Bất Quy Kiếm Tôn đoán chừng lần đầu tiên trải qua việc bị người ta tới cửa đòi tiền lương, biểu tình trên mặt trong nháy mắt có chút hoAng mang.
Tống Nam Thời kiên nhẫn chờ đợi.
Thật lâu sau, Kiếm Tôn phục hồi lại tinh thần, nhìn đến đồ đệ trước mắt không quá quen thuộc cùng với quyển sổ của nàng, trầm mặc.
Hắn bình tĩnh hỏi: " Trước kia ta phần lớn không ở Lan Trạch Phong, khi đó tiền tiêu hàng tháng của ngươi là do ai quản."
Tống Nam Thời: "Là Nhị sư tỷ."
Bất Quy Kiếm Tôn: " Vậy lần này......"
Tống Nam Thời đoạt lời đáp: "Lần này thời điểm sư phụ ra ngoài mang theo Nhị sư tỷ."
Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng nhắc nhở nói; "Sư tôn đi rất gấp."
Bất Quy Kiếm Tôn: "......"
Trước khi rời đi, Chư Tụ hình như là có nói qua Lan Trạch Phong còn có nhiều việc chưa an bài xong.
Nhưng lần này, sự tình có liên quan đến "Nàng", hắn không dám trì hoãn nhiều.
Tống Nam Thời giống như là sợ hắn nghĩ không ra, có lòng tốt mà nhắc nhở nói: "Sư tôn chưa nhớ rõ sao? Đồ nhi có thể nói tỉ mỉ cho người nghe."
Bất Quy Kiếm Tôn: "...... Trí nhớ của ta không có kém như vậy."
Tống Nam Thời tức khắc vui vẻ ra mặt, không dấu vết mà đem trong sổ sách trong tay đẩy tới trước mặt Bất Quy Kiếm Tôn, nhẹ nhàng nói: " Như này sư phụ...... Bổng lộc tháng này......"
Dáng vẻ giống như sợ hắn nợ tiền nàng.
Bất Quy Kiếm Tôn nhắm mắt.
Từ sau khi tiếp quản Lan Trạch Phong, tu vi của hắn ngày càng tăng, cảm xúc cũng rất ít khi bị dao động.
Cho dù là nghe được tin tức về người kia, hắn cũng là kinh ngạc lớn hơn vui sướng.Cho đến lần này......
Bất Quy Kiếm Tôn mở mắt ra, tầm mắt dừng ở trên người đồ đệ đang đứng ở trước mặt.
"Bản tôn còn không đến mức bạc đãi đệ tử." Hắn lạnh lùng nói.
Xưng hô bản tôn, xem ra là tức giận rồi.
Tống Nam Thời cười tủm tỉm nói: "Đồ nhi đã rõ."
Bất Quy Kiếm Tôn xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi trở về đi, ngày mai ta sẽ kêu Nhị sư tỷ của ngươi đem lương bổng qua."
Tống Nam Thời đòi tiền lương thành công, nhanh nhẹn hành lễ, xoay người liền đi.
Ở Vô Lượng Tông, lương bổng của đệ tử thân truyền mỗi tháng 80 linh thạch thượng phẩm, này tương đương chính là lương cứng.
Nhưng là đệ tử thân truyền, sư phụ đương nhiên cấp tài nguyên cùng linh thạch nhiều đếm không xuể, nào có ai sẽ thật sự chỉ dựa vào 80 linh thạch này sống qua ngày?
Có Tống Nam Thời.
Nàng có lẽ là đệ tử thân truyền thảm nhất của Vô Lượng Tông.
Nhưng cuộc sống có chút thảm không nỡ nhìn này, tất cả đều là chính nàng tạo ra.
Bất Quy Kiếm Tôn bản thân là nam chính của tiểu thuyết, tất nhiên không phải là người khắt khe, keo kiệt đối với đệ tử.
Nhưng đồng thời, là một nam chính tính cách cao ngạo, hắn giai đoạn đầu ngoài bạch nguyệt quang đều không đem ai đặt vào mắt, phần sau thì trong mắt toàn bộ đều là nữ chính, làm gì có thời gian quan tâm tới kẻ khác.
Đám đồ đệ cũng đều được hắn coi là " Kẻ khác".
Ngươi chủ động mở miệng muốn, hắn cũng không bủn xỉn, ngươi không nói, hắn cũng sẽ không xem xét ngươi cần cái gì.
Nhân vật chính đều là có cái tôi riêng, trước nay chưa từng chủ động mở miệng.
Tống Nam Thời là một nhân vật pháo hôi nghèo khổ nào cần cái tôi này, nhưng căn cứ vào việc càng ít tiếp xúc với nhân chính càng tốt, nàng ngoài việc tới lấy lương bổng, cũng không đòi hỏi sư phụ đồ vật gì.
Dùng lời Sư lão đầu nói, là nàng ngại chính mình sống quá tốt.
Vào ban đêm, Tống Nam Thời mơ về viễn cảnh tươi đẹp sáng sớm ngủ dậy là có thể nhận được hai ngàn linh thạch vào túi, an an ổn ổn mà chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ dậy, nàng theo thường lệ đầu tiên là mở ra thần côn hệ thống để bốc quẻ xăm.
Trước khi rút thăm, nàng rửa tay sạch sẽ tới tám lần, còn cố ý tranh giành vị trí thuận lợi luyện công của đệ tử khác.
Sau đó dùng hết thành kính của cuộc đời này, chúc chính mình có thể rút ra quẻ thượng phất lên chỉ sau một đêm.
Một cái quẻ đen nhảy ra tới.
Tống Nam Thời nhìn chăm chú nhìn lại.
Hôm nay, buổi sáng,
Nên, làm đến nơi đến chốn.
Không nên, một đêm phất nhanh.
Quẻ hạ.
Tống Nam Thời: "......"
Không nên một đêm phất nhanh, mấy chữ này còn có thể nhìn rõ là càng đậm hơn với các chữ khác.
Nàng hoài nghi bản thân có phải bị thần côn hệ thống này trào phúng hay không.
Tống Nam Thời trực tiếp đen mặt tắt đi giao diện rút thăm, lạnh lùng nói: "Phong kiến mê tín!"
Hùng hổ mà xoay người rời đi.
Đệ tử đang luyện công bên cạnh bị một loạt thao tác này của nàng làm cho mờ mịt.
Có người do dự hỏi: "Ta nhớ rõ vị này sư muội còn không phải là một quẻ sư hay sao? Tại sao lại nói phong kiến mê tín gì đó?"
Tống Nam Thời ở Vô Lượng Tông còn rất nổi danh.
Rốt cuộc là đệ tử Lần Trạch Phong, không đi học kiếm, ngược lại đi theo lão nhân bị mất đi mười ba đồ đệ ở Huyền Thông Phong kia làm quẻ sư, ai nhìn tới cũng đều là cảm thấy đầu óc nàng có bệnh.
Một người khác hiểu rõ nói: " Này hẳn là hối hận khi làm quẻ sư đi."
Người nọ lắc đầu.
Những người khác cũng đi theo lắc đầu.
Vị Tống sư muội này, thật là đáng thương a.
Tiểu "Tống đáng thương" mới vừa trở lại động phủ, liền thấy Nhị sư tỷ đang ở chờ nàng.
Nàng nhất thời cảm giác Nhị sư tỷ làm cho nàng như được tắm mình trong gió xuân.
Hai ngàn linh thạch của nàng tới rồi.
Chư Tụ thấy nàng trở về, áy náy nói: "Sư muội, thật đáng trách ta hai năm trước không an bài tốt cho muội."
Tống Nam Khi trong lòng liền nghĩ tỷ sao cần phải tìm lý do cho tra nam kia, lập tức liền nói: "Không phải sư tỷ sai, ta......"
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe Chư Tụ nói: "...... Cho nên tỷ ở bảng lương tháng của sư muội thêm một chút, sửa thành 3000 linh thạch, xem như sư tỷ nhận lỗi với muội."
Tống Nam Khi: "......"
Lời vừa nãy nàng chưa nói xong liền lập tức nuốt xuống.
Lại ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy xung quanh người sư tỷ tỏa ra hào quang phú bà.
Phú bà thành khẩn nói: "Mong rằng sư muội không cần chối từ."
Tống Nam Thời cũng thực thành khẩn: " Đây đều là một phen tâm ý của sư tỷ, ta như thế nào dám từ chối."
Vì thế, giao dịch thành công.
Phú bà thực vừa lòng.
Tống Nam Thời càng vừa lòng.
Nhất thời bầu không khí vô cùng vui vẻ hoà thuận.
Phú bà cảm thấy hôm nay dường như sư muội dễ nói chuyện hơn rất nhiều.Cơ hội khó mà có được, nàng quyết định nhân lúc này nói ra ý định hôm nay nàng tìm đến.
Vì thế, Tống Nam Thời còn đang vui sướng nhận được linh thạch, liền nghe thấy sư tỷ hạ giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, sư tỷ lần này tiến đến, kỳ thật còn có một chuyện nhờ sư muội giải đáp thắc mắc."
Tống Nam Thời lập tức cam đoan: "Sư tỷ cứ việc nói, sư muội biết gì sẽ nói hết!"
Chư Tụ liền một hơi nói: "Cho nên cuối cùng thì đệ tử kia của Tam Cửu Phong cũng tìm về được chưa?"
Tống Nam Thời: "......"
Ngẩng đầu, là đôi mắt khát vọng của sư tỷ.
Mắt trái viết tám, mắt phải viết chuyện.
Tống Nam Thời trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói: "Không tìm trở về được, nhưng vị sư thúc kia nghe được một sự kiện động trời."
Sư tỷ: "Cái gì?"
Tống Nam Thời: " Bộ tộc của cô nương Yêu tộc kia theo chế độ nhất thê đa phu!"
Sư tỷ hưng phấn: " Thật sự như vậy sao?!"