Hình như một câu của nàng thêm buff quần thể luôn cho cả hai người.
Sau khi ý thức được điều này, Tống Nam Thời đau đầu.
Hai “con tró” này như được tiêm máu gà, ở trên lôi đài đánh sống đánh chết, rất có tư thế hôm nay phải xốc toàn bộ Vô Lượng Tông lên.
Tống Nam Thời ở dưới đài nhìn với vẻ lạnh tanh, bắt đầu suy xét nếu bọn họ đều có thể sống tiếp thì mình có cần liên hệ nhà hỏa táng của nhị sư tỷ trước không, dứt khoát hủy diệt hai tên rác rưởi có hại cho nhân loại này.
Hơn nữa nhờ phúc vừa rồi nàng mới hô một câu “Chớ khinh thiếu niên nghèo”, hiện giờ tầm mắt bốn phương tám hướng đều nóng rát dừng ở trên người nàng.
Tống Nam Thời ngoài mặt cao quý lạnh lùng, ngón chân chỉ còn kém moi ra một tòa Vô Lượng Tông khác.
Nàng vẫn xem nhẹ Long Ngạo Thiên, thật đấy.
Chỉ bằng mấy lời kịch trẻ trâu thuận miệng nói trước công chúng là có thể lên khí phách, Long Ngạo Thiên này, hắn làm xứng đáng. Đổi thành Tống Nam Thời cũng vội hộ hắn.
Thậm chí nàng nghe được phía sau có người đang khe khẽ nói nhỏ.
Giáp: “Quẻ sư kia mới hô cái gì thế? Có vẻ như rất lợi hại. Hai người trên đài lập tức đánh dữ như vậy.”
Ất: “Hình như cái gì mà Hà Đông Hà Tây cái gì mà thiếu niên nghèo, chắc là lời khích lệ đấy. Ngươi xem hiện tại bọn họ đánh ghê thật.”
Giáp mờ mịt: “Hả? Vậy vì sao phải hô lên nhỉ, cũng không phải nói lời này không tốt, mà có hơi...”
Trong lúc nhất thời, hắn ta không biết nên hình dung cảm giác hơi kích động lại có phần xấu hổ kỳ diệu này thế nào, bèn im lặng.
Nếu không phải thời gian và địa điểm đều không thích hợp, Tống Nam Thời rất muốn dạy hắn ta, loại cảm giác kỳ diệu này tên là “Trẻ trâu”.
Tống Nam Thời nói không nên lời, Ất huynh trầm mặc một lát, lại bất ngờ nói: “Quẻ sư ấy mà, có vài đam mê hiếm lạ cổ quái không lạ. Chúng ta phải có một tấm lòng bao dung, đừng kỳ thị đam mê của người khác.”
Giáp huynh: “Ta đã hiểu.”
Tống Nam Thời: “...”
Các ngươi tâm thần à!
Nàng lập tức càng thêm xấu hổ, ngón chân không kiềm được nghiền đất.
Sau đó nàng nghe thấy Vân Chỉ Phong im lặng một lúc lâu đột nhiên bình tĩnh nói: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh mắt đầy sát khí lạnh băng.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn bình tĩnh nói: “Ngươi nâng chân lên một tí.”
Tống Nam Thời: “?”
Nàng không hiểu ra sao cúi đầu nhìn xuống.
Sau đó thấy chân mình đang nghiền trên mu bàn chân Vân Chỉ Phong, xoay tròn, xoay tròn.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng yên lặng thu chân về, chỉ hận sao hiện tại trên mặt đất không có cái khe, để cho nàng chui vào chứ.
Nàng khô khốc hỏi: “Đau không?”
Vân Chỉ Phong cảm nhận một chút, nói: “Có lẽ cũng chỉ đến trình độ nứt mà thôi, vết thương cực nhỏ, không có việc gì.”
Nứt xương, vết thương cực nhỏ.
Tống Nam Thời yên lặng cúi đầu, vùi mặt vào trong tay.
Cố tình lúc này, hai “con tró” đánh nhau trên đài không hiểu không khí.
Hai người đều sắp làm sập lôi đài, Giang Tịch còn dùng hết toàn lực bớt thời giờ tê tâm liệt phế gọi Tống Nam Thời: “Sư muội! Lại hô một câu!”
Diệp Lê Châu không cam lòng yếu thế, cũng gân cổ lên nói: “Đúng! Nói câu đó đi!”
Hai người trăm miệng một lời: “Ta/Huynh nhờ cả vào ngươi/muội!”
Trực tiếp coi nàng trở thành người cung cấp buff.
Tống Nam Thời: “??”
Các ngươi có bệnh à! Có phải các ngươi có bệnh không!
Tống Nam Thời không nhịn nổi rít gào: “Cút!”
Hai người đánh sống đánh chết trên đài đồng thời run bắn một cái.
Sau đó bọn họ ăn ý quay đầu, trong khoảng thời gian ngắn càng đánh càng hăng.
Đây là một trận quyết đấu giữa lực của Long Ngạo Thiên và lực của quỷ nghèo.
Tống Nam Thời xem đến thế là đủ rồi.
Hơn nữa càng làm cho nàng xem thế là đủ rồi là nàng vốn cho rằng Long Ngạo Thiên bằng vào thực lực mở bug Trúc Cơ Kỳ có thể giết ngược Nguyên Anh, Diệp Lê Châu có khả năng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng giờ phút này, Diệp Lê Châu được sự kích thích của một chữ “Nghèo” đáng sợ, như Long Ngạo Thiên lúc trước lần đầu tiếp xúc mật mã mở bug trích lời trẻ trâu, hắn trực tiếp mở bug, trong lúc nhất thời đánh đến không phân cao thấp với Giang Tịch.
Cho nên hiện tại không phải hai Kim Đan Kỳ đánh nhau mà là hai tên có bug đánh nhau.
Nếu không phải Diệp Lê Châu thật sự quá nghèo, Tống Nam Thời suýt nữa cho rằng người này là Long Ngạo Thiên thứ hai trong cuốn tiểu thuyết nào đó mà nàng không biết.
Nhưng mà...
Tống Nam Thời vuốt cằm, vẻ mặt dần dần như suy tư.
Bởi vì lúc trước hành động Trúc Cơ giết ngược Nguyên Anh vĩ đại quá mức của Giang Tịch làm cho người ta sợ hãi, cho nên từ trước đến nay nàng đều thích nói Giang Tịch mở bug.
Nhưng thật ra nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Tu Chân Giới chính là Tu Chân Giới, có thể đánh chính là có thể đánh, đánh không lại chính là đánh không lại, không phải qua loa một câu “Mở bug” là có thể giải thích.
Đại sư huynh là tiêu chuẩn ngũ linh căn vô dụng trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên thời xưa.
Trong tiểu thuyết, ngũ linh căn vô dụng một đường nghịch tập, rất thoải mái.
Nhưng ở Tu Chân Giới chân chính, ngũ linh căn vô dụng, mười người có cả mười người đời này đều chỉ có thể như vậy.
Nhưng Giang Tịch bắt đầu từ ngũ linh căn.
Ngũ linh căn muốn đạt tới trình độ bằng người khác thì phải trả giá nỗ lực nhiều gấp năm lần người khác.
Nhưng đồng dạng, khi hắn nổi dậy, tất cả trả giá nỗ lực năm lần kia sẽ biến thành vốn liếng gấp năm của hắn.
Cái gọi là mở bug, tiền đề này đều là thực lực bản thân.
Nếu đến thực lực cơ sở đều không có, ngươi mở bug gì nổi?
Cho nên, hiện tại Diệp Lê Châu có thể mạnh mẽ đánh với Long Ngạo Thiên, tư bản mở bug của hắn ở chỗ nào?
Trận chiến của hai người họ mắt thấy đã thoát khỏi phạm trù Kim Đan Kỳ.
Một tu sĩ chỉ luyện đao pháp gia truyền giống tán tu, tư bản hùng hậu như vậy à?
Tống Nam Thời đột nhiên sinh ra tò mò với Diệp Lê Châu.
Nàng như đang suy tư gì đó, không biết khi nào, Liễu lão nhân đột nhiên bay tới bên cạnh nàng.
Sau đó ông ấy bất ngờ nói: “Lần này sợ là Giang Tịch sẽ bị ngã ngựa.”
Tống Nam Thời hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng lên.
Ngay sau đó nàng khụ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, giả vờ không nghe thấy gì hết.
Liễu lão nhân tức đến bật cười: “Trong lòng hai chúng ta đều biết rõ ràng, ngươi trả lời cho ta, giả vờ cái gì mà giả vờ.”
Tống Nam Thời vẫn không nói lời nào.
Nàng nghĩ trong lòng biết rõ ràng thì biết rõ ràng, nhưng nàng đã làm tầng giấy cửa sổ này thành kính chống đạn.
Nàng thật sự không muốn đi đến chỗ nào đều có người lải nhải bên tai giống Giang Tịch, thỉnh thoảng còn phải lầm bầm lầu bầu, giống bị tâm thần.
Nhưng ông ấy nói... đại sư huynh sẽ bị ngã ngựa?
Liễu lão nhân thấy nàng nhìn trên khán đài, tiếp tục nói: “Công pháp Đao tu này thực sự quá bá đạo, đời này lão đây cũng chưa từng thấy công pháp bá đạo như vậy. Ta thấy thật lạ, luyện công pháp bá đạo như vậy lớn lên, Diệp Lê Châu này vậy mà còn có thể sống đến bây giờ?”
Trong lòng Tống Nam Thời kinh hãi.
Nàng nghe ông ấy nói công pháp bá đạo, vốn tưởng chỉ là công pháp bình thường tương đối mạnh mẽ, nhưng nghe ý Liễu lão nhân... công pháp bá đạo này có tổn hại thọ mệnh?
Nhưng rõ ràng Diệp Lê Châu khỏe như con trâu!
Lúc này, Liễu lão nhân đã lắc đầu nói: “Lần này đại sư huynh của ngươi chắc chắn thua rồi. Công pháp này, người ta lấy mạng so, sư huynh ngươi so với người ta sao nổi!”
Liễu lão nhân vừa dứt lời, kiếm trong tay Giang Tịch lập tức bị đánh văng.
Diệp Lê Châu cười to nói: “Giang huynh đệ, ngươi thua rồi!”
Dũng cảm phóng khoáng giống đao trong tay hắn.
Giang Tịch cũng không buồn bực, nhún vai nói: “Ta thua, Giang Tịch cam bái hạ phong.”
Diệp Lê Châu lại nghiêm túc phản bác: “Ngươi cam bái hạ phong cái gì. Ta hơn ngươi nhiều tuổi như vậy, nếu ngươi đến tuổi của ta, tu vi chắc chắn cao hơn ta rất nhiều. Đến lúc đó chúng ta lại đấu một trận!”
Giang Tịch cười: “Được!”
Liễu lão nhân ở ngay bên cạnh Tống Nam Thời lắc đầu: “Theo phương pháp tu luyện này của hắn, đến khi Giang Tịch sống đến tuổi này của hắn, hắn có ở đây không chưa biết đâu! Cái này không đúng nha. Hắn luyện công pháp như vậy đều có thể sống đến từng này? Không hợp lý mà, chậc chậc...”
Tống Nam Thời nhìn Diệp Lê Châu, dần nhíu mày.
Mà lúc này, Giang Tịch đã xuống dưới.
Hắn đi đến bên cạnh Tống Nam Thời, Tống Nam Thời thấy thế đang muốn hỏi xem lúc hắn và Diệp Lê Châu đánh nhau có cảm thấy chỗ nào không đúng hay không, thì thấy hắn nhìn Tống Nam Thời, muốn nói lại thôi.
Tống Nam Thời lập tức cảnh giác: “Sao thế?”
Giang Tịch bèn hạ nhỏ giọng nói: “Sư muội, lần sau lúc muội lại nói câu kia, có thể đổi một câu hay không?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng sai rồi.
Đồ ngốc Giang Tịch này, có thể sống đến tuổi của Diệp Lê Châu hay không còn chưa chắc đâu.
Nàng lạnh tanh nói: “Huynh muốn muội nói câu nào?”
Giang Tịch thẹn thùng: “Câu nào không có chữ nghèo ấy.”
Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng: “Cút!”
Diệp Lê Châu đánh bại Giang Tịch, nghỉ ngơi giữa trận mười lăm phút, kế tiếp là Diệp Lê Châu và Chư Tụ.
Trong lúc này Tống Nam Thời vẫn luôn như có như không quan sát Diệp Lê Châu đường đường chính chính ngồi ở lôi đài cạnh.
... Thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ sắp mất mạng.
Tống Nam Thời thậm chí âm thầm gieo một quẻ cho hắn.
Sau đó tính ra một mệnh cách cứng mà nàng ít thấy trong cuộc đời.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm Diệp Lê Châu phát sầu, Vân Chỉ Phong không khỏi khẽ nhíu mày.
Sao nàng vẫn luôn nhìn Diệp Lê Châu?
Vì cảm thấy hắn thắng rất đẹp à?
Nhưng rõ ràng mỗi một trận, Vân Chỉ Phong hắn đều thắng rất đẹp mà.
Vân Chỉ Phong muốn nói gì đó, nhưng im lặng một lát, lại ngậm miệng.
Nàng muốn nhìn chằm chằm ai, cần gì hắn xen vào.
Nhưng không biết vì sao, điều này làm trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Vào lúc hai người ôm tâm tư riêng, trận thứ hai cũng bắt đầu rồi.
Chư Tụ đứng dậy đi về phía lôi đài. Lúc đi đến bên cạnh Tống Nam Thời, nàng ấy đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tống Nam Thời.
Trong lòng Tống Nam Thời đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không ổn.
Sau đó lại nghe Chư Tụ hạ giọng, cực kỳ ngượng ngùng nói: “Sư muội, lúc tỷ lên đài, muội có thể cái đó, cái kia một tí không?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lạnh tanh: “Không được! Không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Chư Tụ hết sức tiếc nuối.
Sau đó, nàng ấy quả nhiên bị thua.
Quán quân Kim Đan Kỳ - Diệp Lê Châu.
Ở trong mắt Tống Nam Thời, đây là chuyện hết sức bình thường, hai đương sự bị thua cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng người ngoài không cảm thấy vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thính phòng bắt đầu lan truyền một lời đồn cực kỳ thái quá, nói có khi Quẻ sư Tống Nam Thời này có bản lĩnh nói châm ngôn gì đó. Nói cái gì thì điều đó có thể trở thành sự thật, nếu không thì sao trận đầu đánh nhiệt liệt như vậy!
Không tin nói các ngươi xem, trận thứ hai Tống Nam Thời không nói chuyện, đánh nhanh hơn nhiều.
Tống Nam Thời này, trên người chắc chắn có gì đó.
Rất nhiều người đều tin.
Kết quả là đến chiều là buổi diễn của Nguyên Anh, Tống Nam Thời nhìn thấy có một tu sĩ trong tổ ba người Nguyên Anh thần bí tìm đến nàng, hạ giọng nói: “Tống đại sư.”
Tống Nam Thời vừa nghe hai chữ “Đại sư” này, lập tức cảm thấy không ổn!
Sau đó nàng nghe thấy tu sĩ kia lén nói chuyện như làm giao dịch mờ ám gì đó với nàng: “Đại sư, ngươi có thể cũng cho ta một cái kia không, cái đó ấy.”
Hắn ta ám chỉ.
Liễu lão nhân: “Ha ha ha ha ha!”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng bực bội: “Ta sẽ không cái này! Cũng sẽ không cái kia! Ta là Quẻ sư! Không phải thầy bói!”
Người nọ nghi hoặc: “Có khác nhau à?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lạnh lùng: “Không cung cấp nghiệp vụ này, cảm ơn.”
Người nọ tiếc nuối rời đi.
Sau đó đến hai người kia nhờ nàng “Cái kia”.
Tới cuối cùng, thậm chí đến cả Trưởng lão trọng tài cũng đến, hỏi rốt cuộc nàng có thể “Cái kia” hay không.
Tống Nam Thời hoàn toàn bùng nổ: “Rốt cuộc là cái nào!”
Trưởng lão trọng tài: “Chính là ngươi nói một lời có thể làm sức chiến đấu của đối phương tăng nhiều ấy! Mọi người đều nói ngươi có thể, ta tới hỏi một chút có phải sự thật hay không. Điều này còn rất ảnh hưởng tính công bằng khi thi đấu.”
Mặt Tống Nam Thời đơ luôn: “Không thể! Không hiểu! Không biết!”
Trưởng lão trọng tài cực kỳ tiếc nuối rời đi.
Tống Nam Thời không biết rốt cuộc ông ta đang tiếc cái gì.
Vì thế trận chung kết tổ Nguyên Anh kết thúc trong “Cái kia” “Cái này” bay đầy đầu Tống Nam Thời. Tống Nam Thời không lên sân khấu thi, nhưng thể xác và tinh thần nàng đều mệt.
Sau đó chính là một tổ cuối cùng, trận chung kết Hóa Thần Kỳ.
Trên đường lên lôi đài, Vân Chỉ Phong đi đến trước mặt Tống Nam Thời thì đột nhiên khựng lại.
Hắn há mồm: “Tống Nam Thời...”
Hôm nay Tống Nam Thời suýt nữa bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương khi nghe tên mình. Nàng nghe vậy mặt đầy cảnh giác, nói thẳng: “Không biết! Không có! Ngươi đi đi!”
Trong mắt Vân Chỉ Phong hiện lên chút ý cười.
Sau đó hắn chậm rì rì nói: “Ta chỉ muốn nói ngươi dịch sang một cạnh một tí. Cản đường ta rồi.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lạnh lùng dịch người: “Ngươi cố ý.”
Vân Chỉ Phong: “Ngươi thật thông minh.”
Tống Nam Thời muốn đá cho hắn lăn lên lôi đài luôn.
Vân Chỉ Phong đi qua rồi đột nhiên lại quay đầu: “Đúng rồi.”
Tống Nam Thời nóng nảy: “Còn gì nữa!”
Vân Chỉ Phong cười nói: “Ta không cần ngươi cho ta cái gì đó, nhưng nể mặt bạn bè, ta muốn một câu chúc phúc không quá phận chứ?”
Tống Nam Thời khựng lại, ngay sau đó lẩm bẩm: “Ngươi chắc chắn thắng rồi, có ta chúc phúc hay không có ta chúc phúc chẳng phải đều như nhau...”
Vân Chỉ Phong vừa lòng cười: “Ta coi như ngươi đã chúc phúc.”
Hắn nhấc chân lên đài.
Tống Nam Thời oán giận qua đi vắt hết óc nghĩ ra chúc phúc lập tức kẹt ở trong miệng.
Nàng không khỏi nghĩ ta không nói nhân tình đến vậy ư? Đến câu chúc phúc đều không cho ngươi được.
Nhưng trận này, Vân Chỉ Phong đúng như lời Tống Nam Thời, thắng mà không hề có trở ngại.
Đến tận đây, quán quân năm tổ mới mẻ ra lò.
Nhưng đây còn không phải quán quân cuối cùng.
Vở kịch lớn cuối cùng, vào ngày mai.
...
Trong đoàn người Tống Nam Thời, có ba quán quân.
Nhưng bọn họ lại như ngày thường, cùng nhau yên lặng rời khỏi sân thi đấu, đến Lan Trạch Phong rồi lại đường ai nấy đi.
Chính vào lúc này, Vân Chỉ Phong lại đột nhiên nói: “Tống Nam Thời, ngươi lại đây một chút.”
Mọi người lập tức đều nhìn sang.
Tống Nam Thời chỉ vào mình: “Ta?”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Tống Nam Thời còn chưa nói gì, Giang Tịch đã theo bản năng nói: “Có nói gì mà không thể cùng nhau... Ưm ưm ưm!”
Hắn bị Chư Tụ nhét thẳng một miếng lương khô vào trong miệng, nói: “Đại sư huynh đói bụng, ta dẫn huynh ấy đi ăn cơm trước.”
Sau đó cùng Úc Tiêu Tiêu trực tiếp lôi đi.
Diệp Lê Châu còn vui tươi hớn hở nhìn, bị Vân Chỉ Phong lạnh lùng liếc sang.
Diệp Lê Châu: “... Ta đi, ta đi.”
Cuối cùng chỉ còn lại có hai bọn họ.
Vân Chỉ Phong không khỏi nghĩ muốn nói chuyện riêng với nàng cũng thật không dễ dàng.
Lúc này bóng đêm đã rơi xuống, Tống Nam Thời còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì thế?”
Vân Chỉ Phong nói: “Hôm nay ngươi tặng chúc phúc cho ta, ta lấy được quán quân, cho nên ta tới đáp lễ.”
Tống Nam Thời: “Thế mà cũng coi như chúc phúc...”
Nhưng mà vừa dứt lời, một chuỗi ngọc ánh vàng rực rỡ đã treo ở trên cổ nàng.
Tay Vân Chỉ Phong đặt ở hai bên bả vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Tống Nam Thời, chúc mừng ngươi đoạt giải quán quân. Đây là ngươi nên có.”
Tống Nam Thời cúi đầu theo bản năng, thấy được đá mắt mèo trên chuỗi ngọc.
Mượt mà thật sự giống mắt mèo.
Nàng đột nhiên luống cuống chân tay, không biết là bởi vì món quà hay là bởi vì lời chúc.
Sau đó nàng làm một chuyện ngu xuẩn.
Nàng theo bản năng nâng chuỗi ngọc lên, đặt ở bên miệng cắn một cái.
Còn nghiêm tức nói: “Đây là vàng ròng à?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng yên lặng buông tay xuống, cuối cùng ý thực được dường như mình ngốc không có giới hạn rồi.
Không khí mờ ám như có như không “Phốc” một tiếng, tan biến.
Vân Chỉ Phong dường như cũng ngây ra.
Ngay lúc Tống Nam Thời xấu hổ hận không thể chôn mình muốn thì nghe được Vân Chỉ Phong bật cười.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Hắn cười đến suýt nữa không thẳng nổi eo.
Tống Nam Thời bị hắn cười đến cũng muốn cười, vừa tức giận vừa buồn cười.
Sau đó những người khác chỉ có thể nhìn thấy dưới chân núi mênh mang xanh thẳm, hai người nhìn nhau cười ngây ngô.
Cười lúc lâu, Tống Nam Thời tức giận nói: “Được rồi, ngươi đưa ta lễ vật, chính là vì cười nhạo ta à?”
Vân Chỉ Phong ngừng cười, khụ một tiếng, nói: “Sao có thể chứ.”
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Chúc ngươi vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.”
Tống Nam Thời nhìn Vân Chỉ Phong, cuối cùng nói ra lời ban ngày chưa kịp nói.
Nàng nói: “Chúc quân thường thắng bất bại.”
“Bịch bịch bịch”.
Vân Chỉ Phong nghe được tiếng tim của chính mình đập.