Hạc Tư Đằng bực bội trở về phòng, do cơn nóng đang lấn át lý trí mà không ý thức được hành động. Vào đến phòng, anh liền đi tìm La Ngữ Tịch, quên mất gõ cửa trước mà đường đột đẩy mở.
Khoảnh khắc Hạc Tư Đằng mở cửa phòng tắm cũng là lúc La Ngữ Tịch vừa cởi áo sơ mi ra. Ánh mắt hốt hoảng của cô nhìn chằm chằm vào anh, tầm mắt của anh lại dán chặt trên cơ thể cô.
"Lưu manh!" La Ngữ Tịch quát lớn, một tay dùng áo che người mình, tay kia chộp lấy chai sữa tắm trên kệ ném thẳng về phía anh.
"Bộp!" một tiếng đầy bất ngờ và nhanh gọn, chai sữa tắm trúng ngay giữa trán của Hạc Tư Đằng, anh không kịp trở tay lùi về sau vài bước. Lúc sắp trụ vững thì cơ thể lắc lư sắp ngả về trước, những tưởng anh sẽ nhào luôn vào phòng tắm thì cánh cửa bằng gỗ cứng cáp đóng sầm đập thẳng vào mặt anh.
Hạc Tư Đằng ngã ra sàn ngay trước cửa phòng tắm, mặt mày anh nhăn nhó tự ôm trán và mũi, đau đến mức không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
Mãi gần hai mươi phút sau, La Ngữ Tịch tắm xong đi ra thì Hạc Tư Đằng vẫn ngồi lì trước cửa, nếu đổi là người khác, có lẽ đã sớm đập anh một trận.
La Ngữ Tịch lườm Hạc Tư Đằng một cái, anh liền bất mãn đáp trả: "Cô tắm không khóa cửa rồi lại đánh tôi, cô gài tôi đúng không?"
"Gì chứ?" La Ngữ Tịch khó tin thốt lên, biểu tình trở nên ghét bỏ: "Tôi mà biết anh đê tiện, âm mưu, dê xồm tôi thì tôi đã khóa chín mươi chín lớp cửa rồi! Khi nãy là tôi quên, anh cũng không biết gõ cửa trước à?!"
"Phòng tôi, tôi muốn mở là quyền của tôi, cô không khóa là lỗi của cô!" Hạc Tư Đằng ngồi trên sàn ngẩng đầu cao giọng cãi lại: "Còn nữa, thân hình cô như vịt bầu mà muốn tôi dê, nằm mơ đi!"
"Anh!" La Ngữ Tịch thẹn quá hóa giận, không thèm cãi nữa mà trực tiếp đá mạnh vào chân Hạc Tư Đằng một cái mới bỏ đi chỗ khác.
Hạc Tư Đằng vừa tức vừa buồn cười liếc mắt dõi theo bóng lưng hậm hực của La Ngữ Tịch, anh chật vật mang thương tích đầy mình đứng dậy đi về phía phòng chứa quần áo. Lấy đồ xong trở ra, trước lúc vào phòng tắm, anh ghé ngang cô đang ngồi trên giường soạn tài liệu, lên tiếng nhắc: "Thay đồ đi, chúng ta sang nhà cha mẹ cô."
"Hả?" La Ngữ Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu, còn chưa kịp xác nhận thật giả thì Hạc Tư Đằng đã bước vào phòng tắm.
Lúc Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch xuống lại dưới nhà, bà Hạc ngồi ở phòng khách vừa thấy mặt anh đã vội hỏi: "Tối rồi con còn định đi đâu, cha con sắp về rồi."
Hạc Tư Đằng thở ra một hơi, nhẹ nhàng đáp: "Cha sắp về rồi, mẹ tự tìm cách mà nói chuyện với ông ấy."
Nói rồi Hạc Tư Đằng xoay ra sau, đẩy La Ngữ Tịch bước lên để đi phía trước anh. Bà Hạc nhìn thấy cảnh "tình chàng ý thiếp", mặc kệ mẹ ruột của con trai cưng mà tức muốn nổ phổi.
Trên đường đi, La Ngữ Tịch gọi điện về báo trước cho cha mẹ, khi cả hai đến nơi thì ông bà đã đứng sẵn ngoài cổng chờ đợi.
Trước đó kết hôn, Hạc Tư Đằng chưa từng đến nhà La Ngữ Tịch, lúc ông Hạc gặp hỏi cưới cũng là hẹn ở nhà hàng. Vậy nên, lần đầu ghé qua nhà cô, anh khó tránh khỏi bỡ ngỡ.
Ngôi nhà nằm phía sau khu đô thị phồn hoa, khung cảnh xung quanh tương đối yên tĩnh trái ngược, những ngôi nhà gần đó cũng chỉ là nhà cấp bốn, nhà lầu hay biệt thự dường như tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy.
Trước nhà của cha mẹ La có một sân nhỏ, trong sân trồng rất nhiều rau trái củ quả sạch, trước hiên nhà còn có một chiếc xích đu nhỏ tự chế bằng dây thừng và tấm gỗ cũ. Hạc Tư Đằng tuy là lần đầu nhìn thấy, không cần hỏi qua cũng biết khi ở cùng cha mẹ ruột, La Ngữ Tịch đã được ông bà yêu thương đến cỡ nào.
Diện tích nhà của cha mẹ La rất nhỏ, nhỏ tới mức còn không bằng phòng riêng của Hạc Tư Đằng ở nhà. Có điều, hơi ấm gia đình lại vô cùng lớn.
Trong phòng khách, cha mẹ La treo rất nhiều ảnh của La Ngữ Tịch, thậm chí có cả những bức tranh vẽ gia đình của cô từ hồi tiểu học cũng được ông bà đóng khung treo lên làm kỷ niệm.
Cơm tối được bày sẵn ở bàn khách, cha mẹ La đối với người con rể xuất thân từ tầng lớp thượng lưu vẫn khá khách sáo, cách nói chuyện cũng rất thận trọng.
Cả bốn người ngồi quây quần trong phòng khách, trên bàn bao gồm cá hấp hành gừng, rau luộc, nấm kho tiêu và canh giá đỗ chua cay, tất cả đều vô cùng thanh đạm.
Mẹ La có chút dè dặt nhìn Hạc Tư Đằng, bà cười ngại mở lời trước: "Tại đột ngột quá, cha mẹ không biết con thích ăn gì để chuẩn bị, cho nên chỉ có thể nấu tạm món Ngữ Tịch thích để đãi con."
"Không sao ạ." Hạc Tư Đằng thoải mái đáp một tiếng.
"Cá này là cá thả nuôi trong ao sau nhà, còn rau đều là tự trồng, rất sạch." Ngừng hai giây, bà lại nói tiếp: "Sức khoẻ Ngữ Tịch vốn không tốt, thời tiết nhiệt độ rồi lại ăn uống đều phải kỹ càng, chắc nó về nhà con đã gây ra rất nhiều phiền phức phải không?"
Thấy được ánh mắt xót xa con gái của mẹ La, Hạc Tư Đằng nhất thời bị khớp họng. Không phải vì cô thật sự gây ra phiền phức, mà vì anh cảm thấy áy náy.
Con gái cưng của người ta được chăm sóc từng chút, ngày đầu về nhà anh làm dâu đã gặp không ít chuyện chẳng lành.
Hạc Tư Đằng lặng lẽ hít sâu một hơi, không tự tin đáp: "Cô ấy không phiền, cha mẹ đừng lo."
Nghe được câu trả lời, nụ cười nhẹ nhõm lập tức hiện lên hai gương mặt phúc hậu của cha mẹ La. Ông bà không muốn mất không khí nên không hỏi nữa, thúc giục Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch cùng ăn cơm.
La Ngữ Tịch âm thầm quan sát Hạc Tư Đằng, trong lòng không ngại dành cho anh lời khen ngợi.