Tim Bối Doanh Doanh run lên một cái, "Mình..."
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, cằm của cô đã bị anh nắm ngửa lên, anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Ở góc đường này người đến người đi, mọi người dựa vào ánh đèn mở ảo lờ mờ nhìn thấy một chàng trai cao lớn cúi xuống, giam cô gái nhỏ nhắn trong lòng rồi hôn cô.
Ở chỗ này, nam nữ hôn nhau cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên.
Tim của Bối Doanh Doanh đập nhanh như con hươu nhỏ chạy loạn, chỉ có thể nắm chặt áo thun của anh. Rõ ràng cô không chạm vào một giọt rượu nhưng lại cảm giác bản thân say rồi. Cô cho rằng ở đây là nơi công cộng, anh sẽ chỉ hôn một chút coi như trừng phạt, nhưng cô có thể cảm nhận được bàn tay không an phận của anh đang nhảy nhót trên người cô.
Tất cả đều tại cái váy đen này của cô.
"Du Hàn, mình sai rồi... "
Giọng của cô nhỏ như tiếng mèo con kêu.
Anh chầm chậm dừng lại, nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, "Doanh Doanh thật sự còn nhiều điều bất ngờ mà tôi chưa khám phá. Nhưng cậu ăn mặc thế nào lại ở một nơi như này, không có tôi bên cạnh, tôi sợ có rất nhiều người không có ý tốt, dòm ngó bạn gái nhỏ của tôi thì làm sao bây giờ?"
Cô khẽ giật giật ống tay áo của anh, ngoan ngoãn nói: "Mình hứa sau này sẽ không mặc như vậy nữa đâu, Nếu mặc... chỉ mặc cho cậu xem thôi.”
Khóe môi anh cong lên, "Cậu như vậy ở trước mặt tôi, còn nguy hiểm hơn."
Anh hôn lên gò má của cô, giọng khàn khàn: "Tối nay đừng về ký túc xá, cũng đừng hy vọng tôi sẽ thả cậu về."
Cô sửng sốt, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Thật ra cô cũng rất khát vọng có thể thân mật với anh nhiều hơn một chút.
Du Hàn nắm lấy tay của cô, dắt cô đi về phía trước, cô nói muốn quay lại bàn nói với bạn mình một tiếng, Du Hàn cùng cô đi qua đó.
Châu Tố cùng bạn nhảy xong về chỗ, thấy Bối Doanh Doanh bị một nam sinh nắm tay đi lại chỗ này, mấy người còn lại cũng nhìn thấy, cả đám ngạc nhiên nhao nhao lên.
Sài Dương đang uống rượu, cũng nhìn thấy cảnh này, Lê Thiến ngồi bên cạnh cũng nhìn qua.
Đúng là rất đẹp trai...
"Doanh Doanh, đây là ai thế sao không giới thiệu một chút?" Có người ồn ào.
"Đây là bạn trai của em, em cùng cậu ấy đi trước đây ạ, mọi người tiếp tục chơi nhé." Bối Doanh Doanh vẫy tay chào.
Mấy nam sinh ồn ào bảo Du Hàn ngồi xuống vài chén, Du Hàn lạnh nhạt từ chối, "Cậu ấy hơi mệt rồi, mình đưa cậu ấy về nghỉ trước."
Châu Tố ra hiệu "Ok" với Bối Doanh Doanh, cười đầy ẩn ý: "Đi đi, ngày mai cũng không cần phải trở về."
Ánh mắt của Sài Dương rơi trên người Du Hàn, lông mày anh ta nhíu lại, đáy mắt hiện lên vẻ thù địch.
Sau khi Bối Doanh Doanh và Du Hàn rời đi, có người nói: "Cậu ta không phải học bá khoa máy tính mới đến sao?"
Sài Dương quay đầu hỏi: "Học bá gì cơ?"
"Trước đó trường mình có một bài đăng rất nổi tiếng, nói khoa máy tính của bọn họ một sinh viên mới đẹp trai vô hạn, hơn nữa hình như còn là một học bá, trên mạng còn có ảnh đấy."
"Không sai đâu, là cậu ta đó..." Có một người học cùng ngành lên tiếng.
Lê Thiến yên lặng lắng nghe, sau đó quay đầu nhìn Sài Dương, chỉ thấy anh ta nhấp một ngụm rượu. Sài Dương cũng quay qua nhìn cô, khẽ cười một tiếng: "Một lát nữa anh lái xe đưa em về?"
"Vâng." Lê Thiến nghe hiểu ý trong lời nói của anh ta, xấu hổ cúi đầu.
Bối Doanh Doanh và Du Hàn xuống taxi, đã đến cửa khách sạn. Bọn họ đi vào trong sảnh, Du Hàn theo thường lệ đi đến quầy lễ tân thuê phòng, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.
Sau khi nhận thẻ phòng, anh nắm tay cô gái đang đỏ mặt đi lên lầu.
Quẹt thẻ phòng xong, hai người đi vào trong, Du Hàn đóng cửa phòng, nói với cô: "Bây giờ cuối cùng cũng có thể ngắm cậu thật kỹ trong cái váy này rồi."
"Đây là váy mình mượn của bạn cùng phòng..."
"Ừm, sau này cậu muốn mặc kiểu này, tôi đưa cậu đi mua."
Anh ôm hôn cô một lúc rồi thả cho cô đi tắm.
Cuối cùng sau khi Du Hàn tắm rửa xong đi ra, Bối Doanh Doanh đang ngồi trên giường sấy tóc. Anh cầm lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy tóc.
Nhưng sấy tóc thế nào, hai người lại lăn vào trong chăn.
Tối nay cô gái nhỏ rất ngoan, anh nói gì cô cũng đều làm theo, dần dần nương theo ánh đèn mờ ở đầu giường, Du Hàn thấy được cơ thể cô hiện ra dưới ánh đèn màu cam ấm.
"Đừng xấu hổ..." Anh dỗ dành cô, khẽ cười: "Sao quen nhau lâu như vậy rồi Doanh Doanh vẫn còn thẹn thùng thế này hả?"
Cô muốn che ánh mắt của anh, nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Bối Doanh Doanh giống như một cuộn tranh dần được mở ra, mỗi một chỗ đều có dấu vết miêu tả của anh, là núi hay sông đều khiến người ta say mê quên cả lối về.
Du Hàn với tư cách là tác giả, mang theo cô đến một thế giới mới.
Lần đầu tiên, anh dừng lại trong tay cô. Ôm cô đang khóc rống nhẹ nhàng dỗ dành một lúc lâu. Lần thứ hai anh lại tiến lên, cân nhắc một lúc, thấy cô thật sự đau nhức không chịu được nữa, chuyển thành "thí nghiệm mô phỏng bên ngoài".
"Hu hu hu..."
"Sao yếu ớt như vậy, lại khóc rồi?" Anh lau nước mắt của cô, ánh mắt ngày càng tối.
Bối Doanh Doanh không nói được thành lời vì sao cô lại khóc, chỉ là có rất nhiều cảm giác ập đến cô không kìm chế nổi, giống núi lửa bùng nổ vậy.
Cuối cùng tác giả cũng dừng lại, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Anh chờ một lúc, ôm chặt cơ thể cô vào trong ngực, "Được rồi, ngoan, sẽ không có lần thứ ba đâu."
"Anh là tên lừa đảo..." Vừa rồi anh còn có không có lần thứ hai [QAQ].
"Ừ anh là tên lừa đảo, không có cách nào khác, ai bảo Doanh Doanh đáng yêu như vậy."
"Hừ... " Cô tựa vào vai anh, "Em muốn tắm." Cả người đều là mồ hôi, dính dính không thoải mái.
Anh đứng dậy, ôm cô vào trong phòng tắm, nếu là trước đây cô sẽ xấu hổ từ chối, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng cô ngọt như được ngâm trong hũ mật, bởi vì bọn họ trở nên thân mật hơn, cảm giác càng ngọt ngào.
Tắm rửa xong đi ra, Du Hàn dọn dẹp ga giường một chút. Sau đó cô nằm xuống, bị anh ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: "Sau này Doanh Doanh sẽ bằng lòng giúp anh làm chuyện này không?"
Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, giọng mềm nhũn: "Chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ, em bằng lòng..."
Hơn nữa làm chuyện này cùng người mình thích, hai người đều rất vui vẻ.
Anh không khỏi bật cười, "Ngoan như vậy thì muốn được thưởng gì đây?"
"Ừm... Sáng mai anh dẫn em đi ăn sáng nhé."
"Được." Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhắm mắt lại, giọng nói của anh trầm thấp: "Thật may trước đó anh không đẩy bạn gái nhỏ đáng yêu như vậy ra."
Cô mỉm cười, ôm anh: "May là em cũng không bỏ lỡ anh."
Sáng ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy, Du Hàn lại đùa cô một lúc, chờ đến khi cô xấu hổ cầu xin tha thứ, anh mới đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh.
Bối Doanh Doanh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện tối hôm qua, đẹp đẽ, mà cũng hoang đường như một giấc mơ.
Cô ngồi dậy duỗi lưng một cái, phát hiện trên người đang không mặc quần áo, nhanh chóng nhảy xuống giường nhặt váy lên mặc vào.
Sau khi mặc quần áo xong, đúng lúc Du Hàn từ trong phòng vệ sinh đi ra, từ phía sau ôm cô, mỉm cười nhắc nhở cô: "Sao em không mặc áo khoác của anh?"
"Không cần đâu, ưm không lạnh..."
"Đồ ngốc, em mặc như vậy -- người ta có thể sẽ nhìn thấy dấu hôn sau lưng và trên cổ của em."
Bối Doanh Doanh: !!!
Cô khóc không ra nước mắt đẩy anh: "Đều tại anh, đều tại anh..."
Anh bật cười một tiếng trầm thấp: "Được rồi, đều tại anh hết, anh hứa lần sau sẽ hôn chỗ nào mà người ta không nhìn thấy."
Câu nói này của anh khiến mặt cô lại đỏ thêm mấy phần. Tối hôm qua rõ ràng có rất nhiều chỗ người ta không nhìn thấy được... Anh đều hôn hết rồi, được chưa.
Cô chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn khoác áo khoác của anh vào, che kín kẽ không để hở chỗ nào mới đi ra ngoài.
Bối Doanh Doanh không thích bữa sáng ở khách sạn, muốn đi ăn sáng kiểu đồ Quảng, Du Hàn đi trả phòng.
Hai người đi tàu điện ngầm đến quán ăn đó, lúc đi vào chọn món, cô nói: "Bữa này em mời, anh không cho em mời thì em không ăn đâu."
Giọng của cô rất kiên quyết. Cô cảm thấy khi hai người đang trong một mối quan hệ yêu đương không nên có quá nhiều chênh lệch về chuyện tiền bạc. Tối hôm qua anh đã trả tiền phòng rồi, bây giờ để cô trả tiền bữa sáng. Giống như anh mua cho cô một cái máy ảnh, tháng chín này cô mua cho anh một giày đá bóng giá cũng không thấp. Mỗi người đều có qua có lại mới có thể khiến cho tình cảm càng thêm bền chặt.
Không có một loại tình cảm nào có thể bền vững khi chỉ có một bên nỗ lực.
Du Hàn xoa đầu của cô: "Được."
Lúc ăn sáng, Du Hàn nói gần đầy ở trường anh đang nhận một dự án, chủ đề là kế hoạch dự án để tối ưu hóa và phân phối hậu cần hiệu quả, anh và một người bạn cùng phòng đang tham gia vào dự án này. Dự án tương đối khó, mà giáo sư tuyển đa phần đều là sinh viên mới vào trường, cho nên khoảng thời gian tới sẽ hơi bận rộn một chút.
Nhưng một dự án như này, nếu như làm thành công, anh có thể nhận được mấy trăm nghìn tệ tiền lương.
Bối Doanh Doanh đồng ý: "Chỉ cần anh cảm thấy hứng thú em đều ủng hộ anh."
Anh mỉm cười: "Đến lúc đó kiếm tiền đưa em đi chơi."
"Ừm ~"
Trong lúc ăn, Bối Doanh Doanh thuận miệng hỏi anh bốn năm đại học này muốn làm gì nhất, Du Hàn nói anh định khởi nghiệp, bắt đầu thành lập một công ty của anh.
Du Hàn quan tâm nhất đến phân tích big data và tài sản tài chính. Anh muốn hình thành một chuỗi công nghiệp khổng lồ bằng cách cung cấp thông tin tài sản giao dịch tài chính tiên tiến và đáng tin cậy nhất, giống như một vòng lặp.
Hiện tại anh vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, còn nhiều thứ phải chuẩn bị từ từ.
Anh nắm tay của cô, khẽ cười: "Sau này sẽ để Doanh Doanh làm phu nhân giàu có được không?"
Mắt của cô sáng lên, thuận theo anh: "Được thôi, em sẽ đi theo anh ăn ngon mặc đẹp."
Sau khi ăn sáng xong, hai người quay lại trường, bởi vì buổi sáng Du Hàn muốn đi phòng máy tính, nên hai người hẹn nhau buổi trưa gặp lại.
Lúc Bối Doanh Doanh trở lại phòng ngủ, Châu Tố cũng mới vừa trở về không bao lâu, ngồi trước bàn lột quýt ăn, cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi vào, đôi mắt quyến rũ liếc cô một cái: "Có phải tối hôm qua rất sung sướng không hả?"
Da mặt mỏng của cô đỏ lên, "Cậu nói lung tung gì đâu không..."
"Được rồi, biết Doanh Doanh xấu hổ, không đùa cậu nữa." Cô ấy lột vỏ quýt xong đưa cho Bối Doanh Doanh, "Ăn đi, ngọt lắm đó."
"Cảm ơn cậu ~" Cô ngồi xuống ghế, nhìn về phía màn giường của Lê Thiến, Châu Tố lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, tối hôm qua không về."
"??!!" Cô ngạc nhiên, "Cậu ấy không về sao?"
Châu Tố lại nói, dịch ghế ngồi xuống bên cạnh Bối Doanh Doanh, "Tối hôm qua mình và đàn chị Mèo đều uống hơi nhiều, mình đi qua phòng trọ bên ngoài của chị ấy ngủ. Sau đó Sài Dương nói đưa Lê Thiến về, ai mà biết được đến bây giờ vẫn chưa thấy quay về... Vừa rồi mình gọi điện thoại cho cậu ấy, nhưng không ai nghe máy."
"Chuyện này... Có phải hai người bọn họ..." Bối Doanh Doanh biết nam nữ trưởng thành uống say sau đó phát sinh loại chuyện kia cũng là chuyện hết sức bình thường, cô kể lại chuyện tối qua mình nhìn thấy cho Châu Tố nghe, "Có khi nào hai người bọn họ đang quen nhau không?"
"Cậu nói hai người đó âm thầm mày qua mắt lại rồi?" Châu Tố híp mắt, "Nhưng mình chưa từng nghe nói Sài Dương nói chuyện này với bạn bè của anh ta."
"Chắc là chưa công khai, hơn nữa mình có thể cảm thấy được Lê Thiến có ý với Sài Dương, có lần mình nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện."
Châu Tố im lặng, rất lâu sau mới nói: "Nếu như mình sớm biết được giữa Lê Thiến và Sài Dương là loại quan hệ đó, mình sẽ nhắc nhở Lê Thiến một tiếng, loại người như Sài Dương... Làm bạn thì còn được, chứ không thích hợp để yêu đương."
"Vì sao vậy?"
Châu Tố kể một số chuyện cô ấy biết trước đó, Sài Dương thay bồ như thay áo, bạn gái từ năm nhất đại học đến nay một bàn tay đếm không xuể, mặc dù không có kiểu một chân đạp hai thuyền, nhưng Sài Dương là một người rất dễ mất hứng với những thứ mới mẻ mà anh ta dễ dàng có được, hơn nữa còn là một tên cuồng những em gái nhỏ dễ thương.
Có rất nhiều em gái sau khi đến với anh ta không bao lâu thì chia tay. Nghe nói là vì Sài Dương không coi trọng tình cảm của bọn họ, tính tình trẻ con, sau khi chia tay rất nhanh đã để mắt đến một cô gái khác.
Hơn nữa Sài Dương thuộc kiểu tốc độ làm quen rất nhanh, cũng không phải là một tên thích giả dạng ngây thơ gì. Tối hôm qua anh ta và Lê Thiến chắc chắn cũng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
"Vậy phải làm sao bây giờ, Thiến Thiến đơn thuần như vậy, đến lúc đó bị Sài Dương lừa thì biết làm sao." Bối Doanh Doanh lo lắng.
Châu Tố thở dài, “Cậu thật sự cảm thấy Thiến Thiến rất đơn thuần sao?"
"Hả?"
"Cậu ấy không giống cậu, từ nhỏ đang được bao bọc rất kín kẽ. Mình cảm thấy cậu ấy rất tự ti, hơn nữa còn thích so sánh. Cậu biết không, có lần mình từ bên ngoài trở về thấy cậu ấy đứng trước bàn học của mình, nhìn chằm chằm đồ trang điểm của mình, không biết đã nhìn bao lâu. Cậu ấy thiếu cảm giác an toàn, cho nên khi vừa gặp nam sinh lấy lòng cậu ấy, nói vài lời ngon ngọt dỗ dành một chút, sẽ rất dễ dàng rơi vào bể tình."
"Vậy chúng ta phải nhắc nhở cậu ấy một chút chứ?"
"Loại chuyện liên quan đến tình cảm như thế này, người ngoài cuộc có muốn góp ý cũng phải rất cẩn thận. Cậu tốt bụng nhắc nhở những người ta lại cảm thấy cậu đang xen vào việc của người khác."
Gần đến buổi trưa, cuối cùng Lê Thiến cũng trở về, mặt mũi tươi roi rói, tay còn đang cầm hai túi đồ ngọt rất xinh xắn, tươi cười nói với bọn họ: "Lại đây đi, mình có mua Tiramisu cho mọi người này."
"Thiến Thiến, cậu đã đi đâu thế?" Bối Doanh Doanh hỏi cô ấy.
Lê Thiến mỉm cười, "Doanh Doanh, Tố Tố, mình muốn nói với mọi người -- mình và đàn anh Sài Dương đang quen nhau."
Bối Doanh Doanh, Châu Tố: ... Biết ngay mà.
"Tối hôm qua anh ấy nhìn thấy mình say, nên đưa em đến khách sạn, sau đó... anh ấy về trường." Lê Thiến cụp mắt, "Sau đó sáng sớm đến đón mình."
Bối Doanh Doanh nghi ngờ, nhìn về phía Châu Tố, Châu Tố nhìn cô ra hiệu bảo cô đừng nói gì.
Lê Thiến đi ra ban công giặt quần áo, Châu Tố nhỏ giọng nói với Bối Doanh Doanh: "Cậu ấy nói dối."
"Tối hôm qua bạn cùng phòng Sài Dương nói cả đêm qua cậu ta không về phòng."
Bối Doanh Doanh ngẩn người, Châu Tố nói có thể Lê Thiến không muốn để cho bọn họ biết, hai người tiến triển nhanh như vậy.
Một lúc sau, Bối Doanh Doanh đi ra ban công thu quần áo, Lê Thiến cũng đang phơi đồ, cô suy nghĩ một lúc muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng vẫn nói: "Lê Thiến, mình cảm thấy... Cậu nên bảo vệ bản thân thật tốt, đặc biệt trong chuyện yêu đương, phải để ý."
Lê Thiến giật mình, ngước mắt nhìn về phía cô, chậm chạp lên tiếng: "Ý của cậu là Sài Dương không đáng tin sao, đối với mình không tốt?"
"Không phải..."
"Doanh Doanh, cậu yên tâm đi, mình với anh ấy đến với nhau, cũng là sau khi suy nghĩ rất lâu, không phải đang chơi đùa. Lúc cậu yêu đương, mình cũng đâu có nói cậu phải cẩn thận một chút, không phải sao? Con người của Sài Dương, mình rất yên tâm." Biểu cảm của Lê Thiến mang theo mấy phần xa cách.
Cô nghe vậy, nửa câu còn lại kẹt trong cổ họng. Cô gật đầu, dứt khoát không nói gì nữa.
Bối Doanh Doanh quay về phòng ngủ, Lê Thiến nhìn cô, trong lòng khó chịu.
Cô ấy không dễ dàng gì mới có bạn trai, người khác còn muốn khoa chân múa tay chỉ bảo?
Thật sự buồn cười.
Bối Doanh Doanh và Châu Tố nghĩ nghĩ, cũng không tính nói gì thêm với Lê Thiến. Con gái khi yêu đương rất dễ bị tình dục làm mờ mắt, có ý tốt nhắc nhở không những không thể khiến Lê Thiến cảnh giác, mà còn ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của bọn họ.
Hơn nữa nói không chừng Sài Dương thật lòng thích Lê Thiến, hai người bọn họ thật sự hợp nhau.
Thời gian chầm chậm trôi, chẳng mấy chốc đã đến tháng mười hai, mùa đông đã đến, cũng là cuối học kỳ.
Trong học kỳ này, Bối Doanh Doanh dành nhiều thời gian hơn cho nhiếp ảnh và viết lời bài hát. Cô đã tham gia một số cuộc thi nhiếp ảnh và may mắn đạt được giải nhì. Tác phẩm của cô ấy cũng xuất hiện trong triển lãm nhiếp ảnh trường cấp ba của tỉnh. Bài hát mới viết của cô đã trở thành nhạc phim của một bộ phim tết được chiếu vào dịp lễ tình nhân năm sau, trên mạng cũng có càng nhiều người theo dõi cô.
Mà Du Hàn cũng đang bận rộn với dự án, dự án đã bước vào giai đoạn kết thúc, dự tính là sẽ kết thúc trước kỳ nghỉ đông.
Lê Thiến và Sài Dương vẫn là một đôi, Châu Tố cũng rất ngạc nhiên không ngờ tính tình của Sài Dương thay đổi lớn như vậy. Chỉ là khoảng thời gian gần đây, tần suất Lê Thiến không về ký túc xá càng lúc càng nhiều, cũng bắt đầu thích chưng diện hơn.
Bối Doanh Doanh cũng dần dần nhận ra có gì đó không đúng, Lê Thiến bắt đầu mua đồ hàng hiệu.
Lê Thiến bắt đầu sử dụng mỹ phẩm đắt tiền và túi hàng hiệu, mua những món đồ mà trước đây cô ấy nghĩ là quá đắt tiền. Ban đầu, Bối Doanh Doanh còn đoán có thể là Sài Dưng mua cho cô ấy, vì gia đình Sài Dương thuộc diện nhà giàu, không ngờ có lần cô nghe thấy Lê Thiến gọi điện nói chuyện với bạn, nói tháng này cô ấy đã nợ mấy nghìn rồi không biết làm sao để trả tiền.
Bối Doanh Doanh không hiểu chuyện thế nào. Nhưng thời gian gặp mặt Lê Thiến ở ký túc xá rất ít nên cô không tìm được cơ hội để hỏi.
Đến gần cuối kỳ, tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến.
Tiết buổi chiều thứ tư, Bối Doanh Doanh và Lê Thiến ngồi cùng một bàn, cả tiết học Lê Thiến không hề mở sách, cứ nhắn tin Wechat mãi, có vẻ rất nôn nóng.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối, mây đen ùn ùn kéo tới, dường như chuẩn bị mưa.
Mà tâm trạng của Lê Thiến cũng ngày càng nặng nề.
Cô nhìn dáng vẻ này của Lê Thiến, không khỏi lên tiếng hỏi: "Cậu sao thế? Có phải có chuyện gì không vui không?"
Lê Thiến tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, cười nói: "Không có."
"Cậu cãi nhau với đàn anh Sài Dương à... "
Lê Thiến bị nói trúng tim đen, vẻ mặt cô ấy có chút không nhịn được: "Mình và anh ấy tình cảm vẫn rất tốt, có gì hay mà để ồn ào."
"Không cãi nhau thì tốt rồi, không phải mình nhiều chuyện đâu, mình lo lắng cho cậu thôi, cảm thấy dạo này cậu có chút kỳ lạ."
"Mình kỳ lạ thế nào?"
Bối Doanh Doanh cũng không muốn kể ra, Lê Thiến đột nhiên như được lên dây cót, nhất định một hai phải hỏi rõ ràng, cô đành phải kể lại những chuyện gần đây mình nhìn thấy.
Lê Thiến nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, "Mình mua đồ đắt một chút thì thế nào? Trong mắt cậu mình nghèo như vậy sao? Thế tại sao cậu và Châu Tố lại được dùng nhũng đồ đắt tiền đó?" Lê Thiến vẫn luôn cảm thấy bọn họ đang xem thường cô ấy dùng đồ rẻ tiền.
Lê Thiến vừa dứt lời, trên cửa kính phòng học đã bắt đầu xuất hiện nước mưa, cơn mưa lớn cuối cùng cũng ập đến.
Bối Doanh Doanh nghe ra ý trong lời nói của cô ấy, cô nhíu mày lắc đầu: "Mình không hề nghĩ như vậy, cậu hiểu nhầm rồi..."
"Mình hiểu nhầm? Mấy người không phải nghĩ như vậy sao?"
Lê Thiến nói được một nửa, tiếng chuông vang lên, giáo sư nói tan học, phòng học lập tức ồn ào.
Bối Doanh Doanh tâm trạng không tốt, thu dọn đồ xong đứng dậy đi ra khỏi phòng, bên ngoài có rất nhiều bạn học không mang dù đang đứng đợi, cực kỳ hỗn loạn. Cô đứng ở một nơi ít người, sau lưng vang lên tiếng của Lê Thiến, cô ấy vẫn không buông tha: "Doanh Doanh, mình đang nói chuyện với cậu đấy, sao cậu có thể mất lịch sự như vậy chứ."
Bối Doanh Doanh bình thường rất tốt tính, cô cũng chỉ khẽ cau mày, giọng rất nhỏ nhẹ: "Mình đang vội đi ăn cơm."
Lê Thiến cực kỳ không thích tính tình không nóng không lạnh này của Bối Doanh Doanh. Dáng vẻ không có vẻ gì là tức giận này khiến cảm xúc của Lê Thiến lại càng tăng thêm, cô ấy từng bước lại gần Bối Doanh Doanh, nói chuyện cũng không có chừng mực: "Mình biết cậu và chị Châu Tố đều xem thường mình, đúng không? Lúc đầu mình với Sài Dương quen nhau, không phải cả hai người đều không ủng hộ sao, có phải hai người cảm thấy mình không xứng với anh ấy không?
Cậu có thể yêu đương, Châu Tố có thể trêu chọc mấy anh trai, sao đến lượt mình lại cứ phải khó khăn như vậy chứ?"
Hốc mắt Lê Thiến phiếm hồng.
Bối Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn Lê Thiến, đầu ngón tay nắm chặt khoá kéo của túi xách vải, "Lê Thiến, nếu cậu đã muốn hiểu sự quan tâm của bọn mình như vậy thì mình không còn gì để nói."
"Quan tâm? Mấy người ở sau lưng mình cười nhạo mình thì có?" Lê Thiến tức giận, cúi đầu nhìn bàn tay không cầm gì của Bối Doanh Doanh, cười một tiếng, "Tình cảm của mình và anh Sài Dương vẫn rất tốt, lát nữa anh ấy sẽ đến đón mình đi ăn cơm tối, cậu thì sao? Trời mưa to như vậy, bạn trai cậu đâu?"
Ánh mắt không cảm xúc của Bối Doanh Doanh lẳng lặng lướt qua mặt của Lê Thiến, sau đó lên tiếng:
"Đây là lần đầu tiên mình thấy có người yêu đương đến điên rồi."
"Cậu, cậu mới điên đó!"
"Chắc là dạo này cậu ngủ không ngon nhỉ? Mình khuyên cậu nên ngủ sớm dậy sớm một chút, kiềm chế cảm xúc của mình lại, đừng đột nhiên lên cơn điên trước mặt mình. Mình xin lỗi vì sự quan tâm vừa rồi với cậu, cậu không muốn thì sau này mình cũng sẽ không nói nữa. Cậu thích mua bao nhiêu thứ mình cũng sẽ không hỏi nhiều thêm một câu."
Lê Thiến nhìn Bối Doanh Doanh bình tĩnh đang tức giận trước mặt mình, bỗng nghẹn lời không nói được gì.
Đột nhiên điện thoại của cô ấy rung lên, cô ấy nhìn là tin nhắn của Sài Dương: [Tối nay anh có việc, em tự mình đi ăn đi.]
Lê Thiến ngẩn người, Bối Doanh Doanh đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: "Du Hàn —— "
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Bối Doanh Doanh đang vẫy tay, nam sinh tên là "Du Hàn" kia gập ô lại đi về phía này.
"Em đói quá, chúng ta đi ăn thôi..." Bối Doanh Doanh nói xong, quay lại nhìn Lê Thiến lạnh nhạt khẽ cong môi, ý cười không chạm đến đáy mắt ——
"Mình và bạn trai đi trước đây."