Hôm sau, Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch đi khám thai, em bé đã bước vào tuần thứ tám nhưng đây lại là lần đầu tiên anh được đích thân đi chiêm nghiệm.
Trong phòng siêu âm, La Ngữ Tịch nằm trên giường, một bác sĩ nữ tầm bốn mươi dùng máy dò di chuyển trên bụng dưới đã thoa gel của cô. . truyện teen hay
Hạc Tư Đằng ngồi phía bên còn lại của giường, gương mặt có chút hoang mang nhìn vào màn hình trắng đen đang hiển thị, không thể xác định được em bé cụ thể có hình dạng gì.
Giữa lúc Hạc Tư Đằng đang không ngừng tò mò, nữ bác sĩ cười nói: "Chúc mừng hai vợ chồng nhé, là song thai."
"Thật sao bác sĩ?" La Ngữ Tịch vui mừng xoay đầu nhìn lên màn hình siêu âm, lần trước khám hơi sớm nên chưa chắc chắn được.
Lúc La Ngữ Tịch quay qua kiểm tra phản ứng của Hạc Tư Đằng, vô tình bắt gặp sắc mặt chẳng mấy vui vẻ của anh, ngược lại đã phủ lên một màu u tối.
Khi ra về, đi bộ trên hành lang bệnh viện ra bãi đỗ xe, La Ngữ Tịch lén quan sát biểu tình trầm mặc của anh. Từ lúc biết cô mang song thai, anh luôn im lặng không nói gì.
La Ngữ Tịch khẽ lay bàn tay đang nắm của Hạc Tư Đằng, hiểu ý trấn an: "Bác sĩ cũng nói em bé khoẻ mạnh, anh lo gì chứ?"
Hạc Tư Đằng thở ra một hơi nặng nề, có nhiều con dĩ nhiên vui nhà vui cửa, nhưng anh ý thức được rất rõ sức khoẻ chưa được chuẩn bị trước của La Ngữ Tịch đã nguy hiểm, đằng này một lần mang thai tận hai đứa, chẳng khác nào tính nguy hiểm tăng lên gấp đôi.
La Ngữ Tịch biết rõ Hạc Tư Đằng lo lắng cho mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, căn bản không thể thay đổi.
Cô giả vờ thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nhắc khéo: "Chắc chắn con biết được anh không vui vì sự xuất hiện của chúng, vậy nên mới khiến em nghén mùi anh, không cho anh đến gần."
Mãi đến lúc này Hạc Tư Đằng mới nhìn sang La Ngữ Tịch, từ tốn lên tiếng: "Không phải anh không vui, mà là không thể yên tâm."
"Cũng phải." La Ngữ Tịch gật gù, mượn cớ trêu anh: "Nhỡ sinh ra hai đứa con tính nết hệt như anh, đừng nói là em với anh, cha mẹ chắc chắn cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên."
Hạc Tư Đằng nhếch một bên môi cười, không cam tâm bắt bẻ: "Anh có gì không tốt chứ? Chỉ là hồi trẻ có hơi ham chơi, nhưng bây giờ từ trong nhà ra tới ngoài đường có điều gì anh không làm được đâu?"
Biểu cảm La Ngữ Tịch hoàn toàn ủng hộ, vẫn kiên nhẫn âm thầm xoa dịu nỗi lo trong lòng anh: "Anh biết ra ngoài làm việc mang hết tiền về cho vợ, ở nhà nấu nướng, nội trợ, chăm con,... Cái nào anh cũng giỏi nên em sẽ nhường anh hết, tuyệt đối không giành."
Hạc Tư Đằng cười khẩy, nhấn giọng đáp: "Em có ý nhường, anh cũng không dám từ chối!"
Trên đường về nhà, Hạc Tư Đằng ghé đến trung tâm thương mại đưa La Ngữ Tịch đi dạo một vòng.
Lượn qua lượn lại ở khu quần áo và đồ dùng cho trẻ em, Hạc Tư Đằng mê tít những bộ váy cho bé gái từ một đến ba tuổi, thoáng chốc lựa lựa đã đầy một giỏ toàn váy em bé.
La Ngữ Tịch đi theo phía sau Hạc Tư Đằng, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Sao anh mua toàn váy vậy? Nhỡ sinh con trai thì sao?"
Hạc Tư Đằng xoay đầu nhìn La Ngữ Tịch một cái, thản nhiên đáp: "Còn nhỏ mặc đồ gì cũng được mà."
"Ồ." La Ngữ Tịch thốt lên một tiếng, ẩn ý nói: "Chắc về nhà em phải tìm hình chụp lúc nhỏ của anh xem mới được. Không chừng Hạc tổng đẹp trai ngời ngời hiện tại, lúc nhỏ cũng từng mặc váy, chắc xinh gái lắm nhỉ?"
Hạc Tư Đằng cong môi cười kiêu ngạo, lên mặt tự cao: "Xin lỗi nhé, từ lúc sinh ra cho đến lớn, chồng em chưa biết xấu là gì."
La Ngữ Tịch không bác bỏ cũng không hùa theo, cô bình thản gật đầu, vu vơ nói gần nói xa: "Em hy vọng, con chúng ta có thể hưởng gen tốt của anh, nhưng tốt nhất chỉ giống ngoại hình, đừng giống tính tình của anh."
Nói xong La Ngữ Tịch mang vẻ mặt chê bai lướt qua Hạc Tư Đằng, anh dĩ nhiên một chút cũng không cam tâm, cất bước bám sát cô, miệng không ngừng oán trách: "Sao chứ? Con anh thì phải giống anh toàn diện, đừng nên giống em thì có! Người gì đâu mà lạnh lùng vô tình, ham công tiếc việc, đối xử tệ với chồng!"
Trong lúc bức xúc Hạc Tư Đằng vô tình nói ra hết những ý nghĩ giấu trong lòng, đến khi tất cả đã xong anh mới cảm giác sự hối hận dâng trào.
La Ngữ Tịch kinh ngạc tròn mắt nhìn Hạc Tư Đằng chằm chằm, anh dùng biểu cảm hối lỗi nhìn ngược lại cô. Cả hai mắt đối mắt, không ai nói lời nào.
Vài giây tĩnh lặng trôi qua, nét mặt La Ngữ Tịch chợt trầm xuống, không phải thất vọng, cũng không phải tức giận, mà là áy náy.
Vừa thấy hai mắt La Ngữ Tịch rưng rưng, ruột gan Hạc Tư Đằng lập tức lộn nhào lên. Anh vội bước đến ôm chầm lấy cô, lo đến giọng run rẩy: "Không phải, anh nói bậy rồi, cái gì em cũng tốt, chỉ có anh là không tốt."
Hai cánh tay La Ngữ Tịch đang buông lỏng khẽ chuyển động, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào eo Hạc Tư Đằng, bất ngờ dùng sức kéo mạnh.
“A!” Cơ thể Hạc Tư Đằng giật nảy, nét mặt cau chặt lại chịu đựng đau đớn. Khi anh cúi đầu nhìn xuống cũng cùng lúc La Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng thay cho biểu tình mềm yếu vừa nãy, hai mắt cô trừng trừng, từng câu từng chữ phát ra đầy đay nghiến: "Chỗ công cộng không tiện, đợi về nhà rồi biết tay em, hôm nay còn dám mắng thẳng em, anh đúng là giỏi!"
"..." Hạc Tư Đằng đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, tựa như có một sức mạnh vô hình đang ghì anh xuống lòng đất.