Bối Doanh Doanh được Du Hàn ôm chặt, cô cũng nắm chặt góc áo của anh. Tâm trạng kìm nén từ khi về nhà đến giờ cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Cô không phát ra âm thanh nhưng Du Hàn cảm nhận được trước ngực mình ướt đẫm, anh giữ lấy gáy của cô, dịu dàng nói: "Ngoan, trước tiên vào trong phòng đã."
Anh ôm cô vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại, anh ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Du Hàn nâng mặt của cô lên, nhìn đôi mắt ngập nước của cô, nhẹ giọng dỗ dành:
"Muốn khóc thì khóc thành tiếng, không cần đè nén, hửm?"
Cô dựa vào người anh, nhỏ giọng khóc thút thít, từng tiếng nức nở của cô như đâm vào tim anh.
Thật ra tối nay anh cũng căng thẳng đến mức không nuốt trôi cơm, anh có thể tưởng tượng được một khi Bối Hồng và Viên Man Hà biết chuyện này trong nhà sẽ ầm ĩ rất lớn. Vết thương của cô cũng sẽ bị xé toạc ra một lần nữa, anh lo lắng không biết cô có chịu được hay không. Anh thậm chí muốn chạy đến nhà hàng đó, ở bên cạnh cô.
Bối Doanh Doanh khóc một lúc, anh nhẹ nhàng giúp cô lau sạch nước mặt, an ủi cô: "Doanh Doanh còn khóc nữa, tim của tôi sẽ thật sự bị Doanh Doanh làm cho vỡ vụn mất."
Cô hít mũi một cái, vươn tay ôm cổ của anh, vùi đầu vào vai anh.
"Sao lại đáng thương thế này." Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Một lúc sau cô mới khẽ nói, giọng đứt quãng, "Mình... Mình nghĩ rằng tối nay vạch trần bộ mặt thật của Bối Sơ Nhan, mình sẽ rất vui vẻ, nhưng... mình lại còn thấy khó chịu hơn..."
"Ừm, tôi biết. Doanh Doanh chịu ấm ức quá lâu rồi." Cho nên cảm xúc đè né cuối cùng bộc phát, tất nhiên sẽ có chút không khống chế nổi.
Du Hàn hỏi thái độ lúc đó của bố mẹ cô thế nào, sau khi Bối Doanh Doanh nói cho anh nghe xong, anh nói: "Thật ra cho dù mẹ cậu có đền bù thế nào cũng không đền bù được vết thương trong lòng của cậu. Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, đây là điều bà ấy nên làm." Có chút đau đớn, nhưng cũng là đi theo cả một đời.
Anh xoa vành tai của cô, hôn lên vành tai đó.
"Sau này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền chữa tai cho cậu, cho dù không chữa khỏi, tôi cũng thích đôi tai này."
Hốc mắt cô lần nữa có nổi lên ánh nước, ôm anh càng thêm chặt.
Một lúc lâu, anh nhìn giờ trong điện thoại cũng đã hơn mười giờ rồi, anh hỏi cô đã muốn về phòng nghỉ ngơi chưa.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của anh, nhỏ giọng thì thầm: "Mình không muốn ở một mình, mình muốn ở cùng cậu thêm một lúc..."
Anh khẽ cười, đứng dậy ôm ngang cô lên, anh đặt cô xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, một lần nữa ôm cô vào lòng: "Vậy thế này thì sao?"
"Lỡ đầu lát nữa có người đến gõ cửa thì sao?"
"Yên tâm sẽ không có ai đâu. Nếu thật sự có người đến, tôi sẽ nhét cậu vào trong chăn. Cậu nhỏ như vậy sẽ không bị người khác phát hiện." Anh hôn lên chóp mũi của cô.
Cô bị anh chọc cười, "Nhưng mình ngủ thiếp đi ở đây thì sao, ngày mai bị phát hiện không phải sẽ xong đời luôn à?"
"Yên tâm đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ thả cậu về."
Cô gối lên cánh tay anh, không bao lâu bắt đầu buồn ngủ, dần dần thiếp đi. Anh cảm giác được cô đã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô.
Một lúc lâu sau, cô chầm chầm cảm giác có người đang hôn cô.
Cô mở mắt ra, thấy gương mặt của Du Hàn gần trong gang tấc, anh đang cúi đầu đối diện với cô, khẽ cười một tiếng: "Nhịn không được muốn hôn cậu."
Cô run lên một cái, nhắm mắt, chủ động hôn lên môi anh.
Anh hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã đổi khách thành chủ.
Đến khi anh cảm thấy thỏa mãn, mới ngừng lại được, cô chớp đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, khuôn mặt ửng đỏ.
Anh không khỏi bật cười, vuốt chóp mũi của cô, "Sao lại ngoan như vậy hả."
"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Anh hỏi.
Cô khẽ gật đầu, nắm chặt tay của anh, "Có cậu ở bên cạnh -- mình cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi."
Anh cười cười, đứng dậy, rồi cũng kéo cô dậy theo, giọng khàn khàn: "Còn không thả cậu đi, tôi sợ một lúc nữa không thể khống chế nổi bản thân mất."
"A..." Thật đáng sợ.
Sau khi hai người lưu luyến nói lời tạm biệt, cô đi lên cầu thang, nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cô bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, nhìn thấy Bối Sơ Nhan quỳ gối bên ngoài cửa thư phòng, vẫn đang chờ bố.
Bối Sơ Nhan thấy cô, đứng dậy lảo đảo đi đến ngã trước mặt cô: "Doanh Doanh, xin em đó... Giúp chị nói với bố một tiếng được không, bảo bố ra nhìn chị một chút thôi được không em? Chuyện tai của em, chị thật sự xin lỗi..."
Bối Doanh Doanh lẳng lặng nhìn Bối Sơ Nhan, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vì sao đến ngày hôm nay chị mới hối hận? Dù ngày đó chị làm sai rồi, nhưng chỉ cần chị đối tốt với em một chút thôi em cũng sẽ không hận chị như bây giờ." Thậm chí ngay cả đêm hôm trước, Bối Sơ Nhan vẫn vênh váo hất cằm sai bảo cô, vẫn là dáng vẻ ghét bỏ đó.
Bối Sơ Nhan nắm chặt, cụp mắt nghẹn ngào: "Chị cũng không biết vì sao, chị đặc biệt rất ghét em, cũng có thể vì lúc nhỏ chị sợ bố mẹ sẽ yêu em nhiều hơn chị. Chuyện ném pháo chị cũng chỉ muốn dọa em một chút, nhưng sau đó tai em không nghe được, chị không dám nói với bố mẹ, chị sợ bố mẹ cũng không yêu thương chị nữa..."
"Em chưa từng muốn cướp đoạt bất kỳ cái gì của chị, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế."
Bối Doanh Doanh nhíu mày, "Em sẽ không giúp chị nói chuyện."
"Bởi vì -- đây là chị thiếu em."
Bối Sơ Nhan đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất, đột nhiên có người ở phía sau lưng đẩy cô ta một cái, sau đó cô ta rơi xuống vách núi.
Cô ta hét lên, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Cô ta ngồi dậy, ôm đầu, cảm giác đau đớn bao trùm khắp cơ thể như không khí, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cô ta vốn cho rằng những lời bố nói hôm qua chỉ là trong lúc tức giận mới nói như vậy.
Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, cô ta đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Bối Hồng đang ngồi trong phòng khách.
Cô ta chậm rãi bước tới, còn chưa kịp lên tiếng chào bố thì bố cô ta đã quay lại nói: "Sáng nay tôi sẽ bảo lái xe đưa cô đi, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi".
"Bố..." Cô ta không ngờ lần này Bối Hồng nghiêm túc như vậy, cô ta chạy đến trước mặt Bối Hồng đau khổ cầu xin, "Bố, bố cho con một cơ hội đi bố, con hứa sau này nhất định sẽ đối xử với Doanh Doanh thật tốt..."
Nhưng mà Bối Hồng không hề để ý, ông đứng lên quay người đi lên lầu, Bối Sơ Nhan đuổi theo bị nhốt ở ngoài cửa.
Bối Sơ Nhan trở lại phòng ngủ, điên cuồng ném đồ vật, cuối cùng ném mệt rồi ngồi sụp xuống đất khóc lớn.
Người giúp việc đến gõ cửa, vẻ mặt hoảng hốt, "Cô cả..."
"Cút! Ra ngoài!" Bối Sơ Nhan quát.
Người giúp việc bị dọa sợ đóng cửa lại, Bối Sơ Nhan che mặt, gãi tóc, một lúc sau cô ta lại nghe thấy tiếng có người mở cửa.
Lần này là Viên Man Hà đi vào.
Mẹ nhìn cô ta, đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi: "Con còn định ầm ĩ cái gì nữa đây? Con còn muốn chọc bố con giận đến mức nằm viện luôn sao?"
"Mẹ con không muốn rời khỏi nhà đâu, con không muốn rời bố mẹ..." Bối Sơ Nhan lắc đầu.
Viên Man Hà đi vào phòng, cầm lấy vali ở bên cạnh, mở ra quăng lên giường.
Bối Sơ Nhan ngây người, "Mẹ-- "
"Nếu như con không muốn nhìn thấy đến cả mẹ cũng không để ý đến con thì lại đây thu dọn quần áo đi."
Hàm răng Bối Sơ Nhan run cầm cập đập vào nhau, cô ta che miệng một lúc lâu mới chậm rãi bò dậy, đi lại tủ quần áo. Cô ta vừa lau nước mắt vừa cầm từng cái quần áo bỏ vào trong vali.
Viên Man Hàn nhìn con gái lớn, dù trong lòng đau đớn nhưng bà vẫn không hề nói một lời nào.
Sau khi Bối Doanh Doanh tỉnh ngủ, người giúp việc nói cho cô biết nửa tiếng trước Bối Sơ Nhan đã xách vali lên xe và được lái xe đưa đi.
Cô đi ngang phòng Bối Sơ Nhan, bên trong vẫn vậy, ga giường, các loại búp bê, đủ loại đồ ném trên mặt đất, hiển nhiên không còn vẻ xinh đẹp như căn phòng công chúa ngày xưa.
Cô quay đầu hỏi: "Bố mẹ em đâu ạ?"
Người giúp việc đáp: "Bà chủ đưa cô cả ra ngoài rồi, ông chủ cũng đã đến công ty."
"Liên quan đến chuyện của chị, mẹ em có dặn dò gì mọi người không?"
"Ừm..." Người giúp việc khó hiểu, "Bà chủ chỉ nói sau này không cần nấu cơm cho cô cả nữa, hơn nữa lúc cô cả ra cửa vẫn cứ khóc miết."
Bối Doanh Doanh cụp mắt, không nói gì, người giúp việc mỉm cười: "cô hai xuống dưới lầu ăn sáng đi, bà chủ dặn dò nhớ gọi cô dậy xuống ăn sáng."
"Được rồi."
Đến phòng ăn, người giúp việc muốn giúp cô làm nóng giữa, Bối Doanh Doanh lại nói không sao để cô tự làm cũng được, "Chị đi làm việc bận của chị trước đi." Khóe miệng cô hơi cong lên.
"Vâng."
Người giúp việc lui sang một bên, so sánh Bối Doanh Doanh rồi nhớ lại dáng vẻ sáng nay của Bối Sơ Nhan, trong lòng nén giận.
Tuy Bối Sơ Nhan đối đãi với ai cũng hiền hòa nhưng đó là khi cô chủ tâm tình tốt. Mỗi lần tâm trạng Bối Sơ Nhân không vui, bọn họ đưa đồ gì cô ta cũng sẽ tức giận, phát cáu lên với bọn họ. Hơn nữa Bối Sơ Nhan thật sự kiêu ngạo đến tận xương tuỷ, nhìn người cũng phải phân đủ các loại khác biệt.
Lúc Bối Doanh Doanh mới về nhà, bọn họ đều cho rằng Bối Doanh Doanh không thích nói chuyện, tự kỷ quái gở, nhưng dần dần về sau, lại phát hiện cô là một cô gái nhỏ hiền lành đáng yêu, khí chất dịu dàng giống như Viên Man Hà lúc còn trẻ.
So với Bối Sơ Nhan, Bối Doanh Doanh giống như một thiên sứ, khiến cho người ta cảm thấy khó mà không thích cô được.
Cô ăn sáng xong, theo tin nhắn của Du Hàn gửi đến, đi ra vườn hoa phía sau tìm anh. Anh đang ở trong phòng dụng cụ chuẩn bị đồ dùng để lát nữa cắt tỉa cây, thoáng nhìn thấy Bối Doanh Doanh đứng ở ngoài cửa.
"Chào buổi sáng, Du Hàn ~"
Cô đi lại, đứng bên cạnh anh, anh hôn một cái lên mặt cô.
"Chào buổi sáng." Giọng của anh đầy quyến luyến.
Cô nhanh chóng nhìn về phía cửa, xấu hổ giận dỗi với anh một câu, anh lại không có chút nào sợ hãi, nghiêng người ôm cô vào lòng: "Hôm nay tâm tình tốt hơn chưa?"
"Ừm..."
"Nghe nói Bối Sơ Nhan dọn đi rồi?"
Cô gật đầu.
"Vậy cũng tốt, bây giờ cậu nhìn thấy chị ta, hay là bố mẹ cậu nhìn thấy chị ta, cũng đều không ổn."
Nếu như để Bối Sơ Nhan tiếp tục ở nhà, đoán chừng không ai bình yên nổi một ngày.
"Mình thấy bố mẹ rất buồn." Cô cúi đầu.
Du Hàn sờ đầu của cô, "Không sao đâu, bọn họ cũng có quyền được biết sự thật. Loại chuyện như vậy cho dù là ai cũng không thể nào chấp nhận được trong một thời gian ngắn. Nhưng bây giờ cần nhất là cậu điều chỉnh lại cảm xúc của cậu thật tốt. Hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, không ôn tập đàng hoàng thi rớt thì làm sao bây giờ?"
"À..." Cô nắm lấy ông tay áo của anh, cười cong mắt, "Vậy cậu dạy mình nhé."
Anh cúi người nói bên tai cô: "Dạy cậu nhưng tôi sẽ đòi thù lao đó."
Chuyện Bối Sơ Nhan bị đuổi đến nhà nội rất nhanh đã đến tai một số người, ví dụ như -- Hứa Chi Hạo.
Sáng sớm hôm đó, Hứa Chi Hạo gửi tin nhắn cho Bối Sơ Nhan, nói muốn dẫn cô ra ngoài. Bối Sơ Nhan không biết, Hứa Chi Hạo đã biết nguyên nhân cô ta bị đuổi ra khỏi nhà.
Anh ta đi vào nhà của Bối Trại Nga, Bối Sơ Nhan nhìn thấy anh ta, lập tức chạy đến ôm chặt lấy anh ta: "Anh Chi Hạo..."
Dáng vẻ này của cô ta giống như đã chịu rất nhiều ấm ức.
Hứa Chi Hạo nhướng mày, nắm lấy cánh của cô ta kéo cô ta ra, thu lại vẻ mặt lạnh lùng, "Em vẫn ổn chứ?"
Bối Sơ Nhan lắc đầu, cắn môi nhíu mày.
Anh ta buông ta ra, nhìn về phía cô ta: "Đi thôi, đi xuống lầu."
Sau khi lên xe, Bối Sơ Nhan ngồi vị trí cạnh cạnh tay lái, cô ta nhìn Hứa Chi Hạo, trong lòng cực kỳ cảm động:
"Anh Chi Hạo, có phải anh lo lắng cho em không? Nên mới đến tìm em?"
Hứa Chi Hạo nổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài xe, mông mỏng khẽ nhếch lên.
Bối Sơ Nhan thu ánh mắt lại, đầu ngón tay níu lấy tà váy, cảm xúc đè nén nhiều ngày nay cuối cùng cũng dịu lại.
Từ khi đến ở nhà bà nội, Bối Trại Nga nghe chuyện này xong cũng tức giận đến mức không muốn để ý đến cô ta. Mỗi ngày cô ta đều cực kỳ thống khổ, cảm giác như sống không bằng chết.
Nhưng cô ta không thể ngờ được... Lúc này, Hứa Chi Hạo lại chủ động đến tìm cô ta, giống như trên mảnh đất khô cằn lập tức chuẩn bị chào đón một cơn mưa rào sau một thời gian dài.
Đây là người cô ta thầm mến hai năm.
Hứa Chi Hạo nói sang chuyện khác: "Em muốn đi đâu?"
"Em đi đâu cũng được." Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh.
Hứa Chi Hao không nói gì.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại trước một khu nhà ở, Bối Sơ Nhan bước xuống xe, nhìn một vòng xung quanh, không hiểu chuyện gì, "Đây là nơi nào?"
"Chỗ ở bên ngoài anh thường hay ở, đúng lúc anh cần phải về lấy văn kiện, buổi chiều còn cần phải dùng."
Hứa Chi Hạo dẫn Bối Sơ Nhan vào trong nhà, đây là lần đầu tiên Bối Sơ Nhan được đến nơi ở riêng của Hứa Chi Hạo, trong lòng cô ta thầm vui vẻ, trước đây anh Chi Hạo chưa từng dẫn cô ta đến đây, "Anh Chi Hạo... Đây là lần đầu tiên anh dẫn con gái đến đây sao?"
Hứa Chi Hạo liếc cô ta, giọng nói lạnh nhạt: "Em đang suy nghĩ gì?"
Cô ta hơi sửng sốt, lúng túng xua tay, "Em không có ý gì khác..."
Hứa Chi Hạo ngồi xuống sô pha, chân vắt chéo, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái đứng trước mặt. Bối Sơ Nhan thấy anh im lặng, cô ta đứng lên ngồi xuống bên cạnh anh ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh tay của anh ta.
"Anh Chi Hạo, hôm nay có phải anh có lời gì muốn nói với em không?" Trong ánh mắt cô ta chất chứa vẻ mong chờ.
Hứa Chi Hạo nhìn cô ta, khóe môi cong lên độ cong cực nhỏ, cầm ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Em cảm thấy anh tìm em vì muốn làm gì?"
"Thật ra anh Chi Hạo, em đã sớm đoán được, có phải anh... thích em rất lâu rồi không?"
Cô ta vừa nói xong, mặt đỏ ửng, xấu hổ cụp mắt xuống, ai ngờ mấy giây sau cô ta nghe thấy giọng mỉa mai của Hứa Chi Hạo:
"Thích cô? Cô cũng xứng sao?"
Bối Sơ Nhan ngẩn người.
"Anh Chi Hạo..." Cô ta gượng cười hai tiếng, "Anh đang nói đùa đúng không?"
"Tôi có mù mới thích cô?"
Cô ta nghe vậy, cả người như bị sét đánh, "Nhưng mà, anh... Trước đó rõ ràng khi anh uống say anh đã dựa vào trên người em rồi nói, anh nói là chờ sau khi em thi đại học xong sẽ ở bên cạnh em mà..."
Khi đó cô ta nghe được những lời này, trong đầu bắt đầu có pháo hoa nổ ra, cực kỳ vui sướng.
Hứa Chi Hạo nhớ lại chuyện cũ, đứng lên, đặt ly rượu vang xuống trên bàn, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta:
"Tôi đã từng nói người đó là cô sao? Cô đừng có tự mình đa tình thế chứ."
"Vậy, vậy là ai?"
Anh ta khẽ cười: "Người này không phải cô cũng biết sao?"
Bối Sơ Nhan trừng lớn hai mắt nhìn anh ta, mấy giây sau mới chậm chạp phản ứng, "Bối Doanh Doanh... Anh thích Bối Doanh Doanh?"
Hứa Chi Hạo nghe vậy, vươn tay ra nắm chặt cằm của cô ta, vẻ mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt trở nên hung ác.
"Lỗ tai của em ấy xảy ra vấn đề, là cô ra tay đúng không?"
Bối Sơ Nhan đau đến mức nhíu mày, nước mắt bắt đầu tuôn ra, "Anh Chi Hạo..."
"Sao cô có thể độc ác như vậy hả? Tôi vốn cảm thấy cho dù bình thường cô thích bám dính lấy tôi, tôi còn có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ tôi đứng bên cạnh cô, cảm thấy từ người cô đang bốc ra mùi hôi thối, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn."
"Nói thật cho cô biết, từ nhỏ đến lớn nếu không phải vì Doanh Doanh, tôi cơ bản sẽ không muốn nhìn thấy cô."
Bối Sơ Nhan không ngờ chàng trai mình thích bao lâu nay lại thích một người khác. Trong lòng cô đang tràn đầy chờ mong nhưng lại chờ đợi những lời này của anh ta!
Hứa Chi Hạo hất mặt của cô ta qua một bên, cả người cô ta ngã ra ghế sô pha. Cô ta nhìn thấy Hứa Chi Hạo cầm dao gọt hoa quả trên bàn lên, sau đó nắm lấy cổ tay cô ta, ấn đầu.
Cô ta run lên vì sợ hãi, "Anh, anh đang làm gì vậy ..."
Anh ta mỉm cười, đầu lưỡi dao lạnh lùng lướt qua mặt cô, cuối cùng dừng lại trên tai cô ta.
Hứa Chi Hạo giữ chặt cằm cô ta và thì thầm vào tai cô ta: "Cô nói xem, tai của Doanh Doanh đã bị cô làm hỏng, coi như đền bù —— có phải cô nên trả lại bằng một cái tai không, hả?"
Từng giọt nước mắt trên mặt Bối Sơ Nhan chảy xuống, nhỏ giọng cầu xin: "Thật sự xin lỗi, em cầu xin anh bỏ qua cho em, em sai rồi em sai rồi..."
"Cô nói xem lúc đó Doanh Doanh có phải khóc rất đáng thương như cô không?"
"..."
Đáy mắt anh ta lạnh như băng, ở bên tai cô gằn từng chữ: "Tôi cảnh báo cô, nếu như tôi còn phát hiện cô lại động tay động chân gì với em ấy, thì dao của tôi sẽ thật sự rơi xuống lỗ tai này của cô đấy."
Anh ta giơ tay lên, rút lại con dao ngay sau đó, ném cô ta lên ghế sô pha, rồi đứng dậy.
Anh ta lấy khăn giấy, lau bàn tay vừa rồi tiếp xúc thân thể với cô ta, nhìn xuống cô ta, "Đứng dậy cho tôi."
Bối Sơ Nhan cố nén nước mắt đứng dậy, nghe thấy anh ta đột nhiên hỏi: "Cô muốn báo danh vào trường đại học nào?"
"Anh muốn làm gì..."
"Cô nghĩ cô không nói thì tôi không tra ra sao?" Anh ta nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, đáy mắt lạnh lẽo, "Cô sẽ không thật sự ngây thơ cho rằng tổn thương của cô gây ra cho em ấy, tôi sẽ chỉ cảnh cáo một câu là xong sao?"
Anh ta quay đầu lại mỉm cười với Bối Sơ Nhan: "Nói trước với cô một tiếng, cuộc sống bốn năm đại học này của cô khả năng sẽ không hoàn hảo giống như trong tưởng tượng của cô đâu."
Bối Sơ Nhan nhìn nam sinh trước mặt, giờ cô ta mới nhận ra anh ta là thật sự là một ác ma.
Một ác ma vì Bối Doanh Doanh cái gì cũng có thể làm ra.
Hứa Chi Hạo đưa Bối Sơ Nhan về nhà, anh ta mở điện thoại lên, nhìn cô gái trên màn hình điện thoại. Anh ta chìm vào trầm tư, mở giao diện tin nhắn với cô ra.
Anh ta gõ: [Doanh Doanh, chào buổi sáng, hôm nay em định]
Xóa.
[Doanh Doanh, em có nhà không, anh muốn gặp]
Lần nữa xóa đi.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta nhắn: [Doanh Doanh, mẹ bảo anh qua đưa cho mọi người một chút đồ, em có nhà không? Anh mang đồ đến tìm em, thuận tiện nói chút chuyện với em.]
Anh ta không kịp chờ Bối Doanh Doanh trả lời tin nhắn, nổ máy, lái xe đi về phía biệt thự nhà họ Bối.
Hứa Chi Hạo xuống xe, đúng lúc có người giúp việc đang tưới hoa ở phía trước, anh ta tiến lên hỏi xem Bối Doanh Doanh có ở nhà không, người giúp việc gật đầu, cũng nhận ra anh ta là thiếu gia Hứa Chi Hạo, nên trực tiếp mời anh ta vào trong nhà.
"Vừa rồi nhìn như tôi nhìn thấy cô hai ở ngoài sân sau."
Hứa Chi Hạo lần nữa tắt máy, anh ta gọi điện nhưng đầu bên kia không nhận điện thoại, anh ta thản nhiên gật đầu, "Không sao, tôi sẽ tự ra phía sau tìm em ấy."
Một mình anh ta đi ra sân sau, đứng cạnh cửa sổ kính trong suốt sát sàn nhìn một vòng xung quanh nhưng không thấy ai. Vì vậy anh ta đi dọc theo con đường nhỏ có bức tường màu trắng đến bên phải khu vực bể bơi, nhanh chóng đi đến cuối góc tường. Sau đó anh ta nghe thấy tiếng gọi mềm mại của cô gái nhỏ:
"Du Hàn..."
Giọng nói quen thuộc vang lên, anh ta vừa nghe liền biết là ai.
Ngay lập tức anh ta quay người lại, nhìn thấy một người con trai giữ lấy cái gáy của cô gái nhỏ, lúc này cậu ta đang đè cô lên tường hôn.