Hiện trường có khoảng hai giây trầm mặc.
Sau đó Vân Chỉ Phong là người nổ phát súng đầu tiên trước.
Hắn lấy thái độ chân thành nhất cuộc đời mình ra, chân thành nói: “Giang huynh là đại sư huynh, nuôi một đám sư muội thật không dễ dàng, dọc đường đi còn phải lo cơm ăn áo mặc với nơi ở. Ta lẻ loi một mình có thể được các ngươi che chở đã không dễ, làm sao có thể đoạt cơ hội làm việc của Giang huynh được. Cho nên việc đổ phân này, nên thuộc về Giang huynh.”
Hắn có diện mạo đẹp trai, biểu cảm chân thành, lời nói da diết này đã khiến mọi người ở đây đều cảm động.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là hắn thật sự rất đẹp trai, khi nói dối thoạt nhìn còn cực kỳ có sức thuyết phục.
Vẻ mặt mọi người lập tức dao động.
Ngoại trừ Giang Tịch.
Giang Tịch không ngờ vào giờ khắc này người mày rậm mắt to Vân Chỉ Phong lại hãm hại hắn như vậy, trong giây lát trên khuôn mặt đều là vẻ khiếp sợ khi bị phản bội.
Tống Nam Thời nhìn thấy mà hồi hộp.
Lúc này Liễu tiên sinh cũng không rảnh xem kịch vui, ông ấy nghĩ nhỡ đâu thằng nhóc ngốc Giang Tịch này đi đổ phân, chẳng phải mình cũng phải đi cùng sao? Vì thế ông ấy lập tức nóng vội.
Ông ấy hét lớn: “Còn không nói lời nào à! Nếu không nói lời nào thì ngươi phải đi đổ phân thật đấy!”
Giang Tịch giật mình một cái hoàn hồn.
Đương nhiên hắn không muốn đi đổ phân.
Dưới sự thúc giục của việc đổ phân, đầu óc Giang Tịch nảy sổ rất nhanh, lập tức phát huy trình độ cao siêu, kỹ thuật diễn xuất tăng vọt.
Vẻ mặt hắn còn chân thành hơn Vân Chỉ Phong, giọng điệu còn da diết hơn Vân Chỉ Phong, tràn đầy cảm xúc nói: “Vân huynh, ngươi đừng khách khí với ta. Sư huynh muội chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Cho dù là sư huynh, ta không biết cố gắng muốn dựa vào nhóm sư muội một thời gian thì cuộc sống vẫn không có khó khăn gì. Nhưng Vân huynh ngươi mới cửa nát nhà tan trước đây không lâu, ta phải nhẫn tâm lắm mới có thể đoạt công việc của ngươi!”
Bốn chữ “Cửa nát nhà tan” này vừa được thốt ra, tất cả mọi người ở đó đều sững sờ, chưa nói đến mọi người ở phủ Tông chủ không hiểu chuyện, đến cả bọn Tống Nam Thời cũng choáng váng.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại… Vân gia đúng là cửa nát nhà tan.
Ồ cái này…
Bản thân Vân Chỉ Phong cũng chấn động, nhưng dù sao hắn cũng làm Kỳ Lân Tử nhiều năm như vậy, bình tĩnh thu hồi biểu cảm, hơn nữa đã sắp xếp từ ngữ để phản kích xong.
Hắn thở dài nói: “Chẳng lẽ một mình Giang huynh nuôi mấy sư muội dễ dàng sao? Khó khăn lắm nhóm sư muội mới lớn lên mà lại gặp phải tai bay vạ gió này, Giang huynh càng cần công việc này hơn ta.”
Giang Tịch cũng thở dài: “Không không không, trước đây Vân huynh có gia cảnh giàu có mà lại lưu lạc tới tận đây. Vân huynh mới càng cần công việc này hơn ta.”
Hai người còn kể khổ ngược cho đối phương, hận không thể trực tiếp biến đối phương thành người khổ nhất thiên cổ.
Họ nói đến mức khiến cho chính Tống Nam Thời còn cho rằng tất cả bọn họ đều là những người nhỏ bé đáng thương với hoàn cảnh khốn khó.
Họ nói xong lời cuối, phu nhân sau bình phong không ngồi yên được, vẫy vẫy tay gọi quản sự lại, không khỏi hỏi: “Lai lịch mấy người này ra sao? Họ trải qua cuộc sống khó khăn, thê thảm quá.”
Quản sự nhớ rõ, nói luôn: “Bọn họ đều tới từ thành Trung Châu, không phải thành Trung Châu mới gặp phải hung thú sao? Mấy người này chính là người bị hại. Mấy nữ tu kia với tu sĩ họ Giang ở cùng một môn phái, môn phái đã biến mất khi bị hung thú tấn công, cho nên mới ra ngoài kiếm ăn. Còn người đẹp trai nhất kia không ở cùng môn phái với bọn họ, nhưng hình như là bạn bè, có vẻ là cửa nát nhà tan, lúc này mới kết bạn với nhau.”
Phu nhân nghe xong thì im lặng một lúc lâu, thầm thở dài: “Thiên tai nhân họa, thế sự vô thường, cũng là đám đáng thương.”
Quản sự cũng thở dài: “Ai nói không phải chứ, nhưng đến lúc này bọn họ còn không quên nghĩ cho nhau, cũng là có tình có nghĩa.”
Phu nhân nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra chốc lát, khẽ nói: “Đúng vậy, có tính có nghĩa.”
Dường như phu nhân bị lời này làm cho cảm động, sau khi thất thần một lát, rốt cuộc mở miệng: “Được rồi, các ngươi không cần khiêm tốn nữa.”
Bà ta vừa mở miệng, hai người còn đang nói hăng say dừng lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đối phương.
Một người thành khẩn.
Một người chân thành tha thiết.
Trong mắt người ngoài nhìn vào đây là dù rơi vào cảnh tuyệt vọng nhưng vẫn không quên để lại cơ hội sống cho đối phương, quả thật cảm động đất trời.
Nhưng Tống Nam Thời chỉ thấy giữa hai người càng ngày càng nồng mùi thuốc súng.
Nàng đột nhiên nghĩ, trong nguyên tác bọn họ đánh nhau, chắc không phải bởi vì việc đổ phân ngày hôm nay chứ?
Tống Nam Thời: “…”
Lúc này phu nhân ra hiệu cho người dời bức bình phong đi.
Mọi người nhìn qua theo bản năng.
Tống Nam Thời nhìn thấy một mỹ nhân dường như có ánh sáng phát ra xung quanh.
Trong lúc nhất thời nàng hơi ngây người.
Khi nàng còn đang ngây người, mỹ nhân có ánh sáng phát ra xung quanh mở miệng.
Bà ta chậm rãi nói: “Đã lâu lắm rồi ta chưa từng thấy ai có tình có nghĩa như các ngươi.”
Vân Chỉ Phong và Giang Tịch liếc nhau một cái, mặt không đổi sắc, nói: “Phu nhân quá khen rồi.”
Họ nói xong đồng thời trừng mắt nhìn đối phương một cái, ngầm tỏa ra rất nhiều mùi thuốc súng.
Phu nhân kia lại nâng tay, nói: “Tâm ý của các ngươi, ta đã hiểu rồi, nhưng ta vốn chỉ muốn chọn một người.”
Bà ta nói như vậy, mọi người biết ngay bà ta muốn đích thân chọn người.
Vẻ mặt hai người Vân Chỉ Phong căng thẳng.
Sau đó họ nghe phu nhân nói: “Nhưng các ngươi lại dũng cảm không ngại khó khăn hy sinh cho nhau, sao ta có thể làm mất vẻ đẹp này được?”
Hai người đều ngẩng đầu, cảm thấy có gì không đúng, trong lúc nhất thời mặt biến sắc.
Phu nhân tiếp tục nói: “Nhà chúng ta cũng không thiếu miếng ăn, một khi đã nói như vậy, vậy cả hai ngươi đều…”
Nói đến đây, Vân Chỉ Phong có vẻ đã biết vế sau bà ta muốn nói gì. Cho dù là người bình tĩnh như hắn, tưởng tượng cảnh sau này phải đi đổ phân cùng Giang Tịch, cũng không khỏi tâm như tro tàn.
Giang Tịch cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà ngay sau đó mọi thứ đã thay đổi.
“Mẫu thân!”
Một giọng nói của thiếu niên vang lên trong đình viện, cắt ngang lời của phu nhân chưa nói xong.
Mọi người nhìn qua theo bản năng thì thấy một thiếu niên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi vào đình viện.
Giọng nói phu nhân đột nhiên im bặt, bà ta quay đầu nhìn hắn ta, lập tức nhíu mày: “Phúc Nhi? Tại sao lại đến đây?”
Hai chữ “Phúc Nhi” vừa được thốt ra, Tống Nam Thời lập tức nghĩ đến tin tức nghe được ngày hôm qua.
Hợp Hoan Tông còn có tiểu tông chủ chưa kế vị, tên là Quân Phúc Thủy.
Khi nàng bình tĩnh nhìn thoáng qua vị tiểu tông chủ kia lại thấy ánh mắt tiểu tông chủ kia xẹt qua nàng và Vân Chỉ Phong, dừng lại một lúc khá lâu, lúc này mới dời mắt.
Tống Nam Thời không khỏi thắc mắc.
Bọn họ quen biết tiểu tông chủ sao?
Quen lâu rồi?
Lúc này, tiểu tông chủ “quen thuộc” đã nhìn về phía mẫu thân mình.
Mặt hắn ta không biến sắc nói: “Nhi tử có việc xin nhờ mẫu thân.”
Vẻ mặt phu nhân không khỏi dịu xuống: “Chuyện gì?”
Tiểu tông chủ liếc Vân Chỉ Phong một cái, nói: “Nhi tử vốn định nhân cơ hội này chọn người luyện tập cùng. Mẫu thân cũng biết, cơ hội thực chiến của nhi tử mấy năm nay rất ít, sau khi trở thành Tông chủ mà cứ xuống dốc như vậy thì thật là không ổn.”
Vẻ mặt phu nhân lập tức trở nên nghiêm túc, không khỏi nói: “Đám lão thất kia…”
Kiêng dè còn có người ngoài, bà ta nói nửa chừng thì dừng lại, chỉ hít sâu một hơi, nói: “Vậy mẫu thân sẽ chọn cho con một người thích hợp.”
Tiểu tông chủ lại nói: “Ngược lại không cần đâu, hôm nay con đã nhìn trúng một người.”
Phu nhân dừng một chút: “Hả? Ai?”
Tiểu tông chủ quay đầu nhìn về phía… Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong: “!”
Giang Tịch: “!”
Tiểu tông chủ nói: “Vừa nãy ta đã nghe được những lời hai vị huynh đệ này nói, thực sự có tình có nghĩa. Một khi đã nói như vậy, sao ta có thể không giúp người ta toại nguyện được chứ? Ta thấy tu vi vị Vân huynh đệ này không tệ, tạm thời giúp ta luyện tập đi, còn người đổ phân chính là Giang huynh đệ. Như vậy, các ngươi có công việc, cũng không cần từ bỏ, chẳng phải đẹp cả đôi đường à!”
Giọng nói tiểu tông chủ đập vào tai.
Khóe môi Vân Chỉ Phong lộ ra nụ cười.
Mặt Giang Tịch biến sắc.
Tiểu tông chủ còn tha thiết nói: “Mẫu thân, người cảm thấy sao?”
Phu nhân nhìn hắn ta một lát, cuối cùng thở dài nói: “Con ta tốt bụng, nếu con đã có tính toán trước vậy cứ làm theo lời con nói đi.”
Dù sao tiểu tông chủ còn trẻ tuổi, lập tức khẽ hoan hô một cái, đắc ý nhìn về phía bọn Vân Chỉ Phong.
Hắn ta hớn hở nói: “Như vậy các ngươi đều có thể ở lại, Vân huynh đệ, Giang huynh đệ, các ngươi có vui không?”
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong hiếm khi nhẹ nhàng thế: “Vui lắm.”
Giang Tịch lộ ra nụ cười như sắp khóc trong tiếng hét điên cuồng giận giữ và bất lực của Liễu tiên sinh “Ta không muốn đổ phân”.
“Vui lắm…”
…
Mười lăm phút sau, toàn bộ những người thành công được chọn đều được quản sự khách khí dẫn tới cửa hông.
Quản sự rất chu đáo nói: “Tình huống của các ngươi đặc biệt, phu nhân cho phép các ngươi qua đây làm việc sau khi thu xếp xong.”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Phu nhân thật tốt bụng.”
Quản sự cười nói: “Còn một việc, ta không biết các ngươi đã hỏi rõ trước khi tới đây chưa, nhưng ta vẫn phải nói rõ với các ngươi.”
Tống Nam Thời: “Xin quản sự hãy nói.”
Quản sự: “Phủ Tông chủ không cho phép người ngoài tùy tiện vào, không phải người của phủ Tông chủ và Hợp Hoan Tông cũng không được ngủ lại. Cho nên các ngươi làm việc ở phủ Tông chủ vào ban ngày, nhưng đến đêm thì không được ở lại phủ Tông chủ, các ngươi biết chưa?”
Không được ở lại phủ Tông chủ?
Mọi người không khỏi liếc nhìn nhau.
Bọn họ dồn bao nhiêu công sức vào phủ Tông chủ chính là để điều tra sự mất tích của hai sư huynh đệ kia. Ban ngày nhiều người, hơn nữa mỗi người bọn họ đều có việc, thực sự không dễ động thủ, bọn họ còn định chờ đến đêm thì điều tra mà.
Không cho ở lại phủ tông chủ, vậy thì phiền toái rồi.
Tống Nam Thời suy tư một lát, vừa ngước mắt, lại thấy ánh mắt sắc bén của quản sự đang nhìn họ, Tống Nam Thời lập tức kinh ngạc.
Quản sự hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì không?”
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Có.”
Quản sự híp mắt: “Hả? Có gì bất mãn à?”
Mặt Tống Nam Thời không biến sắc: “Nếu không bao ăn ở thì tiền cơm cùng tiền phòng mỗi ngày được bao nhiêu?”
Quản sự: “…”
Ông ta lạnh lùng nói: “Ăn cơm thì các ngươi có thể ăn cùng những người khác trong phủ, tiền phòng mỗi ngày được hai mươi linh thạch.”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Ta đây không có ý kiến.”
Quản sự không nói hai lời, quay đầu rời đi.
Tống Nam Thời nhìn theo bóng dáng ông ta, cũng nheo mắt lại.
Tiểu tông chủ sắp kế vị, về tình cảm cảnh giác chút có thể tha thứ, nhưng cảnh giác đến mức này, vậy không còn trong phạm vi bình thường nữa.
Nàng trầm tư một lát, quay đầu nhìn về phía những người khác, đang muốn nói đi về trước, lại thấy Giang Tịch nhìn Vân Chỉ Phong với vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Nam Thời không khỏi kinh hãi, suýt nữa cho rằng cuộc chiến giữa Long Ngạo Thiên trong nguyên tác với vai ác bởi vì đổ phân đã bắt đầu rồi.
Nàng lập tức cảnh giác, dường như đang nghĩ phải ngăn cản thế nào mới được.
Lại thấy người trong cuộc Vân Chỉ Phong hơi mỉm cười, không hoảng hốt chút nào.
Hắn thản nhiên nói: “Chỉ là đổ phân thôi mà, Giang huynh đệ có thể coi việc này như để mình rèn luyện đi.”
Giang Tịch nghe vậy đang muốn phản bác thì nghe thấy Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Như lời Giang huynh đệ đã nói, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.”
Giang Tịch: “…”
Hắn kìm nén mọi lửa giận.
Tống Nam Thời cũng xem thế là đủ rồi.
Long Ngạo Thiên này, ngươi thật dễ bị bắt nạt.
Mấy người đi về với vẻ mặt phức tạp, đi được một nửa, lại thấy Giang Tịch dừng bước, nhìn chằm chằm không dời một chiếc xe đựng chất thải.
Tống Nam Thời còn tưởng rằng hắn bị cảnh này làm xúc động, hơi cẩn thận nói: “Sư huynh, sao vậy?”
Giang Tịch: “Có câu, học tập là vô tận, đó là sự thật không thể thay đổi, huynh muốn học xem đổ phân là như thế nào, cho dù là đổ phân, huynh cũng muốn làm tốt nhất!”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng khiếp sợ nhìn Giang Tịch.
Đây là tu dưỡng bản thân của Long Ngạo Thiên à?
Thế giới vai chính các ngươi, đều lạ lùng như vậy sao?
…
Bên kia, quản sự bước chân về phục mệnh.
Mới vừa vào cửa, ông ta đã nghe thấy tiểu chủ nhân bất mãn nói: “Mẫu thân, có câu dùng người thì không nghi. Người hoài nghi bọn họ thì tại sao không trực tiếp loại bọn họ, còn muốn thử như vậy?”
Phu nhân rất kiên nhẫn: “Phúc Nhi, đây không gọi là hoài nghi, đây chỉ là lòng cảnh giác thôi. Con luôn nghĩ quá tốt về người khác, sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”
Tiểu tông chủ lại nói: “Bọn họ không phải người xấu, con còn có thể là tên ngốc sao?”
Phu nhân: “Ồ? Sao con biết bọn họ không phải người xấu, con đã từng gặp bọn họ chưa?”
Tiểu tông chủ đang muốn nói, đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói: “Dù sao con chính là đã biết.”
Phu nhân không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài, nói: “Vào đi.”
Sắc mặt quản sự vẫn bình tĩnh, đi vào.
Phu nhân hỏi: “Ngươi đã thử kiểm tra như ta nói chưa?”
Quản sự: “Đã kiểm tra.”
Phu nhân: “Bọn họ phản ứng như thế nào? Là không muốn, nhất định phải vào phủ, hay là đồng ý ngay lập tức rồi?”
Quản sự: “Đều không phải.”
Phu nhân ngước mắt: “Vậy bọn họ nói thế nào?”
Quản sự suy nghĩ, vẫn có phần một lời khó nói hết.
Ông ta nói: “Bọn họ hỏi ta tiền phòng ở.”
Vì thế phu nhân cũng: “…”
Tiểu tông chủ lại hào hứng: “Người xem đi, nếu thật sự có âm mưu gì thì nào có nghĩ đến tiền phòng. Bọn họ chính là nghèo quá không chịu nổi nữa mới qua đây! Nếu không tại sao một tu sĩ có thể lưu lạc đi đổ phân chứ.”
Phu nhân đỡ trán: “Xem ra là ta đa nghi rồi… Thôi, con hài lòng rồi chứ? Hài lòng thì trở về đi, sợ rằng bài tập hôm nay còn chưa động tới nhỉ?”
Tiểu tông chủ nghe vậy hơi chột dạ, ngoan ngoãn chuẩn bị đi.
Khi hắn ta ra đến cửa, một tiểu nha hoàn bước vội đến, thấp giọng nói: “Phu nhân, tiên sinh đang chờ.”
Bước chân tiểu tông chủ ngừng lại.
Tiên sinh.
Ở phủ Tông chủ, chỉ có thủ lĩnh sát thủ mới được xưng là tiên sinh.
Mẫu thân lại muốn đi gặp ông ta.
Hắn ta chần chờ một lát, nghĩ đến lời đồn đại bên ngoài, cuối cùng nói: “Mẫu thân, người… có thể đừng đi gặp ông ta không? Một thủ lĩnh sát thủ như ông ta, có thể là người tốt gì…”
Lời vừa nói ra, ai ngờ mẫu thân vừa nãy còn cực kỳ dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng, sắc bén: “Phúc Nhi! Ta mặc kệ con nghe được gì ở bên ngoài, lời này không thể nói tiếp!”
Tiểu tông chủ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của mẫu thân, giận dỗi phủi tay rời đi.
Phu nhân nhìn theo bóng dáng hắn ta, khẽ thở dài.
…
Sau khi nhóm người Tống Nam Thời trở về đã giúp Giang Tịch nghiên cứu chiếc xe chở chất thải kia, đuổi theo chiếc xe kia chạy, khiến cho người ta suýt chút nữa cho rằng nhóm người bọn họ là biến thái.
Tống Nam Thời cũng không muốn làm biến thái.
Nhưng Giang Tịch dùng câu “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu” để kéo họ theo. Đám Tống Nam Thời biết mình đuối lý, chỉ có thể chột dạ đuổi theo.
Sau đó vẫn luôn nghiên cứu đến chiều, bọn họ phải đi báo cáo với phủ Tông chủ.
Lúc này Giang Tịch mới tự tin nói: “Huynh cảm thấy huynh đã có tí lĩnh ngộ.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng không muốn biết hắn đã lĩnh ngộ được điều gì từ việc đổ phân cả.
Nàng chưa bao giờ vội không chờ nổi muốn bắt đầu làm việc như vậy, chạy như bay, thế cho nên khi quản sự nhìn thấy bọn họ, còn không khỏi vui mừng nói: “Các ngươi thật tích cực, hiện tại người chăm chỉ giống như các ngươi không có nhiều.”
Sau đó trực tiếp phân công theo công việc của họ, lúc này Tống Nam Thời mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác lần lượt được người ta dẫn đi, còn lại Tống Nam Thời và tiểu sư muội trực tiếp được quản sự đưa đi.
Sau đó được đưa tới trước một căn lầu.
Quản sự kia nói: “Hiện giờ phu nhân đang tiếp khách ở bên trong, nhiệm vụ của các ngươi chính là khi phu nhân nhớ tới các ngươi thì hãy giải khuây cho phu nhân. Cho nên cứ đợi ở đây, khi nào phu nhân nhớ tới các ngươi thì các ngươi vào lúc đấy.”
Chính là nhàn nhã làm việc lấy lương.
Tống Nam Thời hiểu rõ.
Sau đó đợi một lúc chính là một canh giờ.
Cuối cùng có thị nữ thông báo nói: “Phu nhân cho các ngươi vào.”
Lúc này Tống Nam Thời mới cùng tiểu sư muội liếc nhìn nhau.
Nàng nắm chặt tay tiểu sư muội đang căng thẳng, đi vào.
Vừa bước chân vào họa lâu ấm áp thơm ngát, bọn họ đã nghe thấy giọng nói của phu nhân, giống như đang nói chuyện cùng người khác.
“… Tiên sinh nói ta không nên phiền muộn, tốt nhất là tìm người giải khuây. Hôm nay đúng lúc mới tìm được người thích hợp nên để tiên sinh xem ngay.”
Giọng nói kia lộ ra vẻ vui sướng, hoàn toàn khác với giọng nữ lười biếng mà Tống Nam Thời nghe được ban sáng.
Tống Nam Thời ngẩng đầu theo bản năng thì thấy một công tử mặc bộ trường bào dài tay ngồi đối diện với phu nhân trong rèm châu, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười lười biếng.
Khi Tống Nam Thời nhìn qua, ông ta nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhanh chóng cúi đầu.
Sau đó nàng nghe ông ta nói: “Vậy xem thử đi.”
Hai người Tống Nam Thời nhanh chóng được đón vào.
Phu nhân cười nói: “Vị này chính là thủ linh Chết Rồi Sao. Ông ấy muốn các ngươi biểu diễn cái gì thì các ngươi biểu diễn cho ông ấy xem.”
Tống Nam Thời hiểu rõ.
Đây là thủ lĩnh sát thủ có tai tiếng với phu nhân.
Nhưng không giống sát thủ, ngược lại giống như tiểu bạch kiểm hơn.
Mặt Tống Nam Thời không biến sắc: “Vâng, phu nhân.”
Phu nhân nói: “Đừng gọi phu nhân. Ta tên là Thược Dược, người khác đều gọi ta là Thược Dược phu nhân. Các ngươi cũng gọi như vậy đi.”
Tống Nam Thời rất biết nghe lời: “Thược Dược phu nhân.”
Bọn họ nói xong, thủ lĩnh sát thủ kia rất hứng thú nói: “Thế các ngươi có sở trường gì?”
Tống Nam Thời: “Thủ lĩnh…”
Nàng còn chưa nói xong, thủ lĩnh sát thủ đã nói: “Tên ta có một chữ Thận, các ngươi cứ gọi ta là Thận tiên sinh đi.”
Tống Nam Thời: “Thận tiên sinh.”
Thận tiên sinh lười biếng nói: “Vậy nói tài năng của các ngươi là gì đi.”
Ông ta không chút để ý nâng chén rượu lên uống.
Tống Nam Thời cảm thấy nàng có cần chờ ông ta nuốt xong ngụm này rồi nói không.
Sau đó nàng đã nói với vẻ mặt không biến sắc: “Tài năng của chúng ta là dùng ngực làm vỡ đá.”
“Phụt…”
Thận tiên sinh cao ngạo lạnh lùng phun một ngụm rượu ra.
Tống Nam Thời đã đoán được từ trước kéo sư muội yên lặng lui về sau hai bước.
…
Bên kia, Vân Chỉ Phong được đưa đến thư phòng tiểu tông chủ, nhìn thấy tiểu tông chủ đang rất hưng phấn chờ hắn.
Bước chân Vân Chỉ Phong dừng lại, hắn bình tĩnh nói: “Tiểu tông chủ.”
Tiểu tông chủ lập tức nói: “Đừng gọi là tiểu tông chủ, đệ họ Quân. Ta và huynh có duyên, huynh gọi ta một tiếng Quân đệ, ta kêu huynh một tiếng Vân ca được không?”
Vân Chỉ Phong: “…” Quen ở đâu vậy?
Vẻ mặt hắn không đổi: “Như vậy sợ không hợp quy củ.”
Hắn nói như vậy, vốn tưởng rằng tiểu tông chủ sẽ càn quấy trong chốc lát. Ai ngờ tuy rằng hắn ta thất vọng, lại giống như bị từ chối mãi thành quen, cũng không để ý nữa.
Hắn ta lui lại một bước, nói: “Huynh gọi ta là tiểu tông chủ, ta gọi tên huynh có được không?”
Vân Chỉ Phong: “Tên? Tiểu tông chủ biết tên ta?”
Khi đăng ký cũng không bắt buộc phải để lại tên, hắn cũng chỉ để lại một cái họ.
Chẳng lẽ tiểu tông chủ thật sự đã gặp bọn họ ở đâu rồi sao?
Vân Chỉ Phong không khỏi bắt đầu nghĩ đến các thuyết âm mưu.
Sau đó hắn nghe thấy tiểu tông chủ nói: “Biết chứ!”
Hắn ta nói: “Phong Nhi!”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy đổ phân có vẻ cũng không tệ.
------oOo------