Edit: Cẩm Anh
Beta: Beelaborious
“Này, nhóc con, nếu cậu là môn học này thì dám treo cho tôi...
“Ưm” Tống Xu còn chưa dứt lời đã bị cậu chặn miệng lại.
Nụ hôn của cậu từng chút một đi sâu vào, mang theo sự hung hăng ngang ngược, tay nắm chặt gáy cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
Ban đầu cô còn giãy dụa, nhưng không lâu sau liền cùng cậu rơi vào tay, tay cô trèo lên cổ cậu, chủ động đáp lại, đầu lưỡi chạm vào nhau, tim hai người đập dồn dập vài phần.
Một nụ hôn chấm dứt, Tống Xu lúc này mới dùng tay đẩy cậu ra, “Tôi vừa nói cậu có nghe thấy không? Khóa học này không được phép treo nữa! ”
Thiệu Khôn hơi thở dốc, khóe miệng nhếch lên nụ cười không có ý tốt, “Muốn nghe chị giảng thêm một lần. ”
‘’Cút’’ Cô không chút lưu tình hất tay cậu ra.
Đây là năm thứ hai Tống Xu ở lại trường làm hướng dẫn viên, năm nay cô mang theo tân sinh viên khoa tiếng Anh lớp 19, đàn anh khoa tiếng Anh năm hai Thiệu Khôn đối với chuyện này cực kỳ bất mãn, mặt dày mày dạn trùng tu môn tự chọn của Tống Xu dạy lại
Lúc phê chuẩn đề thi của cậu, mũi Tống Xu đều muốn tức vẹo, toàn bộ bài thi đối với cô cực kỳ đẹp, chính là không chính trổ trả lời một câu hỏi.
Cậu đừng nói, đây thật đúng là lần đầu tiên trong đời Tống Xu hy vọng mình có thể tư pháp trái pháp luật, phán cậu đạt tư cách, để cho tên này nhanh chóng biến mất khỏi lớp học của mình.
Không còn cách nào khác, trường học nắm chặt, đề thi đều phải lưu trữ, cô chỉ có thể vung một khoản tiền lớn, năm sau trùng tu.
“Chị tức giận sao?” Thiệu Khôn nhìn vẻ mặt của cô không đúng, thập phần ngoan ngoãn tiến lên ôm cô.
“Đó cũng không phải, tôi tương đối tức giận, tối nay cậu chuyển về ký túc xá cho tôi.” Tống Xu trừng mắt nhìn cậu một cái, tức giận nói.
“Đừng, em sai rồi.” Thái độ nhận sai của cậu khá chân thành.
“Còn dám treo khoa hay không?”
Cậu vội vàng lắc đầu, “Không dám. ”
“Đi thôi, đi siêu thị mua chút cá, tối nay nấu canh cá.” Tống Xu người này, tức giận vĩnh viễn không quá ba giây, nghe cậu nhận sai, rất bất kể hiềm khích trước kia ném chìa khóa xe cho cậu
Thiệu Khôn nhận lấy chìa khóa, lại đi kéo tay cô, “Ngày mai em không có lớp học, em đi sửa xe. ”
Sao cô lại ném chìa khóa cho cậu?
Tài xế Tống mới lấy được bằng lái xe khó khăn vào tháng trước, cạo xe ba lần trong vòng một tháng. Cho nên chỉ cần có cậu ở đây, tuyệt đối không có phần Tống Xu đụng vào vô lăng.
Trầy xe là chuyện nhỏ, người đụng choáng váng thì khó làm.
“Theo đuổi bốn năm mới đuổi kịp bạn gái, nếu đụng choáng váng em sẽ thiệt thòi lớn.” Cậu ngồi lên ghế lái, nghiêng đầu cười xấu xa với cô
Lúc đó cậu vừa mới ra khỏi phòng thi trung học, cô ở cửa chờ cậu cùng đi sinh nhật. Cậu đưa cho cô sợi dây chuyền ngôi sao, cậu nói với cô, chị là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời đen tối của em, cậu nói, chị ơi, em rất thích chị, chị có thể thử thích em không? Tất nhiên cô không thể chấp nhận, mỉm cười và từ chối cậu, em thực sự quá nhỏ đối với tôi.
Vậy chị có muốn đợi em lớn lên không?
Nụ cười trên khuôn mặt của cô cứng đờ.
Trong suốt cả năm ở Anh, cô không có bạn bè gần gũi, áp lực học tập đến nỗi cô thường xuyên sụp đổ và khóc lúc nửa đêm.
Khi đó cậu, mỗi ngày trước khi đi ngủ một cuộc điện thoại, sét đánh bất động, cậu sẽ an ủi cô, kiên nhẫn lắng nghe tình hình gần đây của cô, thỏa mãn mong muốn tâm sự của cô ở nơi đất khách quê người mà không thể không giấu sâu, sau đó nói cho cô biết, mỗi ngày mình tiến bộ.
Một ngày nào đó, Tống Xu giật mình phát hiện, mình bất tri bất giác, đã coi cậu như một người bạn có thể tâm sự, mà không phải là đứa nhỏ chưa trưởng thành, cậu bé năm đó, đã trưởng thành.
Đêm trước khi tốt nghiệp, Tống Xu cùng các bạn trong viện chuẩn bị tiệc tốt nghiệp
Tạo hình của buổi biểu diễn đòi hỏi sự thống nhất hoàn toàn và không thể đeo đồ trang sức dư thừa.
Tống Xu vì thế để lại sợi dây chuyền ngôi sao trong phòng trang điểm, sau khi diễn tập xong lại không tìm thấy nữa.
Bạn học chưa từng thấy Tống Xu lo lắng thành bộ dáng này, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn ra ngoài, đem đồ trên bàn lật hết lần này đến lần khác.
“Tống Xu, đừng tìm, mất thì mua thêm một cái nữa là được mà.” Các bạn cùng lớp tiến lên khuyên cô.
“Mua không được.” Nước mắt cô càng chảy dài hơn.
“Cái gì không mua được?” Thanh âm Thiệu Khôn từ cửa truyền đến.
Cậu vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, đặc biệt đến xem diễn tập tốt nghiệp của Tống Xu.
“Em tặng quà sinh nhật cho chị.”
“Ở chỗ này.” Cậu giơ tay lên, ngôi sao nho nhỏ từ trong tay cậu buông xuống
‘’Chị sợ làm mất nên cất đi cho em.”
Tống Xu đi tới, nước mắt còn đọng trên khóe mi đôi mắt
Thiệu Khôn đưa tay giúp cô lau mặt, chậm rãi, cẩn thận lau, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Lần này, cô không đẩy ra nữa
_______Hoàn hết rồi______