Editor: Chanh
Cố Tần nghe Mục Sở hỏi mà ngây ngẩn hết cả người.
Mãi lâu sau, anh mới nửa tỉnh nửa mê gọi cô một tiếng: "Hoa Hoa..."
Tim bỗng đập nhanh hơn mấy phần, dường như có một dự đoán không xác định dần lan tràn ra khắp cơ thể.
"Anh đừng có tưởng bở!"
Mục Sở đè lại trái tim sắp nhảy vọt lên cổ họng, nghiêm nghị cắt ngang lời anh.
"Không phải em thích anh, cũng không phải ghen, mà là rất thất vọng!"
"... " Cố Tần không hiểu nhìn cô.
Cô nói tiếp: "Tuy chúng ta không phải anh em ruột, nhưng mà dù sao cũng lớn lên cùng nhau. Biết anh đối xử tốt với em, em cũng coi anh như anh trai của mình. Có thể năm đó anh đột nhiên không quan tâm em, lại còn rất thân với Tô Tường Vi, đeo nhẫn đôi với chị ta nữa."
Cô dừng một chút, mi mắt run rẩy, thanh âm dần nhỏ lại: "Khi đó em nghĩ, có lẽ anh yêu đương rồi, nên mới muốn giữ khoảng cách với những người khác giới khác, nhất là với em gái không có quan hệ máu mủ gì như em, để cho bạn gái anh khỏi ghen."
Cố Tần nghe cô nói, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong đầu nhớ tới đoạn thời gian trước kia, lòng anh dâng lên một chuỗi cảm giác phức tạp, bèn sốt ruột phủ nhận: "Anh không thân với Tô Tường Vi."
Nhắc đến Tô Tường Vi, Cố Tần cũng nghĩ đến chiếc nhẫn kia, nhớ lại việc năm ấy Cố Tích hùng hổ lôi Tô Tường Vi đến trước mặt anh hỏi về chiếc nhẫn trên tay cô ta.
Mày anh nhíu chặt lại.
Nói thật, dáng dấp của Tô Tường Vi thế nào giờ anh cũng không nhớ rõ nữa.
Im lặng nửa ngày, anh mới mở miệng hỏi cô: "Cấp ba anh có một người bạn, tên là Tề Thịnh, em nhớ không?"
Mục Sở khẽ mấp máy môi.
Cô còn nhớ rất kỹ Tề Thịnh nữa là đằng khác.
Ngày đó lúc cô mang khăn định tới tặng cho Cố Tần, người nói chuyện với anh hôm đấy ở ngoài hành lang chính là Tề Thịnh.
Lúc ấy Tề Thịnh nói, muốn giới thiệu bạn gái cho Cố Tần, Cố Tần cũng không từ chối.
Kết quả mấy ngày sau, Tô Tường Vi liền xuất hiện bên cạnh anh.
Thấy biểu lộ của cô hình như có ấn tượng với người này, Cố Tần mới nói tiếp: "Tô Tường Vi là em họ của Tề Thịnh, khi đó cậu ấy muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh không đồng ý nên cậu ta mới thường xuyên mang Tô Tường Vi xuất hiện bên cạnh anh."
Mục Sở: "?"
Không đồng ý sao?
Thế nhưng rõ ràng là cô nghe thấy lúc Tề Thjnh nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh ngầm cho phép mà, còn nói bản thân mình rất kén chọn.
Chẳng lẽ nói mình rất kén chọn không phải là ngầm cho phép, mà là khéo léo từ chối?
Nhưng mà về sau Tô Tường Vi xuất hiện ở cạnh anh, đây cũng quá trùng hợp rồi?
Cố Tần đột nhiên hỏi cô: "Em suy nghĩ kĩ một chút xem, mỗi lần em nhìn thấy anh, đều là anh là Tô Tường Vi đơn độc ở cùng một chỗ với nhau sao?"
Mục Sở liền giật mình, nghiêm túc nhớ lại một chút.
Ngoại trừ hôm đầu tiên Cố Tần tới quán net bắt cô về kia, chỉ có mỗi Tô Tường Vi ở cạnh anh.
Còn những lúc khác, hầu như đều có một đám người đi theo phía sau anh.
Hôm cô lén lút đi theo Cố Tần, kết quả nửa đường bị Tô Tường Vi chặn lại, mở miệng châm chọc, cũng không phải hai bọn họ đơn độc ở chung một chỗ.
Tề Thịnh ở đó, hình như anh Điền Hành cũng có mặt, còn có mấy người bạn của anh nữa.
Nhân vật phong vân như Cố Tần, thời học sinh lúc nào cũng có một đám người đi theo sau, cô nhfin đã quen nên tự động xem nhẹ.
Nhưng Tô Tường Vi là nữ sinh, nên có chút nổi bật.
Huống chi lúc đó anh lại không quan tâm tới cô, ở trường thì tin đồn của anh với Tô Tường Vi bay đầy trời, cô vốn là rất mẫn cảm.
Lại thêm chiếc nhẫn trên tay Tô Tường Vi, còn lời nói mà cô ta nói với cô nữa...
Cố Tần rất chân thành giải thích với cô, chỉ sợ cô có chút xíu hiểu lầm nào:
"Lúc gặp em ở quán net kia, là lần đầu tiên anh đu chung với cô ta, ngày đó thầy bảo bọn anh ra ngoài chuẩn bị đạo cụ cho buổi tiệc tối, nhưng trên đường đi anh cũng không nói chuyện với cô ta một lời."
"Sau đó vô tình thấy em ở quán net, quả thực khiến anh tức điên lên. Ngày đó anh nhớ đã bỏ lại cô ta ở đó, kéo em đi còn gì? Chẳng lẽ em lại cảm thấy trong lòng anh, em còn không bằng một người ngoài sao?"
Nghe Cố Tần nói như vậy, Mục Sở lúc này mới nhớ lại chi tiết ngày đó.
Thái độ của Cố Tần đối với Tô Tường Vi quả thực chỉ là hờ hững từ đầu đến cuối.
Người bình thường, có lẽ chỉ cần liếc qua thôi cũng nhận ra.
Chỉ có cô lúc ấy đang hãm sâu trong đó, nên mới bị che mắt.
Nghe được Cố Tần nói Tô Tường Vi là người ngoài, môi Mục Sở khẽ cong lên nhàn nhạt.
Cố Tần còn nói về chiếc nhẫn kia: "Kỳ thật anh không nói chuyện với cô ta lần nào, cũng căn bản là không đặt ánh mắt lên người Tô Tường Vi thì làm sao chú ý được trên tay cô ta có mang nhẫn hay không?"
"Là về sau Tích Tích kéo cô ta đến hỏi anh, anh mới biết được cô ta bắt chước chiếc nhẫn của mình, còn khoe khoang với người khác là anh tặng. Anh khi đó cũng rất tức giận, cũng bởi vì việc này mà náo tách ra với Tề Thịnh, sau này cũng không liên lạc với anh em họ nữa."
Nghe anh miệng lưỡi lưu loát nói hồi lâu, Mục Sở nhích vào phía sau ghế, dáng vẻ hững hờ: "Anh giải thích cặn kẽ với em như vậy làm gì? Em cũng không có hứng thú với mấy chuyện này, việc anh thích hay không thích Tô Tường Vi, em cũng không quản."
Ánh sáng trong phòng khá ảm đạm, Cố Tần không nhìn thấy được khóe môi dần nhếch lên của Mục Sở, nhưng lại nghe ra được chút đắc ý trong giọng nói của cô.
Ngón trỏ của anh khẽ chọc vào trán cô, "Em cảm thấy anh vì Tô Tường Vi mà đối xử với em không tốt? Còn vì chuyện yêu đương mà giữ khoảng cách với em? Sở Sở, em nghĩ anh là người như vậy sao?"
Ý cười của Mục Sở dần nhạt đi, con ngươi trầm tĩnh nhìn anh: "Nếu như không phải vì Tô Tường Vi, vậy tại sao anh lại đột nhiên trốn tránh em?"
Thân hình Cố Tần cứng lại, thu hồi ngón tay vừa chọc vào trán cô.
Mục Sở ngồi thẳng người, cố gắng để giọng của mình trở nên bình tĩnh, dường như cũng đã sớm không thèm để ý: "Mỗi lần em gọi anh, anh làm như không nhìn thấy em, thái độ lạnh lùng. Trực giác của em rất chuẩn, anh lúc đấy không thích em, thậm chí còn chán ghét sự xuất hiện của em nữa."
Cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm bàn chân mình, cũng không biết vì sao lại nói với anh cái này.
Nhắc lại, trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất.
Cô còn nhớ rõ hôm cuối tuần kia, trời mưa, anh không chịu mang cô về nhà, thế mà lại cướp khoai tây chiên của Cố Tích lười biếng ngồi ở ghế sofa xem tivi.
Khi đó, cô cảm thấy, có lẽ mãi cho tới tận sau này, anh cũng sẽ không đối xử tốt lại với mình nữa.
"Không có." Thanh âm của anh có chút nặng nề, khàn khàn.
Không có không thích, càng không có chán ghét.
Là vô cùng thích, thích đến nỗi lúc đó, anh cảm thấy đó là một loại tội ác.
Thiếu niên mười bảy tuối muốn yêu đương với một nữ sinh chỉ mới mười ba tuổi, muốn đem cô vĩnh viễn buộc bên cạnh mình, để cô mãi chỉ thuộc về một người là mình.
Ngoài đời, chỉ sợ không ai có thế tiếp nhận được thứ tình cảm thích đến mức cố chấp thế này.
Chính anh còn không thể.
Thậm chí lúc ấy, anh còn tự cho mình đã mắc một bệnh tâm lý nào đó nghiêm trọng.
Không phải anh muốn trốn tránh cô, mà sợ chính mình không điều khiển được hành vi cũng như cảm xúc chiếm hữu của bản thân, sẽ vô tình làm tổn thương đến người con gái mình yêu nhất.
Nghe thấy những lời Mục Sở nói hôm nay, anh mới biết được, chính mình lúc ấy chỉ lo nghĩ đến những thứ này mà không chú ý đến cảm xúc của cô.
Cô thế mà coi là anh chán ghét mình.
Mục Sở ngồi ở một góc ghế, màn ảnh còn đang chiếu đến cảnh kinh dị, cô cũng không biết phim đến khúc nào, chỉ tùy tiện nhìn qua.
"Hoa Hoa... " Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, đáy mắt mang theo mấy phần yêu thương cùng áy náy, "Anh chưa từng chán ghét em."
Mục Sở chậm rãi nhìn sang, tựa hồ đang chờ anh giải thích.
Cố Tần lại đột nhiên không biết nói cái gì.
Lý do thực sự thì khó mà nói ra được.
Anh trầm ngâm, sau một lúc lâu mới khô khan nói: "Bệnh dậy thì, em hiểu không?"
Mục Sở: "? "
Cố Tần sờ mũi một cái: "Là cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cuồn vọng không ai bì nổi, sau đó không để những người khác vào mắt, cảm thấy mọi người đều làm người ta chán ghét, chỉ có mỗi mình là tươi mát thoát tục, nhưng thực ra, chính mình mới là kẻ ngu ngốc, đáng ghét nhất, đấy là bệnh dậy thì đó."
Mục Sở ngơ ngác một hồi, yếu ớt trả lời: "Nhưng mà không phải năm cấp hai là đã dậy thì rồi sao, khi đó anh học cấp ba rồi mà?"
Cố Tần nghẹn một chút, bình tĩnh trả lời: "Khả năng anh dậy thì muộn hơn so với những người khác."
"À" Mục Sở nghĩ nghĩ, "Nghĩ kĩ mà nói, lúc ấy anh quả thực khiến người ta ghét, lại còn mặt lạnh khó ưa, đúng là rất giống bị bệnh dậy thì này."
"... " Cố Tần cười, "Vậy em đừng chấp nhặt với người bệnh nữa, được không?"
Mục Sở cúi đầu lẩm bẩm: "Vốn là không có chấp nhặt với anh." Cố Tần còn muốn nói tiếp cái gì, cô đã ngừng chủ đề này lại, nhíu mày: "Đừng làm phiền em xem phim."
"Hấp dẫn em thế à?" Cố Tần nhíu mày, cũng thuận thế nhìn lên màn ảnh.
Vừa đúng lúc chuyển ống kính, cảnh phim thay đổi.
Đêm mưa, trong phòng học trống trải, một đôi nam nữ đang ở chung một chỗ, củi khô bốc cháy, quần áo rơi trên mặt đất, tiếng thở dốc nặng nề đan xen.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của Cố Tần: "Quấy rầy em xem cái này rồi?"
Mục Sở: "... "
Cảnh phim này chiếu còn rất lâu, trong lúc nhất thời Mục Sở không biết nên dời ánh mắt qua chỗ nào mới tốt, cứ máy móc ngồi như vậy, thuận miệng bịa chuyện: "Có ma sau người bọn họ kìa."
Nói xong, quả nhiên có một ma nữ tóc dài xuất hiện.
Ống kính lóe lên, theo tiếng hét đinh tai nhức óc kia, sống lưng Mục Sở cũng lạnh, hòa vào tiếng hét của nữ sinh trong phim: "A-----"
Cố Tần nhìn cô gái đột ngột nhào tới, tự nhiên kéo vào trong ngực.
Cô bịt tai chôn vào ngực anh: "Đi chưa? Con ma đã đi chưa anh?"
Trên màn ảnh đã chuyển sang cảnh ban ngày, giáo viên đang say sưa giảng bài.
Cố Tần điều chỉnh thấp âm lượng, chậm rãi rót cho mình cốc sâm panh, lắc nhẹ, ngoài miệng nói: "Vẫn chưa đi."
Thấy cô muốn đứng lên, anh ghé sát vào tai nói: "Ma nữ đang kéo tóc của cô gái kia."
Mục Sở khẽ run rẩy, lại một lần nữa rụt về, chăm chú ôm lấy eo của anh.
Cố Tần ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, yết hầu gợi cảm khẽ lăn hai lần, một cỗ cảm giác nóng nực thiêu đốt toàn thân, trong mắt dần nhiễm lên một tầng mê say, khẽ tối lại.
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Cố Tần quét mắt qua, duy trì tư thế như cũ, để Mục Sở tiếp tục ôm anh.
Cố Tích đi tới, nhìn thấy tình hình trên ghế sofa, trực tiếp cười: "Sở Sở, tớ còn tưởng gan cậu lớn thế nào."
Mục Sở nghe thấy liền tỉnh táo lại, mới phát hiện ra mình vừa rồi ôm Cố Tần thật chặt.
Hình như còn ôm rất lâu.
Cô cẩn thận từng li từng tí ngó xem thần sắc của Cố Tần, sắc mặt anh nhìn không ra cảm xúc, chỉ rót thêm cho mình một ly rượu, lặng lẽ thưởng thức.
Thấy Cố Tích quay về, anh nhàn nhạt hỏi cô nàng: "Học bổ túc với ai?"
Cố Tích vừa đặt mông ngồi xuống đã bị hỏi, lưng cứng ngắc, thuận miệng trả lời: "Bạn ạ."
"Học bổ túc gì thế? Nói cho anh với Sở Sở nghe một chút?"
"... "
"Sắp thi rồi, đừng có mà yêu đương nhắng nhít."
"Em không có." Cố Tích phản bác.
Cố Tần xì khẽ: "Tốt nhất là không có, nếu như có thì em xong đời rồi.."
"Thật sự không có!" Mục Sở nhấc tay, "Em có thể làm chứng."
Cố Tần không có phản ứng lại, yên lặng uống hết rượu trên tay, đặt ly xuống rồi đi ra ngoài.
Cố Tích liếc nhìn bóng lưng của anh, quả thực không thể nhịn được, nhìn về phía Mục Sở: "Cậu cứ thế mà ngồi với anh ấy lâu như vậy? CMN tớ bội phục rồi đấy."
Mục Sở nhún vai.
Vừa nãy thái độ của anh đâu phải thế này.
Tối nay thế mà nghiêm túc ngồi giải thích cho cô sự việc về Tô Tường Vi.
Tiếng chuông năm mới vang lên, mấy người bọn họ nhận lì xì từ người lớn rồi giải tán.
Cố Tích về với ba mẹ, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh thì gọi điện cho bạn bè thân thiết chúc Tết.
Mục Sở bởi vì chén rượu lúc trước nên bây giờ có chút buồn ngủ, sớm trở về phòng.
Cố Tần không có về nhà, một mình đứng nhìn lên phòng ngủ của Mục Sở, ánh mắt phức tạp.
Hôm nay anh mới biết, hóa ra mình đã từng mang đến cho cô nhiều tổn thương như vậy.
Vì sao lúc trước cô luôn đâm chọt, đối nghịch anh mọi lúc mọi nơi, bây giờ hình như cũng đã có câu trả lời hợp lí.
Trong lòng không khỏi bực bội, anh rút ra trong túi áo khoác một hộp thuốc, châm lửa.
Phà ra một hơi, làn khói trắng lượn lờ trên không trung hòa vào cùng màn tuyết trắng xóa.
Lại ngẩng đầu, đèn phòng ngủ Mục Sở đã tắt.
Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích.
Kỳ thật ngay từ lúc đầu, thái độ của anh đối với Mục Sở và Cố Tích đã khác nhau hoàn toàn.
Khi còn bé, ba anh dạy dỗ anh cực kì nghiêm khắc, nhưng với Cố Tích lại là cưng chiều vô hạn. Ba anh luôn nói chú Mục là người cuồng con gái, nhưng trên thực tế, hai người họ cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Cho nên lúc bé Cố Tích rất yếu ớt, thích khóc, lại có tính công chúa, lại còn hở một tí là chạy đi mách ba mẹ, đáng ghét muốn chết.
Nhưng Mục Sở lại không giống vậy.
Cô thích cười, miệng lại ngọt, rất ngoan ngoãn ở cạnh anh, thỉnh thoảng còn bày ra vẻ mặt sùng bái, trong ánh mắt đều là hâm mộ, làm cho người ta vô cùng yêu thích.
Khi đó anh cảm thấy, nếu như đổi Cố Tích thành Mục Sở thì tốt biết bao, anh càng thích Mục Sở làm em gái mình hơn.
Có lẽ, tình cảm của anh cứ thế mà lặng lẽ sinh sôi.
Đột nhiên ý thức được cảm tình với Mục Sở, là vào mùa đông năm cấp ba.
Khi đó cô đang học cấp hai, trường của bọn họ nằm chung một khuôn viên, thỉnh thoảng liền có thể thấy được bóng dáng của cô.
Bạn học xung quanh đều có người thảo luận về Mục Sở, nói ngũ quan cô nhóc tinh xảo, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
Lúc ấy mỗi lần nghe được, anh đều có cảm giác bảo bối nhà mình đang bị người khác ngấp nghé, vô cùng khó chịu.
Anh rất để ý các nam sinh xuất hiện bên cạnh cô, mới đầu còn có thể khắc chế, cho tới lần kia, anh đứng ở cửa quầy sách thấy có một nam sinh tỏ tình với cô.
Học sinh cấp hai mới mười ba tuổi đã muốn yêu đương?
Anh không hiểu sao giận giữ muốn xông qua đánh thằng nhóc kia một trận.
Trên thực tế, anh đúng là đã làm vậy.
Chỉ là nắm đấm còn chưa kịp vung ra, tên tiểu tử kia đã co giò chạy mất.
Lúc ấy, Mục Sở nhìn thấy anh còn tươi cười, ngọt ngào gọi: "Anh."
Cố Tần nhìn thấy bức thư màu hồng trên tay cô, sắc mặt đột nhiên âm trầm, "Em nhận thư tình của tên nhóc đó? Đồng ý rồi?"
Ý cười trên mặt Mục Sở cứng lại, đau đến nhíu mày: "Anh ơi, nắm nhẹ thôi, em đau."
Anh cũng không biết ngày đó vì sao lại làm vậy, rõ ràng trời lạnh, tuyết vẫn rơi, thế mà tính tình anh lại nóng nảy đến cực điểm.
Không chỉ không có buông cô ra, ngược lại bởi vì cô giãy dụa mà càng thêm xúc động, trên tay càng dùng sức: "Sao em lại nhận thư tình của nó?"
Hình như là vì đau, Mục Sở tủi thân sắp khóc: "Đây không phải thư tình, em mới chụp ảnh để dán vào hồ sơ!"
Cố Tần hoàn hồn nhìn vào mấy bức ảnh bên trong, biện bạch hơi có vẻ bất lực: "Em còn nhỏ, không nên yêu sớm, anh chỉ muốn tốt cho em."
Trên cổ tay thon trắng của cô xuất hiện một vết tím bầm, Mục Sở đột nhiên đẩy tay anh ra, mắng một câu "Anh là đồ ngốc." rồi chạy đi mất.
Cố Tần đứng nguyên tại chỗ thật lâu, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng chính mình vừa làm gì.
Ngày đó sắp tới Giáng sinh, đúng lúc Điền Hành tới tìm anh, ở một bên chứng kiến toàn bộ.
Điền Hành đi tới, tay khoác lên vai Cố Tần: "Cậu kích động quá rồi, với trẻ con mà như thế sẽ hù dọa đến con bé. Mà lại Sở Sở luôn rất nghe lời, cậu chưa hỏi rõ ràng mà đã hành động như vậy là rất không đúng."
Đợi nửa ngày cũng không thấy người bên cạnh đáp lại, Điền Hành mới thử thăm dò suy đoán của mình: "Đừng nói với tôi là cậu thích Sở Sở, đang ghen đấy nhé?"
Đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến phương diện tình cảm này với Mục Sở.
Điền Hành lại nói: "Cậu đừng làm tôi sợ! Sở Sở còn nhỏ đấy."
Cố Tần nâng mí mắt lên, bực bội muốn chết: "Hù chết cậu được sao?"
Điền Hành: "Lấy ví dụ đơn giản đi, giờ tôi nói với cậu là tôi thích Cố Tích, cậu thấy sao?"
"Cậu bị bệnh à?" Cố Tần gắt lên, "Con bé mới mười ba tuổi."
Về sau chính mình cũng sửng sốt.
Sau một lúc lâu, anh nói: "Tôi không thích Sở Sở, làm anh của nó quan tâm một chút không được sao?"
Về sau cũng không nói lý với Điền Hành, đi thẳng về trường.
Cũng bắt đầu từ khi đó, anh cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt, hẳn là nên tránh mặt Sở Sở một lúc.
Có lẽ nếu như hai người ít tiếp xúc thì sẽ khác.
Kỳ thật anh cũng không xa lánh cô bao lâu, cũng chỉ có một tháng.
Một tháng kia đối với anh như một năm dài dằng dặc, anh tránh cô, cố gắng không chơi đùa với cô như trước.
Cuối cùng lại phát hiện căn bản là chính mình không buông xuống được, ngược lại nhớ cô đến phát điên, so với trước kia càng tăng lên.
Về sau anh nghĩ thông suốt, thích thì cứ thích, cũng không thể tránh như vậy được, anh khắc chế bản thân đợi cô lớn lên không được sao?
Nhưng mà anh phát hiện, Mục Sở thay đổi.
Cô cúp học, đi quán net, kết bạn với mấy tên lưu manh, vừa nhìn thấy anh liền như một con nhím nhỏ xù gai.
Anh thế mà chưa từng đem sự chuyển biến của cô liên hệ với hành vi ác liệt của mình.
Còn cảm thấy cô khả năng là đã thích một thằng nhóc lưu manh nào đó rồi.
Hôm nay mới biết, hóa ra cô cho là anh không để ý tới mình nên mới cẩn thận từng li từng tí thu hút sự chú ý của anh.
Tâm Cố Tần khẽ âm ỉ đau.
Biết thế chẳng làm.
- ------
Mục Sở bởi vì lúc trước uống một chút rượu nên chóng mặt ngủ thiếp đi.
Gần sáng tỉnh lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô mở đèn lên dậy rót nước.
Ừng ực uống hết một cốc, phát hiện ra ban công nhà mình chưa kéo rèm, mơ mơ màng màng đi qua kéo lại.
Ánh mắt lơ đãng liếc xuống, thấy được ngồi trên ghế dài trước cổng nhà cô là thân ảnh quen thuộc.
Là Cố Tần.
Ý thức đột nhiên thanh tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi sáng.
Sau mười hai giờ Cố Tích đã rời đi cùng gia đình, chẳng lẽ lại mình anh lại đứng đợi ở đây?
Người này có bị bệnh không, đứng dưới nhà cô làm gì?
Gần sang năm mới, nếu ngã bệnh thì làm sao bây giờ?
Bối rối một hồi lâu, cô đi vào phòng lấy chiếc áo khoác, rón rén đi ra khỏi nhà.
Hình như tuyết đã rơi rất lâu, phủ một lớp dày xuống mặt đất.
Dưới ánh đèn đường, Cố Tần cứ ngồi như vậy trên ghế dài, khoác lên người chiếc áo dạ đen, đầu vai và tóc đã phủ lên một tầng trắng xóa, mũi giày cũng dính tuyết.
Trong tay anh kẹp điếu thuốc, yên lặng phà khói, cạnh chân đã rơi xuống thật nhiều tàn thuốc, có vài cái đã bị tuyết vùi lấp.
Giờ này khu biệt thự rất yên tĩnh, không có lấy một bóng người, anh ngồi ở chỗ này rất dễ thấy.
Dưới ánh đèn đón năm mới lộng lẫy, càng làm nổi bật lên sự cô đơn tịch mịch.
Mục Sở chậm rãi đi lại gần anh, thử thăm dò hỏi: "Anh?"
Hình như bị lạnh quá lâu, phản ứng của anh có chút chậm mất nửa nhịp, hai giây sau mới ngẩng đầu lên.
Ánh đèn lồng màu đỏ chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của anh, nhiễm lên một tầng ôn hòa.
Mục Sở nhìn tàn thuốc dưới đất, ngước mắt lên, không hiểu hỏi: "Sao anh còn ở đây?"
Anh không nói gì, ném điếu thuốc trong tay, từ từ đứng dậy.
Một giây sau, đột nhiên kéo cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt!