Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 77



 

 

Trên đường trở về, Chư Tụ rất nghiêm túc thảo luận với tiểu sư muội của mình một chút về vấn đề nhỏ nhặt là đổi tên cho nam chính truyện sủng ngọt trong tương lai.

Ban đầu, tiểu sư muội cảm thấy không ổn, nhưng ngay khi Chư Tụ vừa lý luận “Tên xấu dễ nuôi”, nàng ấy lập tức do dự.

Tống Nam Thời thấy tiểu sư muội do dự, lập tức cảm thấy có chút vui mừng.

Hóa ra tiểu sư muội của nàng cũng biết bất cứ thứ gì ở trong tay nàng ấy đều không dễ nuôi!

Khi tiểu sư muội do dự, con thỏ đen kia không ngừng lay cánh tay sư muội.

Tiểu sư muội: “Đừng làm loạn.”

Nàng kéo hai chân trước của con thỏ xuống, giam ở trong ngực.

Tống Nam Thời thề, trong khoảnh khắc đó, nàng đã nghe thấy một tiếng “rắc” trong trẻo.

Tống Nam Thời: “…”

Tiểu sư muội có thể bẻ xương thượng cổ thần thú Hống Thố mà lại học kiếm, quả thật là lãng phí nhân tài.

Tiểu sư muội tìm kiếm lời khuyên từ nhân sĩ chuyên nghiệp Tống Nam Thời: “Tam sư tỷ, thật sự tên xấu dễ nuôi à?”

Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều nhìn sang, Tống Nam Thời còn nhìn thấy một chút cầu xin và mong chờ trong cặp mắt thỏ đỏ rực của Trì Thuật An.

Tống Nam Thời nhất thời không đành lòng.

Sau đó nàng nói: “Theo lý mà nói, người có bát tự yếu dễ bị tà khí xâm nhập, thể trạng nhu nhược, dễ chết yểu, đương nhiên cũng không áp được tên quá quý. Coi trọng tên hơn mệnh cách ngược lại sẽ không thọ, cho nên thật ra ở thế gian cách nói tên xấu dễ nuôi cũng không phải lời đồn vô căn cứ. Có đôi vợ chồng sợ tuổi thọ con mình không dài, vẫn luôn chờ đến khi con mình nhược quán (*), ngọn lửa sinh mệnh mạnh mẽ mới có thể lấy đại danh chính thức.”

(*) Nhược quán: Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.

Trọng điểm của Tống Nam Thời là “bát tự yếu”.

Nhưng nàng cảm thấy, một Thái tử Yêu tộc, nam chính truyện ngọt sủng, chắc bát tự không yếu quá đâu… nhỉ?

Nhìn tiểu sư muội ngày càng phát triển theo hướng lực sĩ babie và Thái tử Yêu tộc sống không còn gì luyến tiếc, Tống Nam Thời đột nhiên không xác định được.

… Có thể sống sót sau khi lăn lộn một vòng trong tay tiểu sư muội thì mệnh cách phải cứng đến mức nào chứ.

Cho nên điều kiện cần của một nam chính truyện ngọt sủng không phải là đẹp trai mà là mệnh cách cứng?

Mệnh cách không cứng thì sống không nổi đến khi cốt truyện bắt đầu đâu!

Tống Nam Thời đột nhiên trầm ngâm, nhìn tiểu sư muội như đang suy nghĩ điều gì, chân thành kiến nghị: “Cho nên tỷ cảm thấy đề nghị của nhị sư tỷ không tệ.”

Tiểu sư muội như đang suy nghĩ điều gì: “Có lý.”

Sau đó nàng ấy cúi đầu thì phát hiện ra con thỏ trong lòng mình không thấy đâu, không khỏi ngơ người: “Thỏ đâu?”

Nàng ấy lập tức bắt đầu tìm kiếm mọi nơi.

… Sau đó thấy một con thỏ sống không còn gì luyến tiếc đang đứng bên cạnh giếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ không còn gì vui trên cuộc đời này.

Lúc này Vân Chỉ Phong kinh ngạc: “Con thỏ này còn muốn tự sát?”

Liễu lão đầu lập tức xông ra: “Ai muốn tự sát, để ta xem, để ta xem!”

Tống Nam Thời: “…”

Nam nữ chính còn chưa bắt đầu giai đoạn ngọt ngào thì đã có người mất mạng rồi.

Tống Nam Thời cảm thấy nàng không thể xen vào việc này, thuận tay kéo Vân Chỉ Phong đi.

Vân Chỉ Phong sửng sốt, nhìn tay mình, trong chốc lát tự nhiên không động đậy được.

Tống Nam Thời hạ giọng: “Đi thôi, thất thần làm gì?”

Vân Chỉ Phong: “… Ừ.”

Hằn đờ người, chỉ cảm thấy tay mình giống như chưa bao giờ cứng đờ như vậy, nhưng tuy là như thế, trong lòng lại nhảy nhót không kìm được.

Giang Tịch và Diệp Lê Châu thấy thế theo bản năng muốn đuổi theo, một người bị Chư Tụ giữ chặt, một người bị ca ca mình giữ chặt.

Chư Tụ còn biết tìm cớ, nói: “Chúng ta chờ tiểu sư muội trước!”

Sau đó nhìn chằm chằm tay Tống Nam Thời.

Nàng chủ động kéo hắn! Bọn họ là thật!

Chư Tụ khóc chết!

Liễu lão đầu lại lặng lẽ lải nhải với Giang Tịch: “Sư muội này của ngươi chắc chắn không đứng đắn, đương nhiên một sư muội khác của ngươi cũng không nghiêm túc.”

Ban ngày ban mặt còn lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì!

Diệp Lê Châu cũng bị giữ chặt không nghĩ nhiều như vậy: “Ca? Làm sao vậy?”

Diệp Tần Châu lạnh mặt: “Không có gì, ta sợ đệ bị đánh chết mà thôi?”

Diệp Lê Châu vò đầu: “Hả? Bọn họ muốn đánh đệ ư? Tại sao? Chúng ta mới vừa cùng trải qua hoạn nạn, không phải mọi người đều là huynh đệ sao? Tại sao lại muốn đánh nhau chứ?”

Diệp Tần Châu suýt nữa bị đệ đệ ngốc chọc tức chết, đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngừng lại, bất giác nhăn mày, giơ tay xoa ngực mình.

Diệp Lê Châu nghi ngờ: “Ca?”

Chư Tụ bên cạnh thấy thế không khỏi nói: “Diệp huynh? Ngươi bị sao vậy?”

Diệp Tần Châu buông tay ra, vẻ mặt tự nhiên nói: “Không có việc gì, có lẽ là bị đệ ấy chọc tức thôi.”

Diệp Lê Châu gãi đầu, cười ngượng ngùng.

Chư Tụ lại không khỏi nhíu mày.

Nàng ấy lại cảm thấy không ổn.

Liễu lão đầu ở bên cạnh lạnh mặt nhìn, lúc này đột nhiên chợt nói: “Khí đen trên người tên họ Diệp rất nhiều.”

Giang Tịch kinh ngạc: “Khí đen?”

Hắn muốn hỏi rõ ràng một chút, lại thấy Liễu lão đầu quay đầu trở lại ngọc bội, nhàn nhạt nói: “Tóm lại, lúc ngươi trở về thì hãy tìm sư muội của ngươi, nàng biết nên làm thế nào.”

Giang Tịch không khỏi nhíu mày.



Tống Nam Thời đi được mấy chục mét, mới phát hiện ra những người khác không đuổi theo.

Nàng không khỏi nghi hoặc: “Con thỏ nhảy giếng đẹp như vậy à? Mà cả bọn đều không nỡ qua đây?”

Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Có thể là hôm nay quá mệt, mọi người đều thích xem trò vui một chút.”

Tống Nam Thời giơ tay: “Ồ, vậy thì…”

Sau đó nàng mới phát hiện ra mình còn đang nắm tay Vân Chỉ Phong.

Nàng ngẩn ngơ.

Nàng nhìn Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong cũng nhìn nàng.

Nàng đột nhiên phát hiện ra, dưới ánh trăng, đôi mắt Vân Chỉ Phong rất đẹp.

Sâu như một con suối lạnh yên tĩnh.

Tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn hai nhịp, trong bóng đêm yên tĩnh, một tiếng lại một tiếng đập vào ngực nàng.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, thản nhiên buông tay hắn ra, cố tình rời mắt nhìn thoáng qua mấy người ở phía sau, nói: “Chúng ta phải đợi bọn họ à?”

Vân Chỉ Phong biết nghe lời mà thu tay, chỉ yên lặng nhìn nàng, không trả lời.

Không biết từ khi nào, bầu trời đã đổ mưa.

Vân Chỉ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói nhỏ: “Trời mưa rồi, Tống Nam Thời.”

Tống Nam Thời hoàn hồn, khụ một tiếng: “Ừm.”

Nàng nghe thấy mọi người đằng sau mình cũng đang hét lên, chạy vội về hướng này.

Tống Nam Thời quay đầu muốn nhìn, Vân Chỉ Phong đột nhiên trở tay bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Mau về nhà.”

Lần này đổi thành hắn kéo nàng chạy.

Mưa rơi xuống càng lớn, Vân Chỉ Phong tạo chú tránh mưa cho nàng, nhưng dường như lại quên bản thân, đến khi kéo Tống Nam Thời chạy về nhà họ Diệp, cả người hắn gần như đã ướt đẫm, quần áo dính sát vào người.

Vì thế Tống Nam Thời vừa quay đầu lại đã đối diện với… một cặp cơ ngực rắn chắc đầy đặn.



Tống Nam Thời: “…”

Nếu không nhìn thì quả thật không phải người!

Nàng yên lặng thưởng thực một lát, ngay sau đó lời lẽ chính nghĩa nói: “Ngươi không tạo một chú tránh mưa cho mình à?”

Vân Chỉ Phong tỉnh bơ nói: “Ta không cần thứ này.”

Tống Nam Thời lại cảm thấy hắn không cần nhưng nàng rất cần.

Đây quả thật là không giữ nam đức.

Nàng vội vàng bảo hắn đi thay quần áo.

Vân Chỉ Phong rất nghe lời.

Tống Nam Thời đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Vân Chỉ Phong, trong một khoảnh khắc, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Vân Chỉ Phong này… không phải cố ý chứ?

Việc này…

Chắc không thể đâu, dù sao hắn cũng là thiếu chủ Vân gia bao nhiêu năm như vậy, chắc sẽ không làm chuyện tự bán sắc quyến rũ người ta… nhỉ?

Nàng có gì đáng để hắn hao hết tâm tư quyến rũ chứ?

Tống Nam Thời với vẻ mặt phức tạp trở về phòng mình, trong đầu còn đang suy nghĩ có phải vừa nãy Vân Chỉ Phong cố ý hay không.

Nàng đứng ở trước cửa sổ, đúng lúc nàng có thể nhìn thấy ánh sáng hiu hắt qua cửa sổ phòng Vân Chỉ Phong ở đối diện.

Sau khi Tống Nam Thời im lặng một lúc lâu, nàng đột nhiên thở dài.

Nàng không nói rằng mình hiểu người khác nhưng lại rất hiểu bản thân.

Nàng biết mình ngoài miệng nói kiêu ngạo thế nào, trong lòng suy nghĩ lớn mật ra sao, nhưng nếu hiện tại có người quen chạy đến trước mặt nói hắn yêu nàng rất nhiều, phản ứng đầu tiên của nàng chính là trốn ra ngoài xa ngàn dặm.

Bởi vì nàng không tin mình đáng để người ta yêu như vậy.

Nàng còn không tin có người yêu mình thì sao dám yêu người khác?

Được người ta yêu khiến nàng cảm thấy áp lực, nhưng yêu người khác lại rất khó với nàng.

Cho nên cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trước nay nàng không phải người thích hợp để tạo mối quan hệ thân mật.

Lạnh nhạt, bệnh đa nghi, nếu không phải gặp được một đám nhân vật chính không đi theo con đường bình thường thì làm bạn với nàng đều rất mệt.

Nhưng Vân Chỉ Phong…

Nàng cũng không phải người mù, sao không nhìn ra Vân Chỉ Phong đối xử với nàng không giống bình thường.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, sao không phát hiện ra tâm tư của bản thân được?

Nếu người đột nhiên nói yêu nàng rất nhiều là Vân Chỉ Phong thì sao? Nàng còn trốn tránh không?

Tống Nam Thời đột nhiên không xác định được.



Tống Nam Thời không biết rốt cuộc mình đã đứng trước cửa sổ bao lâu, cho đến khi cửa phòng mình đột nhiên bị gõ.

Nàng lấy lại tinh thần, còn chưa kịp mở cửa thì thấy đại sư huynh với khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ đột nhiên xuất hiện ở trước cửa sổ, hoang mang nói: “Sư muội ở trong phòng, sao huynh gõ cửa lâu như vậy mà chưa ra mở?”

Tống Nam Thời: “… Chắc là bởi vì muội đang đau khổ vì tình.”

Giang Tịch: “Hả? Đau khổ gì cơ?”

Tống Nam Thời: “… Huynh không hiểu được đâu.”

Giang Tịch cũng không quan tâm nàng đau khổ cái gì, vừa thấy nàng đã đi thẳng vào vấn đề, nói: “Sư muội, Diệp Tần Châu không ổn.”

Tống Nam Thời lập tức nhìn qua, sắc mặt nghiêm túc: “Làm sao thế?”

Giang Tịch cũng rất nghiêm túc: “Ấn đường của y biến thành màu đen!”

Tống Nam Thời: “... Đại sư huynh cũng hiểu tướng số?”

Lúc này Liễu lão đầu xông ra, lớn tiếng nói: “Hắn không hiểu! Ta có hiểu chút chút!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng không quá muốn lộ việc bản thân có thể thấy Liễu lão đầu, ngay cả khi mọi người đều ngầm biết chuyện đó.

Nàng cũng không hỏi, chỉ nói: “Chuyện này cứ giao cho muội, đại sư huynh đi về trước đi.”

Đến khi Giang Tịch đi rồi, nàng tìm một chiếc dù, đi đến gõ cửa phòng Diệp Tần Châu.

Khi Diệp Tần Châu mở cửa nhìn thấy người đến là nàng còn rất kinh ngạc: “Ngươi…”

Tống Nam Thời không nói hai lời, ngay trước mặt hắn mở thiên mục.

Dưới thiên mục, khí đen đọng lại giữa hai lông mày của thanh niên trước mặt.

Nhưng khí đen này lại không giống như khí đen tà ám bình thường, ngược lại giống như… nguyền rủa?

Tống Nam Thời lập tức nói: “Trên người ngươi có lời nguyền, ngươi có biết không?”

Diệp Tần Châu cười khổ: “Ta biết ngươi sẽ đến.”

Nàng chỉ nghiêm túc nói: “Diệp Tần Châu, ta không tới, ngươi sẽ không định nói sao?”

Diệp Tần Châu chỉ lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng như vậy, trên người ta vốn dĩ đã có lời nguyền, lời nguyền Diệp gia chúng ta chưa từng đứt đoạn.”

Y nói đến lời nguyền công pháp Diệp gia.

Tống Nam Thời nhíu mày: “Chuyện này khác…”

Diệp Tần Châu lại ngắt lời nàng: “Thật ra không có gì là khác cả.”

Tống Nam Thời mở to hai mắt, hạ giọng nói: “Ý ngươi là…”

Diệp Tần Châu gật gật đầu: “Ta cảm thấy, lời nguyền công pháp Diệp gia chúng ta đến thế hệ này đang dần biến mất, dường như lại quay trở lại.”

Tống Nam Thời há miệng kinh ngạc.

Nàng nhớ tới hành động làm pháp quyết của Quỷ Khanh trước khi rời đi.

Nàng khó hiểu: “Làm sao có thể? Sao Quỷ Khanh có thể tác động tới lời nguyền Diệp gia các ngươi chứ?”

Diệp Tần Châu thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng thì bật cười.

Y nói: “Ngươi đừng có vội, lời nguyền Diệp gia tồn tại lâu như vậy, ta tự biết cơ thể của ta. Cho dù hắn ta tác động tới lời nguyền thì ta cũng không chết ngay được.”

Y hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Ta và Lê Châu đã bàn bạc xong với nhau từ lâu rồi. Đời này hai huynh đệ ta không thành thân, mặc kệ lời nguyền còn tiếp tục hay không, sẽ để cho nó kết thúc trên người hai huynh đệ chúng ta thôi!”

Tống Nam Thời nhỏ giọng quát: “Cho nên đến mạng mình mà ngươi cũng không cần nữa sao?!”

Diệp Tần Châu lại rất bình tĩnh: “Cần, đương nhiên cần. Ta còn chưa chuẩn bị cho việc sống đến bây giờ thì chết.”

Y nhìn Tống Nam Thời: “Cho nên ta cũng rất nghi hoặc, tại sao Quỷ Khanh lại có thể tác động vào lời nguyền của Diệp gia ta.”

Tống Nam Thời thầm suy nghĩ, bình tĩnh lại: “Ngươi có manh mối à?”

Diệp Tần Châu gật đầu: “Ta có chút suy đoán, nhưng còn chưa rõ ràng, cần xác minh.”

Tống Nam Thời cười: “Thật trùng hợp! Ta cũng có một số suy đoán về chuyện thành Trung Châu.”

Hai người liếc nhau.

Tống Nam Thời nói ngay: “Ngươi đi tìm những thứ cần xác minh của ngươi, ngày mai, chúng ta gọi mấy người đại sư huynh đến tổng kết xem xét chuyện thành Trung Châu một chút.”

Nàng hơi khựng lại rồi trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể sống, ta sẽ có cách với lời nguyền trên người của ngươi.”

Diệp Tần Châu sửng sốt.

Sau đó y cười nói: “Vậy ta đành nhờ…”

Tống Nam Thời ngắt lời y: “Ta nghiêm túc.”

Lần này Diệp Tần Châu sửng sốt.

Tống Nam Thời cười: “Diệp Tần Châu, sống thật tốt nha.”

Nàng xoay người muốn rời đi, vào lúc xoay người, thiên mục chưa đóng đột nhiên nhìn thấy trong khí đen giữa mày Diệp Tần Châu có thứ gì đó giật giật.

Tống Nam Thời chỉ hơi xoay người, một tay đè bả vai Diệp Tần Châu, một tay khác khép hai ngón tay lại, nhanh như chớp ấn vào giữa hai lông mày Diệp Tần Châu, lấy tốc độ sét đánh lôi ra một bóng đen từ trong đám khí đen.

Bóng đen vặn vẹo trong bàn tay nàng.

Tống Nam Thời híp mắt.



Lúc này Diệp Tần Châu mới hoàn hồn, nhíu mày: “Đây là?”

Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng: “Ảnh Quỷ.”

Diệp Tần Châu nhíu mày: “Là nó tác động tới lời nguyền của ta? Nhưng hiện giờ ta vẫn không cảm thấy lời nguyền của mình biến mất.”

Tống Nam Thời siết chặt ngón tay lại, để mặc tiếng thét chói tai dần biết mất trong lòng bàn tay.

Nàng cười lạnh: “Ta không biết nó có tác động tới lời nguyền của ngươi hay không, nhưng ta biết, nó nhất định đến hấp thu số mệnh của ngươi.”

Ảnh Quỷ trước kia gián tiếp khiến nhị sư tỷ sống lại, vẫn làm một con rùa đen trong nhẫn trữ vật của nàng, giờ lại tới con thứ hai.

Quỷ Khanh, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?



Nhưng mà tới ngày hôm sau, bọn Tống Nam Thời đã bị Trưởng lão Tiên Minh gọi qua trước.

Gọi đến để xử lý những đệ tử thế gia không chỉ trốn thuế mà còn bị nghi ngờ nuôi hung thú trái phép.

Hiện tại một lượng lớn đệ tử tinh anh thế gia đi Tứ Tàng Sơn còn chưa trở về, cũng không biết sống hay chết. Minh chủ Tiên Minh đã phái người đi tìm người, mà nay là muốn định tội trước khi tìm ra bọn họ.

Trưởng lão Tiên Minh đương nhiên không nói trắng ra như vậy, ông ta chỉ nói: “Hôm qua ta đã bẩm báo chuyện thành Trung Châu cho Tiên Minh, chuyện này rất quan trọng. Tiên Minh chuẩn bị cùng mấy đại tông môn và mấy đại thế gia cùng xử lý, trước khi bọn họ tới, chúng ta phải làm rõ chứng cứ phạm tội của họ.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Đây là lúc xảy ra tranh luận, để tránh những người có ý định gây chuyện khi cãi cọ, bọn họ cần hành động trước.

Gọi bọn họ tới cũng vô ích, cho dù nhóm bọn họ là nhân vật chính như thế nào, hiện tại ở Tu Chân Giới cũng chỉ là những tiểu lâu la có chút ít quyền lên tiếng.

Chủ yếu người mọi người tìm chính là…

“Vân Chỉ Phong.”

Trưởng lão Tiên Minh quả nhiên nói.

Vân Chỉ Phong ngẩng đầu nhìn sang.

Trưởng lão Tiên Minh nhẹ nhàng nói: “Chứng cứ phạm tội của Vân gia đã rất rõ ràng, nhưng còn có một số người vô tội không biết chuyện. Ngươi là Kỳ Lân Tử của Vân gia, sau khi kẻ đầu sỏ Vân gia chủ đền tội, ngươi có muốn tiếp nhận Vân gia không?”

Vân Chỉ Phong không hề nghĩ ngợi: “Không.”

Trưởng lão Tiên Minh không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy, vội vàng nói: “Ngươi không nghĩ lại à?”

Ông ta vừa nói như vậy, bọn Tống Nam Thời chủ động tránh hiềm nghi nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Sau đó chỉ còn lại Vân Chỉ Phong và Trưởng lão Tiên Minh.

Vân Chỉ Phong nhìn theo bóng Tống Nam Thời rời đi, mím môi.

Mà lúc này, mọi người chạy ra nhàn rỗi không có việc gì, đi dạo khắp nơi, lập tức phân tán một người một chỗ.

Hôm qua thành Trung Châu không khác cổng địa ngục nhân gian, hôm nay gần như đã khôi phục lại sức sống.

Tống Nam Thời biết, điều này không có nghĩa là mọi người đã quên chuyện ngày hôm qua và những người đã chết.

Mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Nàng nhìn không ít nhà treo vải trắng, trên đường có vài ba người mặc đồ trắng vẫn ra ngoài làm ăn kiếm sống.

Phần lớn con người trên đời này đều như vậy, cho dù ai rời đi, họ cũng chỉ là một hạt cát trong thế giới rộng lớn này.

Tống Nam Thời chưa ăn cơm sáng nên ngồi xuống một cửa tiệm bánh bao còn đang treo vải trắng.

Tiểu cô nương hấp bánh bao luống cuống chân tay, lấy được bánh bao thì không làm được sữa đậu, chân tay vụng về.

Bên cạnh Tống Nam Thời có người chờ không kiên nhẫn, nói với giọng điệu không hề tốt: “Nhà ngươi làm ăn như vậy đó à!”

Tiểu cô nương kia cười làm lành: “Xin lỗi, xin lỗi, tiếp đãi không được chu toàn.”

Bên cạnh còn có người nói: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, ta nhớ trước kia là cha mẹ ngươi bán mà?”

Trên khuôn mặt tiểu cô nương vẫn còn mang theo nụ cười lấy lòng, trong mắt lập tức rưng rưng nước mắt.

Nàng nói nhỏ: “Bọn họ đều đã chết.”

Mọi người lập tức im lặng.

Một lúc lâu sau, có người thở dài, cũng không biết than thở điều gì.

Tống Nam Thời đột nhiên nuốt không trôi.

Nàng cảm thấy chuyện đã kết thúc rồi lại dường như chưa kết thúc.

Vừa rồi nàng cảm thấy những việc có thể làm thì mình đều đã làm, hiện tại nàng lại thấy mình phải chứng kiến cái chết của những tên đầu đảng gây tội.

Nàng lặng lẽ bỏ hơn chục viên linh thạch vào trong hộp tiền của tiểu cô nương, xoay người rời đi.

Trên đường, nàng nhìn thấy người Tiên Minh tổ chức quyên tiền từ tu sĩ trong thành cùng với những người đến đêm qua sau khi nghe tin thành Trung Châu.

Tống Nam Thời dừng bước.

Sau đó nàng cắn chặt răng, tiến lên.

Một đệ tử Tiên Minh nhận ra nàng, nói: “Tiên tử cũng muốn quyên tiền à? Quyên bao nhiêu?”

Tống Nam Thời muốn quyên mấy trăm linh thạch, nhưng trong đầu lại hiện ra tiểu cô nương kia, mở miệng lại nói: “Ta quyên năm ngàn linh thạch.”

Nàng nói xong, hận không thể vả miệng mình.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn đau nhìn năm ngàn linh thạch được cho vào rương quyên tiền.

Nàng biết mình là một người có số mất tiền, nhưng có đánh chết nàng cũng không ngờ được, một ngày kia nàng còn chủ động làm mất tiền.

Nhưng vì năm ngàn linh thạch này, Tống Nam Thời cảm thấy nàng phải giám sát hạng mục quyên tiền của Tiên Minh thật tốt.

Bất kỳ kẻ nào cũng không được mơ tưởng vét chỗ tiền quyên góp này vào túi mình được!

Khi rời khỏi nơi quyên tiền, tâm trạng Tống Nam Thời trùng xuống.

Nàng cảm thấy bản thân đúng là mất trí rồi.

Sau đó nàng nhìn thấy Vân Chỉ Phong.

Ngay lập tức, trước mắt nàng phát sáng.

Nàng không có tiền nhưng Vân Chỉ Phong có!

Vân gia chủ đã không còn nữa, vậy tài sản của Vân gia…

Nàng cảm thấy, tiêu chuẩn của nàng cũng không cần quá cứng nhắc, nàng có thể cho Vân Chỉ Phong một cơ hội.

Vân Chỉ Phong cũng thấy nàng, quay đầu đi tới.

Tống Nam Thời lập tức hỏi: “Vân Chỉ Phong, Minh chủ Tiên Minh đã thương lượng với ngươi chuyện gì?”

Vân Chỉ Phong: “À, ông ấy muốn để ta tiếp quản lại người và sản nghiệp còn lại của Vân gia.”

Tống Nam Thời hít sâu một hơi.

Vân Chỉ Phong lại nói: “Nhưng ta đã từ chối, sau chuyện này, Vân gia không nên tồn tại nữa.

Hơi thở Tống Nam Thời lập tức tan biến.

Vân Chỉ Phong lại nói: “Ông ấy lại bảo ta quyết định xử lý sản nghiệp Vân gia.”

Tống Nam Thời lại hít sâu một hơi.

Vân Chỉ Phong: “Ta quyết định đem tài sản của Vân gia bồi thường cho những người bị hại ở thành Trung Châu, có tiền lệ này, những tiền tài bất chính cũng được xử lý dễ dàng.”

Tống Nam Thời: “…”

Vân Chỉ Phong thở dài: “Trung Châu có kiếp nạn này, mấy thế gia đều là đầu sỏ gây tội, bọn họ phải trả giá đắt.”

Tống Nam Thời thầm thở dài: “Ngươi nói đúng, quá đúng.”

Nhưng hai tên quỷ nghèo sẽ không còn tương lai.

Vân Chỉ Phong ngẩng khuôn mặt liêm khiết, cười vui vẻ.

Tống Nam Thời nhìn thấy muốn khóc…

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv