............candy: hông nó thì tuinói, mấy anh ý đang nghĩ là...* bị ryo bịt miệng bưng đi*....).