Không biết có phải do bóp nát bóng đèn hay ngã trúng phải mảnh vỡ thuỷ tinh mà tay nam nhân lại trở thành như vậy.
Trên lòng bàn tay của cậu có cắm rất nhiều mảnh thuỷ tinh vụn.
Máu lỏng vẫn không ngừng ứa ra ngoài.
Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy đau.
"Đau ..." Nam nhân nhìn chằm chằm vào sắc mặt không ngừng biến hoá của Hạo Nhân.
Lời oán trách vừa nhẹ nhàng vừa đáng thương khiến Hạo Nhân phải ngước mắt nhìn cậu.
Trực giác của Hạo Nhân cảm thấy rằng người này có vẻ không bình thường .
Nhưng cái nhìn này , khiến Hạo Nhân sửng sốt.
Sau cùng, vẻ mặt của Hạo Nhân ngay lập tức giống như gặp quỷ vậy.
Trước mắt.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng , dưới bộ râu nhếch nhác xồm xoàm , là một vẻ đẹp xuất chúng.
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ
Cuối cùng, Hạo Nhân bật ra một câu: "Sao lại là cậu?!"
Nam nhân nghe tới(?) có chút giật mình.
Nhưng, biểu tình chỉ chớp mắt thoáng qua. Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đèn trong phòng bật sáng.
Hạo Nhân đưa mắt.
Y tá đi vào giật mình khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước giường Hạo Nhân.
"Tìm thấy rồi?!"
Cô y tá kinh ngạc, giọng nhảy dựng lên và nhanh như chớp chạy vụt đi. Hạo Nhân sững người ở đó.
Cái này......
Nhất thời vô thố.*
(*): vô thố < 无措>: là 1 thành ngữ trung quốc mang ý nghĩa vô phương ứng đối
Hạo Nhân đang đợi cô đến giải cứu bản thân .
Gọi không được cô , thôi bỏ đi vậy.
Y nhất thời không ngờ tới một giây tiếp theo, phòng bệnh của y sẽ bị người chen đầy .
Nửa đêm, phòng của Hạo Nhân rất náo nhiệt. Nam nhân trước mặt thực sự tâm thần không bình thường.
Nhìn thấy đám người, người đàn ông sợ hãi , gắt gao ôm chặt lấy eo Hạo Nhân , vùi đầu vào cơ thể Hạo Nhân, không ngừng la hét, sống chết không chịu buông tay ra.
Những người này hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của những bệnh nhân đang nghỉ ngơi ở các phòng xung quanh.
Họ thở phào nhẹ nhõm vì có thể tìm thấy nam nhân , đều liều mạng muốn nói chuyện với cậu.
Còn có người phát hiện cậu bị thương ở tay và làm ầm ĩ tại đây.
" Cần phải tiêm phòng uốn ván, cần phải tiêm phòng uốn ván."
"Cái này trước tiên cần phải khử trùng, vết thương cũng nên xử lý trước, được không?"
Nam nhân không muốn để ý đến bất kỳ ai trong số họ.
Cậi không ngừng ôm chặt eo Hạo Nhân, hét lớn:
" Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!" Hạo Nhân bị cậu bóp cổ đến chết một nửa, cả người đều gần như choáng váng.
Máu trên tay nam nhân nhuốm đỏ chiếc áo choàng của Hạo Nhân.
Chỉ nhìn thôi, Hạo Nhân đã cảm thấy đau lòng cho cậu.
Hạo Nhân rút ra một ít khăn giấy và dùng sức mở lòng bàn tay cậu ra, muốn giúp cậu nhổ thủy tinh vỡ trong lòng bàn tay ra trước.
Đang náo nhiệt đột nhiên có 1 người đàn ông bước vào.
Khi mọi người nhìn thấy đó là ai, tất cả đều im lặng. Hạo Nhân ngước mắt lên, không khỏi ngẩn người. Người đến không phải ai khác.
Đó chính là người mà Hạo Nhân đã gặp trước đó ở lối vào thang máy, A Quý
Đầu tiên A Quý nhìn lướt qua đông tác tay của Hạo Nhân , sau đó, nhướng mắt lên nhàn nhạt nhìn Hạo NHân .
Là anh ta?
Đối với Hảo Nhân, hắn vẵn có một số ấn tượng . Nhưng hắn không quan tâm mà nói: " Đem người đi."
Ngay sau đó, hai người đàn ông mạnh mẽ bước vào, không quan tâm rằng nam nhân có tình nguyện hay không, họ cưỡng bức cánh tay đang giữ trên cơ thể Hạo Nhân của cậu.
Hạo Nhân bị đem đi cùng, đau đớn mà loạng choạng vài bước.
Cuối cùng, trong lúc xô đẩy, Hạo Nhân đã bị đẩy sang một bên và suýt chút nữa thì té ngã.
Nam nhân bị kéo lên một cách thô bạo, sợ hãi, ôm lấy cuối giường và không ngừng ở đó kêu cứu .
Hạo Nhân quan sát, tức giận không thôi ,trừng mắt nhìn A Quý. A Quý tỏ vẻ thờ ơ và hất cằm về phía vệ sĩ. Nam nhân cứ thế bị cưỡng bức đưa đi.
Sau cùng Hạo Nhân hỏi, "Không lẽ cậu không nghĩ rằng cậu đang đi quá xa sao?"
Nghe vậy, A Quý hơi nhướng mày và liếc nhìn Hạo Nhân.
Cuối cùng hắn cũng không nói nhiều, chỉ lịch sự gật đầu với Hạo Nhân, lãnh đạm nói: "Quấy rầy rồi."