Nói xong Hạc Tư Đằng cất bước định rời đi cùng Jason, cùng lúc La Ngữ Tịch bất ngờ chủ động nắm tay anh, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào khác.
Jason dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạc Tư Đằng, có ý phản đối đưa La Ngữ Tịch đi cùng. Có điều anh không thể kháng cự được ý cô, vậy nên chỉ còn cách đưa cô theo.
La Ngữ Tịch biết có chuyện nhưng chưa thể đoán được cụ thể là chuyện gì, bởi sắc mặt của Jason khi Hạc Tư Đằng quyết định đưa La Ngữ Tịch theo trở nên sa sầm khó xử.
Vào thang máy lên tầng trên của khách sạn, Jason đi trước dẫn đường. Đến một phòng VIP ở gần cuối dãy hành lang, Jason là người gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong có người mở cửa nhưng lại là một vệ sĩ mặc vest đen. La Ngữ Tịch sớm hiểu ra được vấn đề, linh tính mách bảo có chuyện chẳng tốt lành.
Người vệ sĩ ngay khi vừa thấy La Ngữ Tịch liền giơ tay sang ngang muốn chặn lại, Hạc Tư Đằng không nhanh không chậm lên tiếng: "Cô ấy là vợ tôi."
Xác nhận được danh tính, người vệ sĩ mới hạ tay đang chắn cho cả ba vào trong.
Cánh cửa đóng lại, không gian yên tĩnh được cách âm tốt cũng không ngăn được những âm thanh hỗn tạp phát ra từ gian phòng ngủ riêng.
Đứng bên ngoài phòng khách, bên trong phòng đang đóng cửa thấp thoáng tiếng cười đùa của người đàn ông trung niên và các cô gái trẻ.
Nhận thức được tình hình thực tế, La Ngữ Tịch khó tránh hoảng hốt trong lòng, cơ thể tự động nép sát sau lưng Hạc Tư Đằng.
Như đọc được những dòng suy nghĩ lo lắng trong La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng buông tay đang nắm tay cô ra, ôm thắt lưng cô kéo ngồi xuống một đầu ghế sofa dài.
Sau khi được vệ sĩ thông báo, người đàn ông trung niên bên trong phòng ngủ riêng bước ra, trên người chỉ khoác hờ áo choàng ngủ của khách sạn.
Người đàn ông ít nhất cũng ngoài năm mươi, bụng phệ hay đầu hói đều có, quan trọng nhất chính là ánh mắt thiếu đứng đắn cùng tiếng cười dê đê tiện.
Ông ta vừa thấy sự xuất hiện của La Ngữ Tịch, liền phóng đãng thốt lên: "Hạc tổng đưa cô em đến chơi cùng sao?"
Không còn dáng vẻ thiếu gia ăn chơi như mọi khi, Hạc Tư Đằng lúc này đã bật công tắc trở thành một người đáng tin cậy, luôn trong trạng thái bảo vệ La Ngữ Tịch từng giây từng phút.
Anh gác hai khuỷu tay lên đùi, thân trên hơi khom về trước, vóc dáng cao lớn che chắn cho La Ngữ Tịch đang nép sau lưng mình.
Nghe qua ý tứ chẳng mấy thiện cảm của người đàn ông trung niên, Hạc Tư Đằng hiển nhiên đáp: "Tôi còn không dám, ông dám động không?"
Nụ cười ông ta liền gượng gạo đi mấy phần, hàm ý ám chỉ: "Ra ngoài làm ăn, tốt nhất đừng đưa vợ hay người yêu theo."
"Tôi mới kết hôn, đương nhiên phải đem theo khoe."
Lời Hạc Tư Đằng vừa dứt, bầu không khí lập tức sôi sục, La Ngữ Tịch cũng không kiềm chế được lén cong môi cười.
Sợ mọi chuyện thêm phức tạp, Jason buộc phải chen ngang chuyển chủ đề hoà giải: "Chủ tịch Lưu, ông hẹn chúng tôi lên đây có chuyện gì không?"
"À, có chứ!" Người đàn ông họ Lưu này được hỏi trúng trọng tâm liền để lộ ra nụ cười gian tà, không quan tâm đến sự hiện diện của La Ngữ Tịch mà nói thẳng: "Tôi vừa đầu tư một bộ phim truyền hình dài tập, nữ chính là một diễn viên xinh đẹp nhưng chưa đến thời, hiện tại cũng chưa có công ty chủ quản nên muốn bàn với Hạc tổng và cậu Jason xem nhận em ấy vào công ty, vốn đầu tư PR hình ảnh tôi sẽ chịu."
Jason cười ngượng từng tiếng, bất đắc dĩ dò hỏi: "Chỉ là một nữ diễn viên kém nổi lại được cả một chủ tịch của công ty đầu tư và sản xuất phim ảnh như ông để tâm, chắc là cũng không thuộc dạng tầm thường."
Người đàn ông lập tức phá lên cười, lời nói chẳng chút kiêng dè: "Đơn giản thôi, lên giường giỏi thì giữ lâu. Nếu cậu và Hạc tổng thích, tôi cho hai người trải nghiệm thử."
Rõ ràng Hạc Tư Đằng trước sau đều vô cùng an phận, nhưng lời ông ta vừa dứt thì eo anh đột nhiên bị nhéo mạnh. Anh vừa tức tên họ Lưu vừa buồn cười La Ngữ Tịch, đành thẳng thừng cất tiếng từ chối: "Nghiêm túc làm ăn thì thứ hai tuần sau đến công ty gặp tôi, còn những chuyện vớ vẩn đó đừng lặp lại lần nữa."
Nói xong Hạc Tư Đằng vừa định đứng lên, người đàn ông họ Lưu kia liền cố ý châm lửa đốt nhà: "Hạc tổng kết hôn xong cũng giữ mình thật kỹ, nhưng trong giới làm sao tránh được những chuyện trao đổi thân xác chứ. Vợ cậu chọn kết hôn với tổng giám đốc công ty giải trí, chắc chắn cũng phải dự tính được chuyện này rồi. Phụ nữ biết điều mới đáng giữ, hở chút ghen tuông thì giữ chỉ thêm phiền."
Những lời ông ta nói ra không những đi quá giới hạn, thậm chí còn động đến sự kiên nhẫn cuối cùng của Hạc Tư Đằng. Anh lạnh lùng nhìn ông ta, hờ hững đáp trả: "Nhờ những lời thiếu suy nghĩ của ông, tôi sẽ không cho nghệ sĩ công ty tôi đóng phim ông đầu tư, cũng sẽ không bao giờ nhận người của ông vào công ty làm nghệ sĩ."
Ngừng lại vài giây, anh kiên định tiếp lời: "Ngày trước vì lợi ích dùng bao nhiêu chiêu trò cũng được, nhưng bây giờ đừng mang chuyện đó ra nói với tôi. Hơn nữa, ông đừng nghĩ sẽ chặn được con đường phát triển của nghệ sĩ SJ sắp tới khi tôi làm phật ý ông."
Sắc mặt người đàn ông họ Lưu dần trở nên khó coi, ông ta là người đầu tư nhiều bộ phim lớn có triển vọng, suốt mấy chục năm làm nghề không ít đạo diễn và diễn viên thành công đều nhờ có ông ta nâng đỡ.
Huống chi, với tư cách là chủ quản của cả một công ty giải trí, thay vì Hạc Tư Đằng phải xuống nước thoả thuận kiếm lợi ích cho nghệ sĩ thì anh lại trở mặt chỉ vì dính líu đến chuyện trao đổi thân xác diễn ra như cơm bữa trong showbiz.
Jason là người đại diện của công ty, ít nhiều cũng biết xót khi lợi ích đến tay còn bị trượt mất.
Ngay khi Jason vừa muốn tìm cách hoà hoãn, Hạc Tư Đằng lại dứt khoát vạch rõ giới hạn, nói thẳng vào mặt tên họ Lưu: "Ông tự xem chính mình là trùm, nhưng vợ tôi mới là Trời."1