- Hàng của bà đây, chúc bà ngon miệng! - Nó tươi cười đưa túi đồ ăn trong tay cho một bà lão chống gậy.
Thoáng cái nó đã làm công việc giao hàng này được một tuần rồi. Càng làm nó càng cảm thấy yêu việc này, mặc dù rất bận và còn rất mệt nữa nhưng đổi lại là những niềm vui, những nụ cười của mọi người khiến nó cũng cảm thấy vui lây.
Làm việc đến gần chiều tối thì nó trở về nhà. Tắm rửa ăn uống xong xuôi, nó nằm lên giường nghịch điện thoại. Đi làm thêm đã được một tuần chứng tỏ nó cũng đã trốn tránh cô hơn một tuần rồi. Nó thở dài một hơi, tâm trạng bỗng trở nên bất ổn, cả người đừ ra khuôn mặt thất thần.
Mấy hôm nay cô cứ muốn giữ nó lại để nói chuyện riêng nhưng chả có khi nào nó để cô có được cơ hội đó. Nó không muốn tiếp xúc gần với cô hơn nữa, nó sợ sẽ không thể nào buông bỏ được thứ tình cảm này đối với cô.
Hôn lễ của cô chắc cũng sắp khởi hành rồi chứ nhỉ?
Bàn tay không điều khiển được nhấp vào Weibo của Mạc Thanh. Nó có thói quen và tài năng như thế đấy, chỉ cần muốn là có thể tìm được weibo hoặc wechat của một người nào đó một cách khá dễ dàng.
Nó tìm được của Mạc Thanh từ lâu rồi nhưng thực vẫn không dám vào xem, vì nó sợ sẽ hình ảnh thân mật của hai người họ.
Hôm nay lại vô thức nhấp vào Weibo của anh ta. Nó lướt xuống gặp một bài viết gần nhất, gồm một tấm ảnh nhưng nó không dám nhìn chỉ đọc dòng chữ bên trên.
/Tin vui của tôi thân gửi đến gia đình và bạn bè.../
Vế sau là thông báo về ngày diễn ra hôn lễ. Là thứ bảy, cũng chính là ngày mai!
Tay nó run rẩy thoát khỏi weibo. Những cảm xúc bị nó chèn ép thời gian qua nhất thời trào ra chẳng thể dừng lại. Nước mắt rơi ướt màn hình ipad. Nó vẫn chưa xem tấm ảnh đính kèm, nhưng chắc tấm ảnh ấy sẽ rất đẹp nhỉ? Một đôi trẻ ngoại hình đẹp đẽ cân xứng, ấm áp hạnh phúc đứng cạnh nhau? Có thể nắm tay, ôm chặt hoặc cũng có thể là hôn...môi.
Những giọt nước đọng lại trên đôi mi dày khiến tầm nhìn của nó bị hạn chế, chỉ thấy một lớp mờ ảo cùng hình ảnh của cô. Nghĩ đến gì đó, nó đưa tay gạt bỏ hết những giọt nước mắt ấy.
Bản thân nó đã quyết tâm buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương không có kết cục này rồi, tại sao lại phải buồn chứ? Có thể nó không thể cho cô một cuộc sống đầy đủ, nếu có thể đi chăng nữa nhưng nó vốn không có cơ hội.
Chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc thì nó cũng cảm thấy tốt rồi!
...
Vì đêm qua thức quá khuya nên đến trưa ngày hôm sau nó mới có thể rời khỏi giường. Lờ đờ phiêu quanh nhà một lúc thì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng. Xuống dưới bếp vơ đại một thứ gì đó để ăn lót dạ rồi lại tiếp tục nằm lăn ra giường. Cảm thấy mệt mỏi nên nó nằm ngay ngắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Một lúc sau lại ngủ quên mất.
Hai ngày cuối tuần vô vị trôi qua, nó phải đến trường. Tài năng che giấu cảm xúc của nó ngày một giỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút non trẻ của thiếu nữ chẳng có điểm nào khiến người ta có thể nhìn thấu được tâm trạng hiện tại của nó.
Vào giờ học, vẫn như mọi khi, hai tiết ngữ văn trướctiên sau đó là vật lý của cô. Hai tiết đầu, tâm tình nó còn hơi buông lỏng yên ổn, khi cô bước vào lớp, thần kinh của nó căng chặt, cứng ngắc. Nó luôn cuối gằm xuống để tránh chạm mắt với cô một cách triệt để.
Tâm trạng của cô cũng phức tạp không kém. Mấy ngày nay cô chú ý đến nó hơn, trong lòng đã xác nhận nó là đang cố tình trốn tránh bản thân mình, còn về lí do thì cô chẳng rõ.
- Hôm nay cô muốn thông báo với lớp ta một số hoạt động sắp diễn ra của trường. - Cô nghiêm túc nói.
- Sắp tới trường sẽ tổ chức hoạt động cắm trại ngoại khóa bắt buộc, thời gian là ba ngày hai đêm. Nếu muốn biết thêm thông tin cụ thể các em có thể lên diễn đàn và xem thông báo mới nhất của trường. Giờ thì ta vào học.
Nó chợt thất thần, nếu không phải là bắt buộc thì nó chắc chắn sẽ không tham gia nhưng giờ thì chẳng có lựa chọn khác. Nó bỗng có cảm giác bất an.
...
Mọi việc, cuộc sống trong những ngày qua vẫn diễn ra theo quỹ đạo chả có gì đi lệch, cho đến ngày ngoại khoá.
Cả trường đông nghịt người đứng xếp thành hàng để lên xe, mỗi lớp một chiếc. Nó không quen dậy sớm nên nằm trên xe định đánh một giấc. Nó muốn ngủ nên chỉ ngồi một mình một hàng ghế dành cho hai người, các bạn học cũng hiểu ý nên chẳng ai đến làm phiền cả.
Vừa lim dim đôi mắt nó cảm nhận được có một lực như ai đó vừa ngồi xuống từ chiếc ghế bên cạnh, bị làm giật mình. Đang định quay qua cho người đó một tràng và một gương mặt quạu quọ thì phát hiện đấy là cô.
- Cô ngồi đây không phiền em chứ? - Cô cười nhẹ.
Nó như bị đông cứng, nhất thời không phản ứng được gì chỉ tuôn được vài chữ "không phiền ạ" rồi liền đi vào trầm lặng. Nó liếc nhẹ một vòng, xung quanh không còn chỗ nào trống cả!
Nó và cô chả ai nói lời nào. Nó cũng bị cô doạ tỉnh luôn rồi, không ngủ được nữa. Các bạn trong lớp đang chơi gì đó rất náo nhiệt nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được luồng khí lạnh và tĩnh lặng bao trùm lấy cả hai.
Chiếc xe chuyển bánh đều đều, chạy ra khỏi thành phố tiến đến vùng ngoại ô mát mẻ trong lành.