Đã biết Thẩm Bệnh Dĩ là bản thể của đám dược liệu kia.
Lại biết, nàng coi lão nhân như sư tôn, lão nhân là đồ đệ Thẩm Bệnh Dĩ.
Hỏi: Vấn đề luân lý giữa nàng và đám dược liệu.
Tống Nam Thời im lặng, cùng Sư lão đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Sư lão đầu đang đợi Tống Nam Thời sửng sốt: “?”
Ông ấy khó hiểu: “Con nhìn ta như vậy làm gì?”
Hiện giờ nàng không nên sốt ruột hỏi ông ấy Thẩm Bệnh Dĩ là ai sao?
Tống Nam Thời im lặng một lát, lại thật sự thật lòng nói: “Không có gì.”
Nàng thành khẩn: “Chỉ cảm thấy, lúc trước người không nghe Chưởng môn khuyên bảo thu con làm đồ đệ, thật là quá chính xác.”
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy không nhịn được tò mò: “Xem ra tiểu lão nông ta còn kém hơn Bất Quy Kiếm Tôn, sao tiểu lão nhân xứng làm sư tôn con.”
Tống Nam Thời rất chân thành nói: “Không, ý con nói là người anh minh thần võ.”
Tiểu lão đầu: “Xem ra anh minh thần võ cũng không đủ tư cách nhận Tống tiên tử làm đồ đệ.”
Tống Nam Thời: “Không, không, không, không phải vấn đề của người.”
Sư lão đầu đang muốn tiếp tục nói thì nghe nàng chân thành nói: “Chủ yếu là lòng con đã coi Thẩm Bệnh Dĩ làm tôn tử, người lại làm đồ đệ của ông ta. Nếu con lại làm đồ đệ của người, vậy rốt cuộc ai là tôn tử của ai?”
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy bị “tôn tử” tràn ngập đầu óc làm choáng váng.
Rốt cuộc ai là tôn tử của ai?
Ông ấy đang sững sờ thì nghe Tống Nam Thời chân thành nói: “Hơn nữa con còn muốn sau này giết tôn tử kia, nếu thật sự chiếm danh phận thầy trò này, vậy động thủ giết ông ta chẳng phải là khi sư diệt tổ? Quá ngại ngùng.”
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy đang muốn hỏi nàng tại sao biết Thẩm Bệnh Dĩ, lúc này cũng cảm thấy không hỏi nổi nữa.
Ông ấy không thể nhịn được mà nói: “Con còn sợ khi sư diệt tổ?”
Thật sự sợ khi sư diệt tổ cũng không thấy nàng cung kính với sư tôn chính thức của mình Bất Quy Kiếm Tôn đến mức nào.
Tống Nam Thời nói: “Vẫn nên suy nghĩ một chút.”
Sư lão đầu trực tiếp trợn trắng mắt.
Suy nghĩ nghiêm trọng trong đầu ông ấy biến mất, lập tức hỏi: “Con cũng biết Thẩm Bệnh Dĩ?”
Tống Nam Thời: “Vậy người phải bảo đảm trước, trước khi con giết tôn tử kia, người không được nhận con làm đồ đệ của người. Con không muốn khi sư diệt tổ đâu.”
Sư lão đầu xem thường không kiên nhẫn được nữa, mắng: “Con muốn làm đồ đệ ta, ta còn không vui đâu!”
Tống Nam Thời lập tức thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Người muốn cướp mệnh bàn của con chính là ông ta.”
Sư lão đầu im lặng.
Ông ấy lẩm bẩm: “Quả nhiên.”
Trong lòng Tống Nam Thời vừa động, không khỏi nhớ tới lúc mình mới đi ra khỏi bí cảnh Bạch Ngô, cầm mệnh bàn cùng hai quẻ tượng mình mới nắm giữ tìm Sư lão đầu khoe, phản ứng của ông ấy rất phức tạp.
Ông ấy nói, đây là thời cơ của nàng.
Ông ấy nói, ông ấy đã từng nghe nói về tiền bối để lại truyền thừa.
Ông ấy nói, muốn nàng đừng phụ lòng.
Ông ấy rõ ràng có chút hiểu biết về truyền thừa kia.
Hiện giờ nàng biết tại sao ông ấy biết rồi, bởi vì sư tôn ông ấy là Thẩm Bệnh Dĩ.
Mấy hóa thân kia của Thẩm Bệnh Dĩ đã mơ ước truyền thừa kia từ lâu.
Tống Nam Thời không khỏi nhớ tới trải nghiệm của Sư lão đầu.
Nàng chỉ biết khoảng sáu trăm năm trước ông ấy đã mang theo tu vi gia nhập Vô Lượng Tông, thành khách khanh Trưởng lão của Vô Lượng Tông, sau đó lại độc chưởng một phong, bắt đầu thu đồ đệ.
Khi ông ấy tới không có gia tộc, không có người thân, cô độc một mình, đương nhiên không ai nghe ông ấy có sư tôn.
Tống Nam Thời không khỏi quay đầu, cùng Vân Chỉ Phong liếc nhìn nhau.
Vân Chỉ Phong lặng lẽ gật đầu với nàng.
Sau đó nàng cẩn thận mở miệng: “Thẩm Bệnh Dĩ kia…”
Đã trở thành sư tôn ông ấy như thế nào?
Sư lão đầu im lặng một lát.
Sau đó ông ấy bình tĩnh nói: “Cũng không có gì ghê gớm, khi đó ông ta sắp chết, ta cứu ông ta một mạng rồi ta trở thành đồ đệ của ông ta.”
Sau đó Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong nghe được một câu chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến bọn họ qua miệng Sư lão đầu.
Bảy trăm năm trước, Sư lão đầu mười bốn tuổi, là cô nhi không tên không họ, dựa vào việc ăn xin và được quê nhà giúp đỡ mà trưởng thành.
Ông ấy đã dựa vào ăn xin cùng dốc sức tích góp nhiều năm có được một ít tiền tài, lấy hết can đảm cầm số tiền ít ỏi kia đi ba ngày ba đêm đi đến tiệm thuốc duy nhất huyện thành, xin đại chưởng quầy thu ông ấy làm dược đồng.
Đại chưởng quầy không chịu được lời thỉnh cầu, cũng xót thương ông ấy nên ỡm ờ đồng ý.
Từ đó về sau ông ấy trở thành dược đồng ở tiệm thuốc, cần cù chăm chỉ, trong lòng cảm thấy chỉ cần chịu khổ, ông ấy có thể thay đổi vận mệnh dựa vào sự nỗ lực của mình.
Mà ông ấy quả thật cũng thay đổi vận mệnh nhưng không phải theo kiểu ông ấy nghĩ.
Ông ấy làm dược đồng ba tháng, vào một ngày, huyện thành đổ cơn mưa lớn tầm tã, nhiều tia sét đánh xuống một ngọn núi bên ngoài huyện. Lúc ấy tiếng động rất lớn, sợ tới mức một nửa người trong huyện thành tưởng rằng trời xanh nổi giận.
Khi đó ông ấy mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng huyện thành hẻo lánh của bọn họ căn bản không có tu sĩ, ông ấy cũng không biết có từ là “Lôi kiếp”.
Ba ngày sau mưa mới nhỏ dần, có người dũng cảm cùng nhau đi tới ngọn núi kia thì thấy dưới chân núi có một thôn nhỏ hơn trăm người trực tiếp bị san phẳng, toàn bộ thôn trang hỗn độn, người có thể còn thở cũng chẳng được mấy người.
Những người đó kinh hoảng rồi sợ hãi ba chân bốn cẳng khiêng những người còn thở trở về hiệu thuốc duy nhất huyện thành, mấy người đại chưởng quầy từ hiệu thuốc đến cứu chữa cho bọn họ.
Sư lão đầu cũng ở trong số đó.
Khi ông ấy giúp đỡ y sư, nhìn thấy trong đó có một người bị thương cực kỳ nặng, cả người gần như không có một nơi nào ổn.
Nhưng ông ấy cũng nhạy bén nhận ra xiêm y người nọ bị máu nhiễm đỏ rất không bình thường, không giống như người trong thôn sẽ mặc.
Nhưng khi đó ông ấy không nghĩ nhiều, lại vừa lúc được phân tới chăm sóc người này đành tận lực chăm sóc ông ta.
Vài ngày sau, những người may mắn còn sống trong thôn được khiêng đi đều chết, nhưng người bị thương nặng nhất lại mở mắt.
Ông ta mở choàng mắt, thấy Sư lão đầu thì cười tùy tiện làm pháp quyết, xiêm y đầy máu lập tức sạch sẽ như mới khiến thiếu niên đang bưng thuốc đến sững sờ tại chỗ.
Mọi người ở cửa hàng đều quỳ xuống hô “Tiên nhân lão gia”, “Tiên nhân lão gia” nhìn Sư lão đầu một lúc lâu thì đột nhiên cười, nói: “Ngươi và ta rất có duyên, ngươi làm đồ đệ ta thì sao?”
Sau đó, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, ông ấy từ một tên nhóc không cha không mẹ trở thành đệ tử tiên nhân.
Tiên nhân nói: “Ta rất thích chữ “Sư” này, vậy để ngươi họ “Sư” đi.”
Sau đó liếc ông ấy, nói: “Gọi là Sư Ngã.”
Nghe đến đó Tống Nam Thời nói thẳng: “Sét đánh xuống núi chính là lôi kiếp, ứng lôi kiếp không có khả năng ngộ thương người thường, người chết ở thôn trang rất kỳ quặc.”
Sư lão đầu bình tĩnh gật đầu: “Đúng, ta học một thời gian, sau khi đã có hiểu biết cơ bản về Tu Chân Giới, ta cũng cảm thấy cái chết đó thật kỳ quặc, khi đó sư tôn của ta… Thẩm Bệnh Dĩ nói, ông ta thấy có tà tu làm hại người thôn trang. Khi ông ta đến thì đã chậm, ông ta muốn bắt tà tu lại mới đi đến thôn kia, ai ngờ không khéo gặp phải độ kiếp, không chỉ để tà tu kia chạy mất còn nhân cơ hội đả thương ông ta.”
Tống Nam Thời nghe vậy cười nhạo: “Vậy thì đúng là trùng hợp, có quỷ mới tin.”
Sư lão đầu lạnh mặt: “Khi đó ta tin.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng im lặng ngậm miệng lại.
Sư lão đầu trừng mắt liếc nàng, tiếp tục nói: “Sau đó, ta biết ông ta có một thủ đoạn… có thể hấp thụ khí vận và thọ mệnh của người khác. Lúc này ta mới phán đoán, có lẽ khi độ kiếp, ông ta suýt nữa không chịu được lôi kiếp kia, vì thế người sống trong thôn đã gặp tai họa.”
Tống Nam Thời im lặng.
Đúng rồi, nếu Thẩm Bệnh Dĩ vẫn luôn dùng thủ đoạn nguyền rủa đó của ông ta, khi nhân quả quấn thân, lôi kiếp của ông ta sẽ không hề yếu.
Mà thủ đoạn Sư lão đầu nói, chắc có lẽ là Ảnh Quỷ.
Chẳng trách lúc trước lần đầu tiên nàng nói với Sư lão đầu mình phát hiện ra Ảnh Quỷ trên người nhị sư tỷ thì Sư lão đầu lại kinh sợ như vậy.
Sư lão đầu chậm rãi nói: “Sau đó, ta có lòng nghi ngờ ông ta, tìm một cơ hội trở về huyện thành ta sống lúc trước, lúc này mới phát hiện ra huyện thành ít nhất cũng có mấy ngàn người đã hoang phế thành một tòa cô thành.”
Ông ấy dừng một chút, nói: “Ta đi khắp nơi tìm người hỏi thăm, thế mới biết, sau khi ta rời đi không lâu, trong thành thường xuyên xảy ra những chuyện kỳ lạ, không ngừng có người vô cớ chết. Có người đã chết, có người sống sót cảm thấy đây là nơi xấu nên đeo tay nải chạy trốn, dần dần, toàn bộ thành đã hoàn toàn thành tử thành. Khi đó ta đã rời tòa thành kia hơn bảy mươi năm, vì thế đến nay ta cũng không biết người chạy trốn đã chết hay còn sống.”
Tống Nam Thời nghe vậy trong lòng phát run, giọng nói không khỏi trầm xuống, nói: “Người nói…”
Sư lão đầu nhắm mắt: “Ta cảm thấy là do ông ta làm.”
Ông ấy nói: “Sau đó, ta tìm một cơ hội thoát khỏi ông ta, mai danh ẩn tích mười mấy năm. Ông ta chưa từng đi tìm ta, ta cũng không nghe được tin tức của ông ta nên gia nhập Vô Lượng Tông, trở nên yên ổn.”
Khi đó Vô Lượng Tông còn là môn phái mới thành lập được bốn trăm năm, còn chưa được một thế hệ, nói là căn cơ còn thấp cũng không quá, thực lực ông ấy rất mạnh, sau khi gia nhập đã thành khách khanh Trưởng lão trẻ tuổi.
Tống Nam Thời trầm tư một lát, không khỏi hoang mang hỏi: “Lão nhân, tại sao lúc trước ông ấy thu người làm đồ đệ? Chẳng lẽ người là Long Ngạo Thiên người nào gặp cũng thích?”
Sư lão đầu nghe vậy trừng mắt liếc nàng.
Sau đó ông ấy bình tĩnh nói: “Năm đó ông ta thu ta làm đồ đệ, ngoại trừ dạy công pháp cho ta, chỉ bảo ta giúp ông ta một việc.”
Tống Nam Thời nhìn qua.
Sư lão đầu nhàn nhạt nói: “Sau khi việc học của ta có thành tựu, đầu tiên ông ta đưa ta đến bí cảnh Bạch Ngô, ta cho rằng đấy chỉ là một lần thí luyện đơn giản, ông ta dường như cần ta tìm thứ gì. Sau đó, ông ta lại đưa ta tới thành Trung Châu…”
Ông ấy nhìn về phía Tống Nam Thời: “Con biết đây là có ý gì không?”
Tống Nam Thời hô lớn: “Ông ta muốn người tìm mệnh bàn cho ông ta.”
Sư lão đầu bình tĩnh nói: “Lúc ấy ta cũng không biết chuyện này, ta chỉ cảm thấy ông ta hơi kỳ lạ.”
Sau đó nhiều năm, ông ta rất hay đưa Sư Ngã tới hai nơi này bôn ba.
Số lần nhiều, ông ấy cảm thấy kỳ quái.
Ông ấy lấy hết can đảm hỏi sư tôn mình.
Sư tôn vẫn không giấu ông ấy.
Ông ta chỉ nói ông ta có một thứ đồ nhất thiết phải có được, nếu Sư Ngã niệm ân tình của ông ta thì hãy giúp sư tôn tìm đồ.
Vẻ mặt khi sư tôn nói những lời này khiến lòng Sư Ngã lạnh lẽo.
Sau đó, vô số lần, Sư lão đầu đã nghe được tin tức từ miệng sư tôn mình về món đồ mà ông ta muốn tìm.
Một truyền thừa do Quẻ sư nắm giữ tám quẻ tượng để lại.
Ông ấy cảm thấy kinh ngạc vì Quẻ sư này lại cảm thấy sư tôn kỳ quái.
Hiện giờ sư tôn đã là đại năng trong số Quẻ sư, dựa vào thời gian cũng chưa chắc không thể phi thăng, tại sao cứ phải chấp nhất với truyền thừa của đại năng khác?
Hơn nữa ông ta cũng không lộ diện trước mọi người, mai danh ẩn tích, nhưng ông ta rõ ràng không có tính cách thanh bạch nguyện ý mai danh ẩn tích.
Ông ấy cảm thấy sư tôn mình có bí mật, mà bí mật này khiến ông ấy cảm giác được nguy hiểm.
Ông ấy cảm thấy mình đang bị lợi dụng.
Ông ấy không thèm để ý bị lợi dụng nhưng ông ấy sợ bí mật này.
Cũng bắt đầu từ khi đó, ông ấy đã lặng lẽ điều tra chuyện xảy ra năm đó.
Ông ấy cảm thấy, năm đó sư tôn chắc chắn đã phát hiện ra, nhưng ông ta vẫn lạnh lùng nhìn.
Khi tra được chân tướng, ông ấy phẫn nộ, nhưng còn sợ hãi hơn.
Ông ấy cảm thấy là ông ấy hại bọn họ.
Ông ấy muốn làm gì đó nhưng lại bất lực.
Cuối cùng ông ấy nản lòng thoái chí, lấy lý do muốn đi du ngoạn từ biệt sư tôn. Khi muốn nhân cơ hội chạy thoát, sư tôn chỉ mỉm cười nhìn ông ấy, nhìn đến nỗi cả người ông ấy phát lạnh.
Ông ta bình tĩnh nói: “Sư Ngã, nếu ta là ngươi, sau khi rời đi sẽ cô độc một mình, mai danh ẩn tích, từ đây không hề có bất cứ quan hệ gì với thế tục, tốt nhất cô độc hết quãng đời còn lại.”
“Bởi vì mệnh ngươi phạm Thiên Sát Cô Tinh, mỗi người ở gần ngươi đều sẽ bị ngươi hại chết.”
“Đây là cái giá cho sự phản bội của ngươi.”
Sư Ngã chạy trốn trong tuyệt vọng.
Bởi vì sự khủng hoảng kia mà ông ấy mai danh ẩn tích mười mấy năm.
Nhưng mười mấy năm an ổn sinh sống khiến ông ấy thoát khỏi bóng ma của sư tôn, cũng quên mất sư tôn.
Sau đó ông ấy gia nhập tông môn, thu nhận đồ đệ, dạy dỗ đồ đệ.
Sau đó…
Có đôi khi vào buổi tối, ông ấy nghĩ, cảm thấy những lời Thẩm Bệnh Dĩ năm đó so với giải thích mệnh số thì càng giống một lời nguyền rủa hơn.
Giống như chính ông ta nói, là lời nguyền cho kẻ phản bội.
Vẻ mặt Sư lão đầu hoảng hốt.
Tống Nam Thời thấy thế, nhỏ giọng nói: “Có lẽ đây chính là lời nguyền.”
Lúc trước ông ta đã có thể trả giá một hóa thân với lời nguyền của gia tộc mình, vì sao không nguyền rủa kẻ phản bội Sư lão đầu chứ?
Không phải lời nguyền huyết mạch, ông ta thậm chí không cần trả giá một hóa thân.
Hóa ra đây gọi là mệnh cách “Thiên Sát Cô Tinh”.
Nhưng mà…
Tống Nam Thời nhíu mày nói: “Ông ta bảo người đi tìm truyền thừa kia, tại sao cảm thấy người có thể tìm được truyền thừa chứ?”
Sư lão đầu cười khổ lắc đầu: “Đến nay ta vẫn còn suy nghĩ về điều này.”
Ông ta không tiếc bồi dưỡng Sư lão đầu nhiều năm như vậy, có thể thấy năm đó Thẩm Bệnh Dĩ thật sự cảm thấy Sư lão đầu có thể lấy được truyền thừa.
Có lẽ ông ta cảm thấy Sư lão đầu có thể lấy được truyền thừa mới nhận ông ấy làm đồ đệ.
Thậm chí tới tận bây giờ, hóa thân kia còn quan sát kỹ đồ đệ còn sót lại của Sư lão đầu.
Nàng còn đang suy nghĩ về vấn đề này, Sư lão đầu cũng hít sâu một hơi, nói: “Lần này ta tới, đã gặp Thận tiên sinh kia thì nhận ra ông ta và sư tôn… Thẩm Bệnh Dĩ khá giống nhau.”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Ông ta là hóa thân bên ngoài của Thẩm Bệnh Dĩ.”
Sư lão đầu nhắm mắt: “Chẳng trách, ông ta có thể phong bế linh lực ta dễ như trở bàn tay.”
Thực lực hóa thân bên ngoài kém xa bản thể, nhất định không thể so với Sư lão đầu.
Nhưng hóa thân bên ngoài có ký ức của Thẩm Bệnh Dĩ, Sư Ngã là do Thẩm bệnh Dĩ dạy dỗ, ông ta biết rõ khuyết điểm của Sư Ngã.
Vì thế Sư lão đầu không có sức để chống lại.
Ông ấy than thở: “Tích Nương, chung quy nó…”
Tống Nam Thời suy nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: “Những lời mệnh phạm Thiên Sát Cô Tinh, hóa thân kia cũng đã nói với Sư Tích Nương.”
Sau đó, lão tông chủ đã chết dưới lôi kiếp.
Lúc trước, Thận tiên sinh hỏi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống với lão tông chủ sao.
Người ông ta nói tới không phải lão tông chủ.
Ông ta hỏi chẳng lẽ ngươi cũng muốn như sư tôn ngươi, nhìn tất cả người thân chết đi sao.
Sư lão đầu ngẩn ra.
Sau đó, Tống Nam Thời trơ mắt nhìn tuy rằng việc này mơ hồ nhưng lão nhân quái gở gần như lập tức trở nên tức giận.
Ông ấy thở gấp nói: “Ông ta còn không buông tha ta! Ông ta còn không buông tha đồ đệ của ta!”
Tống Nam Thời vội vàng tiến lên ôm ông ấy, nói: “Lão nhân, bình tĩnh, người bình tĩnh.”
Nàng vỗ lưng ông ấy, ánh mắt phát lạnh, lại nhẹ giọng nói: “Con nói rồi, cuối cùng con vẫn sẽ giết ông ta.”
“Đã chết thì không thể chết vô ích.”
Vân Chỉ Phong tiến lên, cầm tay nàng.
Tới hiện tại, họ mới nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm mà Thẩm Bệnh Dĩ làm.
Giống như Sư lão đầu, nàng không rõ tại sao ông ta chấp nhất với mệnh bàn này, rõ ràng ông ta có thể phi thăng bằng thực lực.
Nhưng mà…
Nàng và Vân Chỉ Phong liếc nhìn nhau.
Hiện tại đã không phải vấn đề của một mình Sư Tích Nương.
Sư Tích Nương làm sai, đã có Sư lão đầu cùng tông môn trừng phạt.
Nhưng Thẩm Bệnh Dĩ tội ác tày trời.
Ba người cứ lặng im như vậy trong chốc lát, cảm xúc của Sư lão đầu dần dịu xuống.
Sau đó ông ấy giật mình phát hiện hai người đang nắm tay đằng sau mình.
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy lạnh mặt: “Các ngươi nắm tay đủ chưa?”
Tống Nam Thời cười hì hì, buông tay Vân Chỉ Phong ra.
Sư lão đầu hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, để ta dẫn các ngươi đi gặp hai tên ngốc kia đã.”
Tống Nam Thời không khỏi tò mò: “Bọn họ làm sao vậy?”
Sư lão đầu cười lạnh một tiếng: “Hai tên ngốc bị nhốt ở đây rồi còn đánh cược sư tỷ họ sẽ cứu ai, cãi nhau đến nổi nóng, sau đó đánh nhau, một người gãy tay, một người gãy chân.”
Khi đó, ông ấy đang muốn thử dùng kiến thức và linh lực của hai người kia xem có thể tự thoát ra ngoài hay không.
Sau đó chưa chiến đấu đã tự giảm quân số.
Sư lão đầu chưa từng bị ai kéo chân lập tức ngơ ngác.
Tống Nam Thời: “…”
Khương Viên cô nương cũng rất không dễ dàng.
Mấy người đi thẳng đến một phòng, xuyên qua cửa sổ thì thấy trong phòng có hai cái giường, một trái một phải, hai người trên giường, một người treo tay, một người treo chân, còn đang cãi nhau.
Tống Nam Thời yên lặng nhìn, bắt đầu suy nghĩ sau khi cứu người ra, có nên tìm Khương Viên cô nương để nâng giá không.
…
Mà lúc này, trong chủ phong, nhóm người Giang Tịch cũng đang nghĩ cách trà trộn vào.
Bọn họ có thể trà trộn vào Hợp Hoan Tông, nhưng không có lệnh bài, muốn lẻn vào chủ phong không hề dễ.
Giang Tịch vốn có thể dựa vào cái danh thị vệ để trà trộn vào, nhưng Vân Chỉ Phong đã dựa vào thân phận của mình để vào rồi, hắn đành phải nghĩ cách khác.
Hai người ngồi xổm dưới chân núi, nhìn người đến người đi hồi lâu, Chư Tụ cảm thấy bọn họ đã đánh giá cao bản lĩnh của mình.
Nàng ấy nhỏ giọng nói: “Thật sự không thể để Chu Trưởng lão đưa chúng ta vào à?”
Giang Tịch phản bác: “Không, nàng ta phải theo dõi Thược Dược phu nhân.”
Chư Tụ: “Vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Giang Tịch im lặng một lúc lâu.
Sau đó tiểu sư muội yếu ớt nói: “Hay là đào đường hầm từ đây, chúng ta đào lên núi?”
Mọi người liếc nhau.
Sau đó bọn họ cảm thấy khá khả thi.
Nói là làm, bọn họ đang chuẩn bị tìm một nơi vắng vẻ bắt đầu đào đường hầm, lại thấy Thận tiên sinh thong thả ung dung đi về phía bọn họ.
Ông ta dường như cũng không kinh ngạc khi thấy họ ở đây, chỉ khẽ cười, nói: “Sao mấy vị không lên núi?”
Giang Tịch lập tức cất xẻng, nhếch miệng, để lộ dáng vẻ Long Ngạo Thiên: “Không liên quan đến chuyện của ngươi.”
Thận tiên sinh khẽ cười một tiếng, không chút để ý nói: “Vậy các người cứ chậm rãi đứng đó, ta đi trước đây ha ha ha ha!”
Bóng dáng ông ta đi xa, mọi người ở đằng sau nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà lúc này, vị Trưởng lão Tiên Minh được mời tới tham gia lễ dẫn theo đệ tử đứng nhìn cách đó không xa.
Trưởng lão ngơ ngác nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi một đệ tử bên cạnh: “Ngươi xem bọn họ, có phải là nhóm huynh muội bên cạnh Tống tiên tử không?”
Đệ tử vừa thấy, ánh mắt sáng lên: “Đúng ạ!”
Hai thầy trò liếc nhìn nhau.
Lần đầu tiên, bọn họ chưa quen biết Tống tiên tử đã thu được một tông môn dựa vào nàng.
Lần thứ hai, gặp nàng lần đầu tiên, họ đã thu được phủ Thành chủ cùng bao nhiêu thế gia dựa vào nàng.
Lần thứ ba này… Trưởng lão lập tức hỏi: “Người vừa mới nói chuyện với bọn họ là ai!”
Đệ tử hưng phấn: “Là thủ lĩnh sát thủ Chết Rồi Sao!”
Tinh thần Trưởng lão trở nên phấn chấn.
Chết Rồi Sao, có tiền rồi!
Ông ta không nói hai lời, bước lên hai bước, chộp lấy mấy người đang tìm nơi đào đường, nhiệt tình nói: “Gặp nhau tức là có duyên, nếu không ngại, ta mang các vị lên núi…”
------oOo------