Bối Sơ Nhan cúi đầu, chỉ có thể đè nén bất mãn vào trong lòng, không dám phản bác, "...Biết rồi ạ."
"Đi ăn cơm." Viên Man Hà lạnh giọng nói.
Bối Sơ Nhan ngẩng đầu nhìn Doanh Doanh, trong lòng hận cô đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ có thể quay người đi vào trong phòng ăn.
Viên Man Hà thật sự không thể ngờ rằng, cùng một chuyện, mà hai đứa con gái của bà sẽ có suy nghĩ khác nhau nhiều đến vậy, bà sờ đầu Bối Doanh Doanh:
"Được rồi, con đưa canh đi."
"Vâng ạ."
Cô đi đến cửa phòng Du Hàn, sau khi gỗ cửa hai tiếng, anh ra mở cửa.
Khóe môi cô cong lên, "Này, đưa cho cậu uống đó. Hôm nay cậu cũng đã vất vả rồi, mau uống một chút đi."
Vừa rồi ở ngoài phòng khách có tiếng cãi vã, Du Hàn có nghe thoang thoáng được một chút. Lúc này anh nhìn hốc mắt cô gái nhỏ đỏ bừng, anh nhíu mày nhận lấy bát canh rồi kéo cô vào trong phòng.
Anh đè cô lên cửa, cụp mắt nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Ai bắt nạt cậu?"
Cô khẽ run một cái, mỉm cười với anh, "Không có đâu..."
Du Hàn đột nhiên nắm lấy tay cô, đáy mắt tối sầm lại, "Là chị ta làm?" Trên mu bàn tay trắng nõn có mấy vết đốm đỏ ra bị canh gà đổ ra, nhìn vô cùng chướng mắt.
"Mình muốn bưng canh cho cậu, Bối Sơ Nhan không cho, nhưng may mà mẹ đã mắng chị ta rồi. Lần này mẹ đứng về phía mình đó. Không sao đâu, mình không đau."
Cô gái nhỏ vì không muốn anh lo lắng mà cô gắng ra vẻ tươi cười, càng khiến cho người ta đau lòng, anh kéo cô vào trong, sau khi đặt bát canh lên bàn, anh lại kéo cô đi vào trong phòng vệ sinh.
Cô vẫn đang mù mờ không hiểu chuyện gì thì thấy anh mở vòi nước, để tay cô dưới vòi nước lạnh, rửa tay cho cô.
"Thật sự không sao đâu..." Cô khẽ nói.
Anh không đáp lại cô, kiên quyết làm xong việc của mình.
Ánh mắt của cô không nhịn được rơi trên bàn tay thon dài của anh, rõ ràng nước rất lạnh, nhưng chỗ bị anh nắm lấy vẫn đang không ngừng nóng lên, nhiệt độ đó như muốn thiêu đốt cả gương mặt của cô.
Anh xả nước xong, mới buông tay của cô ra, sau đó mềm giọng dặn dò: "Nếu như còn thấy đau thì bôi thuốc bỏng, trong phòng tôi không có."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn cậu, Du Hàn."
Anh nhìn cô, bỗng nuốt nước bọt một cái, đôi mắt đen láy chứa đầy cảm xúc mãnh liệt. Cô thấy anh không nói gì, ngước mắt lên nhìn anh với ánh mắt thắc mắc. Đột nhiên anh nắm lấy gáy cô, cô thuận thế ngã vào trong lồng ngực của anh.
Đầu cô dán lên ngực anh, hai mắt mở lớn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Sao anh đột nhiên lại ôm cô ... ?!
Sau mấy giây yên tĩnh, cuối cùng trên đỉnh đầu cũng truyền đến giọng nói đè nén của anh: "Đồ ngốc."
Vừa rồi anh bị Bối Sơ Nhan sỉ nhục nhưng cô lại tức giận hơn cả anh, còn nhất định phải đưa canh cho anh bằng được.
Cô gái nhỏ bị giọng nói trầm thấp của anh làm cho đỏ mặt, mềm giọng phản bác: "Mình không có ngốc..."
Anh buông cô ra, khẽ cười: "Rồi, không có ngốc..."
"Mình phải quay lại ăn cơm rồi."
"Ừm."
Cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Lúc đi ra phòng khách, Bối Hồng cũng đã về đến nhà.
Bối Sơ Nhan đang đứng trước mặt Bối Hồng, nước mắt rơi như giống như cô ta phải chịu rất nhiều ấm ức, Bối Hồng dỗ dành: "Được rồi, biết sai là tốt, mẹ sẽ không thật sự giận con đâu."
Con gái khóc, người làm bố đều sẽ đau lòng. Huống chi là đứa bé lúc nào cũng hiểu chuyện như Bối Sơ Nhan.
Bối Doanh Doanh nhíu mày, khéo léo gọi một tiếng "Bố", Bối Sơ Nhan quay đầu nhìn về phía cô, sau đó đi lên trước, "Doanh Doanh, chị xin lỗi, vừa rồi chị không nên làm như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?"
Ánh mắt Bối Doanh Doanh dừng trên người chị ta, nhìn đến khi chị ta thấy chột dạ, cô mới nở nụ cười xinh đẹp.
"Không có gì đâu, lần sau chị đừng làm như vậy nhé, rất dễ bị bỏng."
Bối Hồng lên tiếng: "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Trên bàn cơm, Bối Sơ Nhan thể hiện cực kỳ ngoan, vừa gắp thức ăn vừa làm nũng, rất nhanh đã dỗ Viên Man Hà hết giận. Viên Man Hà hỏi: "Thứ hai có phải hai con sẽ thi đấu không?"
Bối Sơ Nhan thoang sửng sốt, gật đầu, Viên Man Hà cười nói: "Không ngờ Doanh Doanh lại giỏi như vậy đó nha, lần đầu xông trận đã vào được chung kết."
Thật ra điều khiến cho mọi người ngạc nhiên vẫn là biểu hiện của Bối Doanh Doanh, cả bố lẫn mẹ cô đều không ngờ con gái nhỏ bình thường không thích nói chuyện, nhưng khi thi biện luận có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.
"Đúng vậy ạ, Doanh Doanh cực kỳ lợi hại luôn đó mẹ, thật ra lần này con thi đấu với em trong lòng rất phức tạp, luôn cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn con." Bối Sơ Nhan nhíu mày.
Bối Doanh Doanh nở nụ cười ngọt ngào với cô: "Không sao đâu chị, em thi chơi thôi mà. Chị giỏi như vậy, em đạt được giải nhì cũng vui rồi."
Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cứng lại.
Bối Hồng mở miệng: "Doanh Doanh đã tiến bộ hơn rất nhiều, bố mẹ thấy các con như thế này đều rất vui vẻ, ai đạt được giải nhất cũng đều như nhau."
"... Vâng." Bối Sơ Nhan không nói gì thêm nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, dì Du ở trong bếp gọt hoa quả, Bối Sơ Nhan bưng một đĩa ra sân sau cho bố mẹ.
Nhưng khi cô ta đi đến gần, cô ta nghe thấy Bối Hồng đang nói chuyện với Viên Man Hà.
"Haiz, chồng à, anh có cảm thấy gần đây Doanh Doanh thay đổi rất nhiều không. Thật ra hai đứa con gái của chúng ta đều rất ưu tú. Từ khi Doanh Doanh xảy ra tai nạn ảnh hưởng đến tai, tính cách con bé mới thay đổi, nhưng bây giờ đặc biệt tốt."
Bối Hồng cũng cất tiếng cười hiếm thấy, "Doanh Doanh rất giống em hồi còn trẻ, vừa đáng yêu lại điềm đạm ít nói."
"Còn không phải con gái em sinh sao... "
Bối Sơ Nhan nghe thấy vậy, tay cầm đĩa hoa quả nắm chặt đến ngón tay trắng bệch. Gần đây Bối Doanh Doanh càng ngày càng được bố mẹ yêu thích. Ngay cả Bối Hồng hở một tí là quở trách cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn cưng chiều Bối Doanh Doanh hơn cả cô ta.
Đáy mắt Bối Sơ Nhan tối sầm lại.
Cô đi ra sân, đưa hoa quả cho bố mẹ, mỉm cười nói: "Bố mẹ, chiều ngày mai bố mẹ đến trường xem bọn con thi đấu nhé, bố mẹ đến con sẽ phát huy càng tốt hơn."
Bối Hồng vu vẻ, "Được, bố sẽ cố sắp xếp buổi chiều một chút."
Về đến phòng, Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha. Cô ta lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn của trường, ở trên trang chủ nổi lên một bài đăng nóng hổi được ghim ở trên đầu —— "Đội NR cố lên, đặt gạch ủng hộ các cậu" cực kỳ bắt mắt, đập vào mắt cô ta...
Người đạt gạch nhiều đến mức xây được cả một tòa nhà cao tầng, cũng có người đặt gạch cho đội Elk Girls, nhưng ít nam sinh hay lên diễn đàn của trường, nên độ nóng không bằng đội NR.
Bối Sơ Nhan ấn vào bài đăng về NR, bên dưới một nhóm này đang gõ một loạt những câu ủng hộ, không ngừng thổi phồng lên. Bối Sơ Nhan vốn cho rằng tất cả mọi người đều đang bàn về độ đẹp trai của Du Hàn, không ngờ người được nhắc đến nhiều nhất lại là Bối Doanh Doanh ——
[Bạn học tên Bối Doanh Doanh này là tiên nữ từ đâu bay đến vậy! Tôi là con gái nhìn thấy cậu ấy cũng phải đắm chìm trong sự xinh đẹp này!]
[Doanh Bảo đáng yêu quá, nhan sắc này ở trong trường chúng ta không ai có thể đánh bại được.]
[A a a a a a a a, thứ hai lại có thể nhìn thấy Doanh Bảo rồi, hu hu hu đáng yêu quá, tôi muốn bóp mặt cậu ấy.]
[Không biết có bạn trai chưa nhỉ, tôi cảm thấy bản thân cũng có cửa đấy.]
[Bạn lầu trên ơi, tỉnh táo lại đi, Doanh Doanh là của tôi rồi.]
Bối Sơ Nhan tức giận úp điện thoại xuống ghế sô pha, ngọn lửa ghen tỵ trong lòng lại bùng cháy.
Trước khi tai của Bối Doanh Doanh bị tổn thương, cô ta đã rất ghét đứa em gái này. Bởi vì em gái rất đáng yêu khiến người ta yêu thích, rất nhiều người thường ở trước mặt cô ta, hỏi: "Cháu cảm thấy em gái xinh đẹp hơn hay cháu xinh đẹp hơn?"
Có người nói đùa em gái đáng yêu hơn cháu, Bối Sơ Nhan nghe một lần rồi lại một lần nữa, sự cân bằng trong lòng cô ta bị phá vỡ.
Bối Sơ Nhan nghĩ đến ngày thứ hai thi đấu, một mặt cô ta hận không thể đến ngày đó nhanh một chút, một phát đánh bại Bối Doanh Doanh trước mặt mọi người, một mặt cô ta lại có chút thấp thỏm, lỡ như Bối Doanh Doanh thắng...
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Bối Sơ Nhan rơi vào trầm tư, một lúc sau, cô ta đột nhiên đứng dậy đi xuống dưới lầu, nói với người lái xe trong nhà:
"Chú Vương, chú chở cháu ra tiệm thuốc đi, cháu cần phải mua ít đồ."
Sáng sớm thứ hai.
Viên Man Hà đang ở trong phòng bếp tự mình chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhỏ, thấy Bối Sơ Nhan đi xuống.
"Nhan Nhan, con dậy sớm thế."
Bối Sơ Nhan cười cười, từ phía sau ôm lấy Viên Man Hà, nũng nịu với mẹ, "Không phải hôm nay sẽ thi đấu sao, con có hơi căng thẳng, bữa sáng hôm nay ăn gì ạ?"
"Mẹ làm bánh sandwich và salad cho hai đứa."
"Cảm ơn mẹ," ánh mắt cô ta chuyển sang hai ly sữa bò, "Mẹ, con bê sữa lên bàn trước nhé."
"Ừ, con giúp mẹ nhé."
Viên Man Hà chiên xong trứng, bưng đĩa ra phòng ăn thì thấy Bối Sơ Nhan đang cầm thìa đứng trước bàn ăn, Viên Man Hà thuận miệng hỏi: "Con đang làm gì đấy?"
Bối Sơ Nhan giật mình, lập tức dừng động tác trên tay, "Không có gì ạ, con đang thêm chút đường, không phải Doanh Doanh thích uống sữa ngọt ạ..."
"Mẹ cho rồi."
"A, vậy ạ..."
"Con lên gọi bố xuống ăn sáng đi, cũng không biết ông ấy đang làm cái gì mà vẫn chưa xong."
Bối Sơ Nhan quay người đi lên lầu, lúc này Bối Doanh Doanh từ trên lầu đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Bối Sơ Nhan hơi nhếch lên, không nói gì.
Bối Doanh Doanh đi xuống phòng ăn, mẹ bảo cô nhanh ngồi xuống ăn sáng.
Cô bỗng nhắc đến một chuyện: "Mẹ ơi, sáng nay tầm khoảng hơn bốn giờ sáng... Hình như có người vào trong phòng con."
"Vào trong phòng con?!"
Cô nhớ lại chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay, trong cơn mơ màng cô nghe thấy có tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy có người đóng cửa lại. Cô không biết là ai, không biết người đó có vào trong phòng hay chưa, hay là đã vào rồi lại đi ra.
Vừa rồi ở trên hành lang cô hỏi mấy cô giúp việc, nhưng bọn họ đều nói không phải bọn họ.
Viên Man Hà cũng nói sáng bà cũng không vào phòng cô, Bối Hồng càng không có khả năng, vậy chỉ còn lại một người.
Vậy mà mẹ cô lại phủ định: "Không thể nào là chị con được, sớm như vậy con bé vào phòng con làm gì? Ngốc ạ, mẹ thấy có thể là con nằm mơ thôi."
Nhưng Bối Doanh Doanh rất rõ ràng, đó không phải là nằm mơ. Nhưng mẹ đã nói như vậy, cô nhíu mày không phản bác lại nữa.
Cô cầm cốc sữa trên bàn lên uống một hơi non nửa cốc, nhịn không được dừng lại nói: "Mẹ, sữa này ngọt quá [QAQ]."
"Ngọt quá hả? À, vừa rồi chị con lại cho thêm một chút đường. Con để đó đi, uống cốc của mẹ này."
Cô cầm cốc của mẹ uống, một lúc sau Bối Sơ Nhan xuống dưới lầu, nói muốn đến trường sớm, sáng hôm nay cô ta phải trực nhật. Viên Man Hà nghe vậy bảo lái xe đưa Bối Sơ Nhan đi trước.
Viên Man Hà bận rộn xong cũng ngồi xuống ăn sáng, bà đổ thêm một chút sữa vào cốc sữa thừa của Bối Doanh Doanh rồi uống hết.
Bối Doanh Doanh ăn sáng xong chạy lên lầu lấy cặp sách xuống, chuẩn bị đi học đột nhiên bụng cảm thấy có chút không thoải mái...
"Doanh Doanh, nhanh lên nào con, sắp muộn rồi." Mẹ đang thúc giục cô.
Cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, Viên Man Hà thấy cô ôm bụng đi ra, hỏi cô: "Con bị sao thế?"
"Đau bụng..."
"Đang yên đang lành sao lại đau bụng?"
Bối Doanh Doanh cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Viên Man Hà thấy vậy, dìu cô đến ghế sô pha nằm. Một lúc sau cô lại chạy vào phòng vệ sinh, mẹ cô mới kịp phản ứng con bé bị tiêu chảy.
Bà gọi điện cho thầy chủ nhiệm xin phép cho Bối Doanh Doanh nghỉ một buổi, sau đó dìu con gái nhỏ đi lên phòng nghỉ ngơi. Nhưng bà cũng loáng thoáng cảm giác bản thân cũng có hơi không thoải mái.
Bà cũng bị tiêu chảy.
Viên Man Hà tự hỏi có phải bữa sáng hôm nay bà chuẩn bị có vấn đề hay không, bà gọi điện cho Bối Hồng, Bối Hồng nói ông ấy không sao.
Không ngờ triệu chứng của Viên Man Hà còn nặng hơn Bối Doanh Doanh, sau khi uống thuốc xong, vẫn không thấy đỡ hơn. Bối Hồng biết chuyện lập tức bảo lái xe đưa bà đi bệnh viện, ông chạy qua đó ngay.
Bối Doanh Doanh không muốn đi bệnh viện, oằn người nằm trên giường, Du Linh ở nhà chăm sóc cô.
Một lúc sau, điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm điện thoại ở trên đầu giường lên nhìn, là Du Hàn.
Cô nhận điện thoại, giọng có hơi không có sức: "Du Hàn —— "
Du Hàn ở đầu dây bên kia đợi hết giờ đọc sách buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng của cô ở đâu, nhịn không được gọi điện thoại cho cô, anh nghe thấy giọng của cô, lông mày nhíu mày, "Cậu làm sao thế?"
Cô giải thích nguyên nhân, anh nghe xong, trong lòng nghi ngờ, "Vì sao cậu và dì lại đau bụng? Sáng nay hai người có cùng ăn cái gì không?"
Cô cẩn thận nhớ lại, hình như là ly sữa kia, nhưng cô cũng không biết có phải do sữa bò hay không. Du Hàn nghe xong càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có chứng cứ xác thực rất khó để phán đoán.
Cô hít mũi một cái, trong lòng lo lắng: "Nhưng buổi chiều phải thi đấu, mà mình bây giờ thế này..."
"Đừng sốt ruột, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, xế chiều mới thi, vẫn còn có nhiều thời gian, hử?" Anh dịu dàng trấn an cô.
"... Được."
Mà cùng lúc đó, có một nữ sinh xinh đẹp xuất hiện trước cửa lớp 11.3, nữ sinh ngó vào trong lớp dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Mấy nam sinh nhìn thấy người đến thì cực kỳ kích động, "Đây không phải hoa khôi Bối sao?!"
"Sao hôm nay hoa khôi đến lớp của chúng ta, mẹ ơi tao muốn ra bắt chuyện!"
Mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy, cuối cùng cũng có một nam sinh đi ra ngoài, mặt cậu ta đỏ lên: "Bạn... Bạn học Bối, chị muốn tìm ai sao?"
Bối Sơ Nhan nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Xin hỏi một chút, Bối Doanh Doanh của lớp các cậu có ở đây không?"
Hóa ra là đến tìm nữ sinh?
Nam sinh quay đầu nhìn một cái, lắc đầu, "Hình như cậu ấy chưa đến."
Bối Sơ Nhan mỉm cười, "Được rồi, tôi không có chuyện gì đâu, tạm biệt ~"
Cô ta quay người lại, bỏ lại đám con trai với bóng lưng mơ màng. Mà trên mặt cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Không đến là tốt.
Với một liều thuốc xổ đó, đủ cho Bối Doanh Doanh khó chịu cả ngày.
Bối Doanh Doanh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã gần giữa trưa, cảm giác người khó chịu đã đỡ hơn một chút, cô lấy điện thoại ra, có rất nhiều tin nhắn trong nhóm chat "NR thiên hạ đệ nhất" gửi đến.
Vương Thụ Trạch: [Doanh Doanh, nghe nói cậu đau bụng, cậu không sao chứ?!]
Viên Gia: [Đúng vậy, có nặng lắm không, đã đi khám chưa? Buổi chiều thi đấu cậu có thể đến không?]
Vương Thụ Trạch: [Nếu như cậu không thể đến, buổi chiều chúng ta không phải sẽ... /che mặt/]
Bối Doanh Doanh lập tức trả lời: [Mình sẽ đến, mình đỡ hơn nhiều rồi!]
Vương Thụ Trạch: [Mẹ ơi, Doanh Doanh cậu thật sự quá kiên cường rồi, đến lúc chúng ta ăn mừng, cho một mình cậu ăn ba cái đùi gà lớn luôn.]
Viên Gia: [Đỡ hơn là tốt rồi, ài hù chết bọn mình.]
Du Hàn: [Ăn cơm chưa? Đừng ăn đồ quá cứng, ăn chút thức ăn lỏng đi.]
Cô gái nhỏ cười khúc khích, [Lập tức xuống ăn cơm liền.]
Vương Thụ Trạch: [Anh Hàn đúng thật biết quan tâm người ta nha /cười xấu xa/]
Cô gái nhỏ đỏ mặt, vội vàng thoát Ưechat. Cô đi xuống lầu, phát hiện phòng bếp đang có người nấu đồ ăn, Bối Hồng và Viên Man Hà đang ngồi trên ghế sô, không biết hai người đang nói chuyện gì, lúc nhìn thấy Bối Doanh Doanh, hai người bỗng dừng lại.
"Doanh Doanh, con khá hơn chút nào chưa?"
Cô gật đầu, ngồi bên cạnh mẹ, "Mẹ, mẹ thế nào rồi?"
Viên Man Hà cố nở nụ cười, "Ừm, mẹ truyền nước xong thì không sao rồi." Bà sờ đầu con gái, "Buổi chiều thi biện luận còn muốn đi không?"
"Dạ."
Bối Hồng dịu dàng nói: "Buổi chiều bố và mẹ cùng con đi."
Bối Doanh Doanh nghe vậy hơi sửng sốt một chút, ngoan ngoãn gật đầu. Viên Man Hà nhìn khuôn mặt đơn thuần của con gái, trong lòng bà nhói lên, sau khi con gái nhỏ đi vào phòng ăn, Bối Hồng nắm chặt tay vợ, "Được rồi, trước hết đừng nhắc chuyện đó, tránh ảnh hưởng đến Doanh Doanh."
Viên Man Hà cố kiềm chế nước mắt chua xót, "Ừm... Em biết rồi."
Vẻ mặt Bối Hồng bình tĩnh, nắm tay bà: "Đứng dậy nào, vào ăn cơm."
Địa điểm tổ chức chung kết cuộc thi biện luận là ở trong phòng đa phương tiện lớn nhất trên tầng cao nhất của khu phức hợp. Học sinh trong bộ phận công tác của hội học sinh đã đến từ sớm để chuẩn bị, phòng thi cực kỳ long trọng.
Thời gian thi đấu ấn định vào tiết thứ tư của buổi chiều. Vừa hết tiết ba đã có rất nhiều học sinh vội vàng chạy đến giành chỗ trước, tất cả mọi người đều rất mong chờ cuộc thi lần này.
Lúc này, bốn thành viên nữ của đội Elk Girls đang ngồi ở hàng ghế phía trước trong phòng, cả đội đang duyệt lại bản thảo lần cuối cùng, Bối Sơ Nhan liếc mắt thấy ba nam sinh đi vào từ cửa phòng thi.
Du Hàn, Viên Gia, Vương Thụ Trạch.
Hôm nay ba người mặc trang phụ rất chỉnh tề, nâng cao giá trị nhan sắc của đội lên không ít. Đặc biệt là Du Hàn, khuôn mặt điển trai, biểu cảm lạnh lùng, giơ tay hay nhấc chân đều khiến các em gái nhỏ ngồi hàng ghế sau phát cuồng.
Chỉ là mọi người rất nhanh phát hiện ra một vấn đề —— Sao không thấy Bối Doanh Doanh đến?
Bối Sơ Nhan cũng chú ý thấy, cong môi cười một tiếng, xem ra bọn họ cũng không kịp tìm thành viên dự bị.
Thời gian bắt đầu thi đấu càng lúc càng gần, Vương Thụ Trạch và Viên Gia chờ mãi không thấy Bối Doanh Doanh đến, tần suất nhìn đồng hồ của bọn họ cũng theo thời gian mà tăng cao, cũng càng lúc càng sốt ruột. Bọn họ gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng lại nghe tiếng thông báo người nhận điện thoại đang bận.
"Không phải Doanh Doanh nói cậu ấy sẽ đến sao? Mười phút nữa là bắt đầu rồi..."
Vẻ mặt Du Hàn vẫn rất bình tĩnh không hề có chút nóng nảy này, anh thản nhiên nói: "Đừng nóng vội, cậu ấy sẽ đến."
Anh tin tưởng cô.
Lúc này, Bối Sơ Nhan và đồng đội cầm cốc nước đứng dậy, đi đến trước bàn của ba người bọn họ, có một nữ sinh ngạc nhiên hỏi: "Một người nữa của đội các cậu đâu?"
Bọn họ còn chưa kịp trả lời, nữ sinh đó đã cười nói: "Không phải sợ quá, không đến đấy chứ?"
Những nữ sinh khác cũng cười theo, đột nhiên phía sau phòng học có tiếng ồn ào, đám Du Hàn quay đầu lại, mấy người Bối Sơ Nhan cũng ngước mắt nhìn theo ——
Bóng dáng xinh xắn của Bối Doanh Doanh lọt vào trong tầm mắt của bọn họ.
Bối Doanh Doanh mặc một bộ áo khoác vest với chân váy kiểu tây, tóc đen buộc lên gọn gàng, làn da trắng nõn. Khuôn mặt trái xoan như được điêu khắc từ ngọc mà ra, con ngươi trong veo, đường nét khuôn mặt đơn thuần trong sáng, cái mũi thẳng tắp, môi bôi một lớp son mỏng. Mắt mũi tai miệng theo đúng tiêu chuẩn, dung hợp lại thành một gương mặt hoàn mỹ.
Đẹp không gì có thể sánh được.
Các nam sinh trong trường ủng hộ đội NR nhìn thấy Bối Doanh Doanh, không kiềm chế được kích động: [ A a a a Doanh Bảo! Cuối cùng cậu ấy cũng đến rồi!]
[Cậu ấy đẹp thật đấy, chụp trộm tiên nữ, ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh!]
[Tôi vốn ủng hộ đội Elk Girls, nhưng gương mặt này của Bối Doanh Doanh khiến cho tôi muốn trèo tường quá...]
Mà giây phút này nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cứng ngắc, cô không thể tin được: Sao Bối Doanh Doanh còn có thể đến đây?