Cùng thời điểm đó,ngay thành phố A,mặc dù đã đêm muộn nhưng đối với một số người,nó chỉ là khởi điểm của những cuộc chơi thứ thiệt.
Căn biệt thự xa hoa cô độc giữa chân sườn núi,âm nhạc đinh tai từ bộ loa trút hết công suất,tiếng cười đùa giỡn của những cô gái nóng bỏng đang bao vây tứ phía chủ nhân nơi đây.
Khói trắng mịt mờ luẩn quẩn không gian,thoắt ẩn thoắt hiện gương mặt người đàn ông đang ngồi,mỗi một bên vai đều sẵn sàng có một cô hầu hạ.
Anh ta như một bông hoa quý hiếm tỏa hương thơm ngào ngạt,câu dẫn cả một đàn bướm tự nguyện sa chân vào.
Trước mặt anh ta,vài ba cô gái đều lắc lư theo điệu nhạc,phô bày những nơi quyến rũ đặc trưng mà thiếu nữ nên có,khuôn mặt không sắc sảo thì đẹp tự nhiên.
Nhưng có vẻ người đàn ông đang được hường thụ kia vẫn chưa thỏa mãn lắm,chắc bấy lâu nay ngắm đã quen đến phát chán.
Do bị tiếng ồn xung quanh lấn át nên không nghe thấy tiếng giày cao gót liên tục chạm xuống sàn,người phụ nữ tầm 24 25 tuổi,ăn mặc chả khác nào muốn người đối diện mù mắt,tuy cũng có nhan sắc nhưng đem đi so với tất cả ‘’giai nhân’’ ở đây,cô có phần kém hơn.
Đào Anh chán ghét phải nhìn cảnh tượng này,một đám yêu tinh bu quanh một người đàn ông,thật khiến cô muốn nôn mửa!
‘’A Thiệu’’.
Người đàn ông được xướng tên kia bỗng chốc kéo vạt áo,phất tay ra lệnh các cô né ra chỗ khác đồng thời bấm điều khiển chuyển bài hát tiếp theo, giai điệu tình cảm mà sâu lắng.
Đằng sau bờ vai vạm vỡ mê người,Đào Anh uyển chuyển vòng tay ra trước ôm lấy eo thon của Khương Thiệu,nũng nịu,uất ức nói.
‘’Bấy lâu nay anh đi đâu lâu thế,hại người ta bị ức hiếp đến thương tích đầy mình!”.
Đào Anh cô nói hoàn toàn thật,ngoài chồng của Tô Hiểu Lam đã chặt đứt con đường diễn viên của cô còn có một người khác nữa,chẵng ai xa lạ gì cô bạn hàng xóm’’thân thiết’’của cô,Từ Diên Vỹ.
Buổi lễ trao giài đã kết thúc từ lâu vậy mà chỉ vì chị em tốt của cô ta bị Đào Anh cô xúc phạm mà khiến cô mất hết thanh danh,trở mình không nổi đến tận bây giờ.
Trong cái xui cũng có cái may,người đàn ông trước mặt chỉ thuộc một mình cô hiện tại đã trở lại,ngày tàn của bọn tôm tép đã hại cô chỉ là chuyện sớm muộn.
Các người nên hối hận vì đã không loại bỏ tôi hoàn toàn đi!
Khương Thiệu của cô hoàn hảo không tỳ vết,là nhân vật lợi hại ở thảnh phố B,tuy ít lộ diện công khai ở đám đông nhưng luôn luôn chỉ đạo hướng đi cho em trai anh-Khương Thành phát triển doanh nghiệp của mình.
Để mặc đứa em trai lăn lộn trên thương trường,Khương Thiệu cả ngày đốt tiền vào ăn chơi,du lịch,hẹn hò,đua xe…
Tính tình con người Khương Thiệu hay thay đổi thất thường,qua lại với anh nhiều năm nay ,đương nhiên cô hiểu rõ.
Trước đây cô vì được anh ta cưng chiều mà tham lam quá đà,ỷ thế có anh chống lưng,lấy việc cô cũng là diễn viên,tranh giành với Tô Hiểu Lam làm trò tiêu khiển,dẫn tới anh ta mặc kệ cô một khoảng thời gian dài,khoác vai cô gái xinh đẹp khác bay ra nước ngoài hưởng thụ.
‘’Tôi đã cảnh báo vói em trước rồi,do em không nghe lời tôi thôi’’.
Dưới ánh trăng mờ nhạt,Khương Thiệu quay lại, hai mắt tinh tường, ngón tay lạnh lẽo chạm đầu môi của Đào Anh.
‘’Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?’’.
Khương Thiệu cúi đầu thấp xuống,ghé sát bên tai thủ thỉ gì đó,Đào Anh chớp chớp mắt nhìn anh kinh hãi.
Biểu cảm vô ưu vô lo,khóe miệng cười như không cười của anh thật khiến người ta chẳng biết đâu mà lần.
Ngày hôm sau.
8 giờ 36 phút sáng.
‘’Ưm…’’
Trên giường,Hiểu lam đang ngủ say,nghe được tiếng đồng hồ điện tử,cô nhăn mày,trở mình vào trong,tìm kiếm gối ôm.
Cô chui rúc mặt vào,mềm mại ấm áp lạ thường,tay và chân choàng qua ôm thật chặt,môi bất giác cười mỉm.
Trong mơ,Hiểu Lam đang trên một ngọn đồi đầy cỏ xanh mơn mởn, được bầy cừu bao vây,những chùm lông trắng muốt của tụi nó va vào nhau êm ái kín mít.
Nhưng rồi vui vẻ chưa bao lâu,ở giữa đồi xuất hiện một lỗ đen lớn,hút tất cả vạn vật vào đó,Hiểu Lam bám víu vào một bé cừu ,rơi giữa không trung vô định.
Ánh sáng mặt trời thông qua khe hở tấm rèm,nghịch ngợm len lỏi vào phòng,đánh thức cái người đang mơ mộng kia.
Hiểu Lam mắt nhắm mắt mở, não chưa hoạt động kịp,phát hiện một điều,gối ôm của cô hôm nay rất khác lạ.
Trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng hơi thở đều đều,Hiểu Lam tỉnh hẳn đồng thời ký ức đêm hôm qua cũng ùa tới.
Hiểu Lam giở một góc tấm chăn lên,cơ thể của cô trống trải,lại vô tình liếc sang,người bên cạnh cô cũng vậy.
Cô đỏ cả mang tai,khóc không ra nước mắt,vết tích hoan ái đã chứng tỏ rành rành.
Hiểu Lam muốn đi tắm rửa,từ từ dịch người ra mép giường chuẩn bị ngồi dậy,đầu ngón chân vừa mới chạm sàn,tay trái của cô bị anh dừng lực kéo ngã xuống lại.
‘’Muốn đi đâu?’’.Giọng anh còn ngái ngủ,khàn khàn mà quyến rũ.
‘’Đi…ngủ’’.
Hiểu Lam nằm gọn trong lòng Cảnh Luân,bối rối lỡ lời,muốn rút lại cũng không kịp,xấu hổ che mặt,anh đặt tay sau ót cô,điểm nhẹ lên trán cô nụ hôn phớt chào buổi sáng.
Trông hai người lúc này yên bình đến lạ thường,hoàn toàn như không có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra giữa cô và anh,vẫn là cuộc sống mỗi ngày vui vẻ bên người mình yêu.
Lâu lắm rồi cô với anh mới lại ở chung một chỗ với nhau,dễ dàng gì cho cô trốn tránh anh.
Trên cổ cô có vết hôn hồng hồng tím tím,mấy chỗ khác cũng bị bầm,đại biểu cho việc anh hôm qua đã ‘’ nhiệt liệt’’ tới mức nào.
Thị lực hơi kém,anh nheo mắt mới lờ mờ nhìn rõ được,tiếc thương mân mê da thịt mịn màng của Hiểu Lam.
‘’Đau lắm không?’’
Hiểu Lam im lặng,so với những gì cô gây cho anh,nó chẳng là gì hết.
Điện thoại của Cảnh Luân trên tủ đầu giường rung lên bên cạnh,Hiểu Lam xem giúp anh là ai gọi,là số của Claire thư ký.
Đưa cho anh rồi Hiểu Lam bước xuống giường, đi vào nhà tắm,vệ sinh cá nhân,thay áo thun cùng với quần đùi ngắn,đứng trước gương lau mái tóc nhiễu nước.
[Vâng,phía đối tác…]
Hiểu Lam bước ra,anh đã bận lại áo sơ mi và quần tây,có vẻ vội vàng lắm,không biết thư ký đã thông báo chuyện gì với anh nhỉ.
Cảnh Luân kẹp điện thoại trên vai,gài khuy tay áo,lúc này mới để ý Hiểu Lam đang đứng nhìn anh chăm chú.
Hiểu Lam đoán ,có lẽ vì việc liên quan đến công ty nên trông anh mới gấp gáp như vậy.
‘’Lái xe cẩn thận nhé?!’’.
Giọng cô khi mở miệng có chút máy móc xen lẫn mất mác,buồn buồn thấy rõ,vốn dĩ tưởng rằng mấy ngày nữa anh mới về thành phố A,cô sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện với anh hơn.
Vậy mà giờ…
Hiểu Lam xụ mặt,tối qua nhiệt tình với cô cả buổi,mở mắt dậy đã lục đục rời đi,cái người này.
Thật ra cô mới là người dụ dỗ anh nhưng mà ít nhất anh nên lựa một câu nào đó an ủi cô một chút chứ?
‘’Hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh phải không?’’.Anh đột nhiên hỏi.
‘Hiểu Lam bỡ ngỡ,gật đầu cái rụp.
‘’Ngày đó…có gì đặc biệt lắm ư?’’
‘’Không có gì’’.
Không có gì mà ra vẻ huyền bí càng làm Hiểu Lam tò mò,đứng ngơ ngác nhìn anh đi ngang qua người cô rồi vào nhà tắm.
Ở trung tâm mua sắm,nhân dịp lễ Giáng Sinh sắp đến,tất cả các cửa hàng đều khuyến mãi cực khủng.
Vả lại hôm nay lại là ngày được nghỉ,một cô gái trẻ,tóc bum bê hí hửng dạo từng chỗ một,đằng xa đã thấy chỗ bán đồ trang trí cây thông.
Lăng Huyên đi vào trong,lựa từng món nhưng không có cái cô cần,cô với tay gọi nhân viên,ai cũng đều bận rộn tư vấn khách hàng.
Cô đành tự đi tìm,vô tình có một mô hình nhà gỗ đập vào mắt cô,toàn bộ đều làm thủ công hết,trông ấm cúng,dễ thương vô cùng.
Số lượng khách hàng lúc này đi vào đông đúc,Lăng Huyên đã chú ý tránh vào một góc để cầm lên xem thử mà kỹ càng thế nào vẫn bị người ta va quẹt vào.
Cô xuýt xoa,không dám nán lại lâu,nhanh chóng thanh toán rồi sẵn tiện bỏ cái mô hình nhà gỗ đó lại vào hộp quà,để dành tới ngày tặng cho chồng cô.
Nghĩ tới hình ảnh Lâm Việt trầm trồ sau khi mở quà ra,bao nhiêu trái tim màu hồng tung tóe....