Ngoại Tình

Chương 63



Lâm Thuật Vấn đáp: “Cậu ấy không yêu cô nào được lâu, lâu nhất cũng là hai năm, sau đó không hiểu sao lại chia tay. Có điều tôi biết một chuyện là do cậu ấy nói cho.” Nói thêm: “Nguyên nhân thật không ngờ được, khi hai người bên nhau một thời gian thì nữ giới sẽ muốn kết hôn.”

Tôi không hiểu rõ ý anh ta lắm: “Nếu quan hệ ổn định thì đây không phải là kết quả hiển nhiên sao?”

Lâm Thuật Vấn nhìn tôi, thật sự không ngờ được: “Cậu không biết gì sao? Cậu ấy không muốn kết hôn.”

Tôi ngẩn người, tất nhiên tôi biết điều đó, là bởi chính hắn nói với tôi mà, nhưng mà tôi thấy hơi lúng túng: “Tôi nghĩ ra rồi, hắn có nói…”

Lâm Thuật Vấn: “Vì muốn đối phó với gia đình cậu ấy phải không? Không phải đâu, là cậu ấy không muốn kết hôn thôi.”

Đột nhiên lòng tôi trở nên hỗn loạn, lại nghĩ đến có lẽ hắn không thực sự yêu mình, hắn muốn trốn tránh việc kết hôn nên mới tìm một người đàn ông như tôi, thật là tiện mà. Tôi thốt lên: “Cho nên hắn không chia tay với tôi là bởi vì không muốn kết hôn?”

Lâm Thuật Vấn như nghe được chuyện gì đó buồn cười lại vừa kinh ngạc: “Cậu nói gì vậy?”

Tôi không đáp lại lời nào.

Lâm Thuật Vấn nhíu một chút mi, nói: “Trước đây cậu ta cũng từng có bạn gái mà, cậu không biết sao?” Nhìn tôi lại nói: “Tôi hỏi chuyện này có thể không đúng lắm, nhưng hình như hai người đang có chút vấn đề phải không?”

Tôi không muốn để anh ta nhìn thấu, tuy nhiên anh ta từng gặp tôi giằng co với từ chinh thì cũng đoán được đôi chút. Tôi chỉ có thể im lặng, cũng may anh ta không nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt cũng không phải ghét bỏ gì.

Anh ta nói tiếp: “Có mấy lần chúng tôi tụ họp mà tôi không đi, nhưng có một lần đi thì Phan Minh Kỳ bảo cậu ấy đang gặp gỡ với một người bạn thân của vợ hắn. Tôi nghĩ cậu ấy chưa tay với người trước là do nguyên nhân này đây, không ngờ cậu cũng vì chuyện này mà tức giận, trở mặt với cậu ấy.”

Làm sao tôi không tức giận cho được. Nhưng đây là bạn hắn, tôi không thể tố khổ với Lâm Thuật Vấn được nên chỉ đành trầm mặc.

Có thể thấy tôi không nói lời nào nên Lâm Thuật Vấn cũng im lặng theo. Đã ăn uống xong xuôi nên nhân viên đứng ra thu dọn, anh ta lại gọi thêm một ấm trà nữa. Ấm trà này có lẽ là miễn phí nên được đưa ra rất nhanh. Anh ta rót một chén, để đến trước mặt tôi.

Tôi dừng một chút, nói: “Cám ơn.”

Lâm Thuật Vấn cười cười, nói: “Cha mẹ Vi chu đều là giáo sư đại học, tuy rằng tri thức cao cũng ở nước ngoài một thời gian lâu, có lẽ chỉ là do chị cậu ấy ở bên đó nên theo cùng. Tuy nhiên nhiều suy nghĩ vẫn theo lối truyền thống, cậu ấy lại là con trai độc, không thể hiểu được vì sao con mình lại không kết hôn, cho nên luôn tìm cách với cậu ấy. Cậu ấy rất ít khi nói chuyện này trước mặt chúng tôi, bạn bè thì đã có gia thất gần hết, chỉ còn tôi cũng chưa kết hôn, có thể vì vậy mà tâm sự với tôi nhiều hơn một chút.”

Tôi cũng có biết sơ qua về bối cảnh gia đình hắn, tuy nhiên không biết nỗi khó xử của hắn. Tôi chỉ là đối tượng yêu đương của hắn, có khó khăn gì hắn sẽ không nói cho tôi đâu, chỉ tình nguyện kể cho bạn bè thôi. Chẳng lẽ hắn cảm thấy tôi sẽ không hiểu cho hắn sao? Hay là tôi không đủ để hắn tin tưởng?Trước đây không biết nhưng bây giờ thì không đủ tin tưởng thật rồi.

Lâm Thuật Vấn nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Rốt cuộc tôi cũng không nhịn nổi: “Thực ra anh cũng biết tôi…”

Lâm Thuật Vấn cắt đứt lời tôi: “Vậy thì sao? Không cần thiết bởi vậy mà khiến tình cảm của bạn mình đi xuống. Hơn nữa đó là vấn đề của hai người mà.”

Tôi đành im lặng.

Anh ta nói: “Tất nhiên tôi là bạn cậu ấy thì cũng sẽ có suy nghĩ qua. Cậu ấy đã rất khó khăn để đi đến giờ phút này với cậu, hai người lại là…tôi biết cậu khá thẳng thắn, không có áp lực gì nhiều, nhưng còn cậu ấy, gia đình cậu ấy nhất định không chấp nhận chuyện này. Hơn nữa cha mẹ cậu ấy đã lớn tuổi, khi nói ra lỡ may xảy ra chuyện gì thì sao, chuyện này cũng cần phải lo lắng.”

Chuyện này tất nhiên tôi cũng biết, cũng chẳng phản ứng được gì, lại đang trong thời gian lung lay tình cảm với Phương Vi Chu nên thực sự muốn trốn tránh. Quả thực tôi đang nghi ngờ Lâm Thuật Vấn biết được chuyện gì nên mới cố tình tìm đến tôi để nói mấy lời này. Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, giọng cũng không tốt lắm: “Thực ra anh tìm tôi không phải để chuyển kết quả, mà chỉ muốn khuyên bảo vài câu thôi đúng không.”

Lâm Thuật Vấn vẫn không tức giận, thậm chí còn cười tươi. Anh ta nói: “Có biết không? Dạ dày là bộ phận vô cùng mẫn cảm, rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, cho nên không thoải mái thì dù uống thuốc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”

Tôi ngẩn người ra, không chờ anh ta dặn dò uống thuốc đúng giờ nữa mà rời khỏi đó luôn.

Một lần nữa tôi lại không hỏi đến những chuyện tình trước đây của Phương Vi Chu, ngay cả bạn gái gần đây nhất của hắn cũng không rõ lắm. Tôi biết được bọn họ chia tay cũng vì được người ngoài kể lại cho, lúc ấy có chút hoảng hốt, càng không dám tin. Chúng tôi bắt đầu cũng thật mơ hồ, tôi biết hắn là người yêu cả hia giới và vẫn có bạn gái nhưng không ngại, sau khi uống rượu thì lăn lên giường với nhau, lúc đó chỉ quan tâm đến thoải mái mà chẳng thèm suy nghĩ vậy là đúng hay sai. Mà hắn cũng không đề cập đến, không thể ngờ rằng hắn chẳng thèm nhắc nhớ gì đến người tiền nhiệm của tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ không sờ đến rồi. Bây giờ tôi mới nhớ lại tâm trạng lúc đó, vừa lo sợ không yên, sợ hắn thấy phản cảm, sợ tôi hiểu lầm lại càng sợ phải thất vọng. Khi hỏi hắn, ngoài mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh mà lòng tôi đã khẩn trương muốn chết.Tôi không thể hiểu nổi chính mình, tất nhiên cũng là do tôi quá thích hắn.

Xét trên các phương diện thì tôi chẳng thể nào so sánh với hắn dù chỉ một góc. Thứ duy nhất tôi có chính là gia đình không phải đối tình yêu đồng tính _ tất nhiên mẹ tôi tuyệt đối không tán thánh, song cũng không có thái độ tiêu cự, chỉ là biết không thể nào cứu vãn được thôi. Vài năm gần đây bà không còn đề cập đến chuyện kết hôn của tôi, chắc là do không còn chút hy vọng nào nữa rồi.

Không kết hôn, làm sao những người làm cha làm mẹ bình thường có thể dễ dàng đồng ý chứ. Tôi không cần hỏi cũng biết rằng nhất định cha mẹ Phương Vi Chu sẽ không chấp nhận rồi, hắn là đứa con trai duy nhất cơ mà, phải tìm một đối tượng khác phái. Cho nên chúng tôi chắc chắn không có khả năng, cho dù có thì cũng do gia cảnh quá mức chênh lệch. Tất nhiên tôi chẳng có gì phải xấu hổ về gia đình mình, song cũng hơi hiểu rằng đám phan minh kì chướng mắt với tôi vì điều đó. Lâm Thuật Vấn không kể nhưng bọn họ từng học chung đại học với nhau, cũng biết xuất thân từng người, tuy anh ta không noí chuyện bạn gái Phương Vi Chu như thế nào song tôi vẫn có thể đoán được gia cảnh cô ta.

Ở bên nhau lâu như vậy, tôi tự nhận mình ít ra cũng hiểu Phương Vi Chu bảy đến tám phần, nhưng sau khi nghe Lâm Thuật Vấn nói chuyện, tôi phát hiện ra còn lâu mới đạt được đến mức ấy. Hắn thực sự không muốn kết hôn sao? Vốn tưởng chỉ là lời qua loa với cha mẹ hắn để làm cớ cho chúng tôi phát triển, cũng bởi vậy mà dù ở bên nhau đã lâu lắm rồi hắn chưa từng hứa hẹn với tôi điều gì. Tuy rằng tôi kết một cái kết viên mãi với chung tôi rất khó để đạt được, cũng cho đó là sự thật hiển nhiên rồi, tôi không khát cầu một đám cưới cũng bởi biết hắn không có khả năng cho mình. Nhưng chỉ ba chữ anh yêu em cũng khó vậy sao? Ngay cả khi thật tục thì cũng thật là ít, không biết hắn có hiểu hay không.

Nguyên nhân Lâm Thuật Vấn tìm tôi nói chuyện có thể là bởi đã gặp Phương Vi Chu. Tôi thật không ngờ Phương Vi Chu lại tâm sự với anh ta, từ trước đến nay mỗi lần đám bạn của hắn tụ họp thì bọn họ luôn nói chuyện nhàn nhạt với nhau, bình thường cũng chẳng mấy khi gặp mà người gặp nhiều nhất có lẽ là Phan Minh Kỳ. Có thể như vậy mới tính là bạn bè, chứ bên cạnh tôi gần như chẳng có người bạn nào, không đọc sách thì cũng đi làm, chỗ đi chỗ về cũng chỉ là công ty, hồi còn đi học cũng không tích cực tham gia các hoạt động, không thân quen với bạn học. Bạn tốt thì ít, bạn nhậu thì miễn cưỡng có. Trước kia không quan tâm, nhưng hay lui đến nhiều nhất là Tiểu Binh và Vương Nhâm, nhưng giờ chỉ vài ba câu đã trở mặt rồi.

Nghĩ đến đây mới nhớ cũng lâu lắm rồi tôi chưa nghe được tin gì của Tiểu Binh. Tôi có gọi điện cho cậu ta mấy lần, nhưng dù đổ chuông cũng không có ai nghe máy, cho nên cũng chẳng gọi nữa. Dù sao bây giờ tôi cũng không có tâm trạng làm gì.

Hình như Phương Vi Chu không biết chuyện Lâm Thuật Vấn tìm tôi nói chuyện. Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ đến chỗ anh ta khám bệnh còn anh ta mang kết quả cho tôi, chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng tôi lại không dám nói ra sợ hắn suy nghĩ nhiều.

Ba ngày sau lần gặp mặt Lâm Thuật Vấn, anh ta có nhắn tin cho tôi. Cũng không có gì, chỉ hỏi có khỏe không, tình hình dạ dày thế nào rồi. Tôi thực sự không hiểu ý anh ta lắm, nên sau khi nhận được tin thì mặc kệ luôn.

Một lần nữa tôi lại đến phòng khám để lấy thuốc, khi quay về thì trời đã khuya lắm rồi mà Phương Vi Chu vẫn chưa về. Vài ngày gần đây hắn thường xuyên đi xã giao, từ sau khi xác định sẽ tiếp nhận vị trí mới, lại trúng dịp cuối năm nên rất nhiều bữa tiệc rượu không thể tránh được. Tôi cũng có tham gia vừa bữa tiệc, nhưng chỉ cần uống vài hớp rượu là dạ dàu lại khó chịu cho nên hôm nay không thể không đi mua thuốc được.

Sau khi tôi tắm rửa xong, vừa đi ra ngoài thì nghe tiếng mở cửa vang lên. Lúc ra đến nơi thì thấy Phương Vi Chu đã khóa cửa lại, một tay hắn phải đỡ lấy tường mới đứng vững, chắc là đã cởi giày rồi. Tôi vội vàng đi qua chỗ hắn, chưa đi đến nơi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Tôi hỏi: “Hôm nay uống nhiều thế sao?”

Phương Vi Chu đáp: “Ừm” một tiếng rồi đi vào trong.

Đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay hắn tự lái xe đi làm: “Không phải anh lái xe đi sao? Vậy sao về được?”

Phương Vi Chu vừa cởi áo ba-đờ-xuy, nói: “Đi nhờ xe, xe anh ở công ty.”

Nhờ xe ai? Tôi không hỏi, chỉ gật đầu: “Vậy mai chúng ta đi chung vậy.”

Phương Vi Chu chỉ ậm ờ đáp lại rồi đi vào phòng ngủ luôn. Tôi cũng đi vào, điện thoại của hắn nằm trên tủ đầu giường còn hắn đang vào phòng thay đồ tìm quần áo để đi tắm.

Tôi không muốn nghĩ nhiều, một mặt để tránh cho mối quan hệ đang yên ổn hiện tại nữa, dù sao bây giờ cũng đỡ hơn trước rất nhiều rồi, sống chung không còn quá khó khăn, Phương Vi Chu đối xử với tôi như bình thường, không quá thờ ơ, dường như đang có chút thay đổi nhỏ nhoi nào đó. Khi ở chung cũng chỉ bàn luận mấy chuyện nhỏ nhặp, tôi không dám chủ động đào sâu vì sợ phạm sai lầm, sẽ khiến không khí lạnh xuống. Chuyện kia càng không kiện chủ động, chỉ khi nào tâm trạng tốt hắn mới ôm hoặc nắm tay tôi một cái.

Tôi thấy như bây giờ là tốt lắm rồi. Nếu không thì còn có thể sao nữa?”

Sau khi Phương Vi Chu thu xếp xong thì cũng đã một giờ sáng rồi. Vừa tắt đèn thì chuông điện thoại hắn vang lên, hắn đành phải bật đèn bàn, cầm điện thoại ra ngoài nghe, có lẽ còn hút thuốc nữa bởi tôi ngửi thấy mùi khi hắn đi vào.

Phương Vi Chu tắt đèn bàn đi. Tôi nhớ lại hôm nay vừa nghe tin tình trạng của Cao cổ đông không tốt lắm, không khỏi hỏi: “Có phải có chuyện gì không?”

Hắn nằm xuống nói: “Ừm, lúc nãy lão Hà gọi, có thể mai mốt gì đó.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv