Ngoại Tình

Chương 51



Tôi đáp: “Không có gì cả.”

Hình như Phương Vi Chu đang tiến lại gần, chợt nghe hắn nói: “Hình như điện thoại em hết pin.”

Tôi ngập ngừng rồi nói: “Anh giúp em sạc điện với, em đi ngủ một chút.”

“Ừm.”

Sau đó cửa phòng ngủ đóng lại.

Tấm rèm cửa rất dày tách rời ánh sáng mãnh liệt của mặt trời bên ngoài khỏi căn phòng, cho dù là ban ngày thì trong này vẫn đen kịt như buổi tối, nhưng không phải không thể thấy rõ năm ngón tay mà vẫn có thể nhận diện được vị trí của từng người. Từng món đồ nội thất trong căn phòng đều vô cùng quen thuộc, sau khi tôi vào ở cũng sắm thêm rất ít, gần như không thay đổi gì, đột nhiên tôi lại cảm thấy thật xa lạ đến hoảng hốt. Nhiệt độ mùa đông thấp, cửa không mở nên cũng không thấy lạnh lắm, vậy mà lúc này lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Tôi chôn mình bất động trong chăn, đã nằm thật lâu, lòng rỗi rắm nên vẫn chưa ngủ được nhưng cũng chẳng đủ sức để làm chuyện gì khác. Phương Vi Chu đã ra ngoài, phải nhân cơ hội này đi xem điện thoại thôi. Vừa nãy tôi có thể nghe thấp thoáng tiếng điện thoại kêu, không lẽ vẫn là Từ Chinh gọi đến? Đương nhiên vẫn có thể là người khác. Lần trước là y gọi thật, tôi đã chặn số trước của y nên y lấy số này để gọi, vì thế tôi không lưu lại tên trong danh bạ, vả lại cũng không có nhiều dấu vết. Thật không hiểu sao lúc đó mình lại vô liêm sỉ như vậy nữa, càng không tưởng tượng ra – tình hình hiện tại khác hẳn với những điều tôi nghĩ ra.

Tôi rất hối hận với những điều mình làm trước đây nhưng lại không tìm thấy cơ hội để sám hối. Nếu Phương Vi Chu chưa phát hiện ra sự việc thì còn có thể bình tĩnh đối mặt, cơ mà lúc này lại chẳng biết nên đối xử ra sao. Tôi không thể làm như lời hắn nói là xem mọi chuyện chưa xảy ra, đây không phải là chuyện cứ giả bộ không biết là cho qua được. Lỗi đều thuộc về tôi, tôi đã phá hủy đi mối quan hệ của chúng tôi…. Ngực tôi lại thêm buồn phiền, cả người như rơi vào hầm tối. Tôi thật mong mình cứ như vậy ngủ đi, ngủ đến trời đất mù mịt, ngủ đến mức không cần tỉnh lại.

Quả thật không biết bản thân đã trải qua ngày chủ nhật thế nào nữa, giữa trưa Phương Vi Chu ra ngoài rồi sau khi về thì không đi đâu nữa. Cả ngày nay hắn nhận vài cuộc điện thoại, có hai cuộc là Phan Minh Kỳ và bạn bè gọi đến, bảo hắn đi chơi nhưng hắn từ chối, còn lại là cha mẹ hắn gọi, tôi nghe giọng là phát hiện điểm khác thường. Trước giờ ăn cơm, hắn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, chẳng hiểu nghĩ gì mà thái độ rất lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn tiếp cục cuộc nói chuyện, ngay cả mấy lời rào trước đón sau cũng bỏ qua luôn.

Dưới không khí lạnh lẽo này mà nói đến chuyện kia có lẽ sẽ quá kích thích, cuối cùng chúng tôi không nói chuyện mà chỉ im lặng. Tôi không biết mình có thể làm gì, mà cũng chẳng tiện ở mãi trong phòng ngủ. Người nên tránh mặt đâu phải là tôi, tôi làm gì có tư cách để trốn tránh hắn chứ, cho nên tôi cũng an vị trên ghế sô pha, đọc lại báo của mấy ngày trước. Lúc lật báo tôi cũng lật thật nhẹ, như sợ làm phiền đến hắn vậy, hơn nữa cũng sợ chuông di động vang lên, mỗi lần nghe thấy tim giật thịch một cái, quả thực gian nan. Là vậy nhưng tôi vẫn ngồi đơ tại chỗ, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, cũng may lần nào cũng là điện thoại của hắn, song cũng có người gọi cho tôi. Tôi cũng trấn định đứng dậy nghe máy, không nghe cũng không được, bởi như vậy sẽ phải đối mặt với hắn.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, không đợi hắn hỏi tôi đã lên tiếng rồi: “Là Chu Dung Tuấn bộ phận em gọi, cậu ta đang làm một phần mà chưa hiểu rõ lắm.” Thật ra lời giải thích này nghe có vẻ thừa, nghe vài câu cũng hiểu được rồi.

Quả nhiên Phương Vi Chu hiền hòa lại, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi ngập ngừng, cả người cứng lại. Chợt hắn dời mắt đi, đứng dậy đi đâu đó, để lại mình tôi ngồi trong phòng khách. Hắn đến thư phòng rồi không ra nữa mà về thẳng phòng ngủ luôn. Trong lúc Phương Vi Chu đi ngủ trước, tôi ngồi lại trong phòng khách một hồi rồi mới về phòng. Tôi sờ sờ giường một hồi rồi mới nằm xuống, quay lưng về phía hắn, khoảng cách giữa hai bên trở nên vô cùng sâu sắc.

Hôm sau là thứ hai, Phương Vi Chu lần nữa dậy sớm hơn. Hắn chỉnh sửa gọn dàng rồi đi ra ngoài, lúc hắn mở cửa tôi mới mơ màng tỉnh lại, cả căn phòng chìm trong bóng tôi, chỉ có một chút ánh sáng men theo khe cửa tiến vào trong. Cũng chẳng biết giờ là mấy giờ nữa, tôi thấy mình không đứng dậy nổi, cả người vô cùng uể oải, ngay cả mí mắt cũng lười mở.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại, Phương Vi Chu nhanh chóng nhận điện, sau đó là âm thanh nói chuyện thấp thoáng, sau đó gần như tức thời hắn đẩy cửa bước vào, tôi vẫn đang nhắm mắt, song vẫn nghe âm thanh hắn nói chuyện với người bên kia rồi mới tắt. Hắn bật đèn lên, không nói một lời, hình như hắn đang đứng bên giường nhìn tôi.

Không biết hắn muốn làm gì? Tôi cứng người nhưng vẫn nằm im bất động. Đột nhiên có một bàn tya đặt lên trán tôi, nó rất lạnh khiến tôi bất giác run lên, tất nhiên Phương Vi Chu sẽ phát hiện ra. Tôi mở mắt ra, đáp lại ánh mắt của hắn, hơi sợ hắn sẽ làm khó dễ mình. Tuy nhiên cho dù hắn gây khó dễ thế nào thì tôi vẫn phải chấp nhận thôi.

Phương Vi Chu quay đầu đi ra chỗ khác, hắn kéo rèm lên, mở cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài sáng hơn tuyết. Hắn đi rồi quay lại ngay, ngồi xuống bên mép giường nói: “Nếu không thoải mái thì nói, hay là đừng đi làm, anh đến công ty rồi xin phép cho em.”

Chất giọng dịu dàng lại vang lên, tôi ngẩn người khó hiểu nhìn hắn. Hắn nói tiếp: “Anh đã chuẩn bị đồ ăn rồi, chờ một lát anh đi rồi em dậy ăn chút gì đó, nhớ uống thuốc luôn.” Còn nói: “Giữa trưa anh sẽ về nhà, đến lúc đó còn khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện.”

Khi nói mấy lời này sắc mặt của hắn vô cùng tốt, thật giống như cảm giác lạnh lẽo hôm qua không còn tồn tại, cũng như chưa hề xảy ra chuyện với tôi. Tôi ngập ngừng nói: “Em ngủ thêm một chút nữa là ổn rồi, chắc không cần tới bệnh viện đâu.”

Phương Vi Chu phản đối: “Bác sĩ nói em bị chấn động não, nếu tinh trạng không thuyên giảm thì nhất định phải đến bệnh viện.” Hắn cất cái tay trên trán tôi xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Không lâu sau Phương Vi Chu rời nhà đến công ty. Phòng ngủ chậm rãi sáng lên, có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên nhiệt độ tăng lên một ít, nhưng cũng rất chói mắt, nhưng tôi chẳng có chút sức lực nào để giật rèm xuống, chỉ đành nằm trên giường không nhúc nhích. Xung quanh yên tĩnh, tôi có cảm giác sự yên tĩnh này như có hình khối, không ngừng bành trướng, áp bức tất cả, tôi cảm thấy gần như phát điên nhưng vẫn cứ bất động. Nguyên nhân trở thành ngày hôm nay quá rõ ràng, nhưng mà không thể không hồi tưởng lại. Tôi lại vùi mình trong chăn, ngẩn người, sau đó nhanh chóng ngủ mất. Giấc ngủ cũng không tốt, mơ gì cũng không nhớ nữa, chỉ toàn ảo ảnh quên quên nhớ nhớ. Không biết sau bao lâu thì tôi tỉnh lại, nhưng vẫn ngơ ngẩn, chẳng biết vì sao tim đập thật nhanh.

Tôi thấy rối rắm trong lòng không thể dịu xuống, song vẫn vì đói bụng mà đứng dậy, song ngồi mãi bên mép giường hồi lâu mà vẫn hoảng hốt, tuy nhiên đầu đã bớt choáng đi nhiều. Tôi nhìn lại đồng hồ, thì ra đã giữa trưa rồi. Ánh sáng chiếu vào toàn bộ phòng ngủ, thời tiết có vẻ vô cùng tốt, chỉ có điều nó chẳng thể lôi cuốn được tôi. Trong lòng tôi vẫn mây đen dày đặc, bụi mù mịt. Tôi thực sự không muốn ở lại trong này nữa nên bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mới đến phòng khách, chợt nghe chuông điện thoại di động vang lên, cũng không có để tìm nó, bởi nó nằm ngay trên bàn trà. Tất nhiên đây là di động của tôi, hình như có ai gọi tôi ấy. Tôi vội vàng cầm nó lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì lập tức nhận điện. Có lẽ Phương Vi Chu cũng không ngờ là tôi lại nghe máy nhanh như vậy, giọng hắn nghe như đang dò hỏi.

“Tiêu Ngư?”

Tôi vội đáp: “Ơi.”

Phương Vi Chu nói: “Anh nghĩ em vẫn còn đang ngủ.” Chỉ là một câu nói bình thường, không hiểu sao lại thấy không khí đang lạnh xuống.

Cũng không biết vì sao mà tôi lại thấy rất khẩn trương, vội vàng giải thích: “Vừa mới dậy, đi đến phòng khách thì nghe chuông điện thoại reo.”

Phương Vi Chu im lặng một lát, chuyển lời: “Đầu còn choáng không?”

Tôi cũng ngập ngừng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Phương Vi Chu nói: “Bây giờ mới dậy thì thuốc sáng nay chưa uống rồi.” Lại nói: “Bỏ qua, chờ một lát chúng ta đến bệnh viện lấy thêm ít thuốc nữa.” Sau đó đọc tên một bệnh viện: “Anh đã hỏi bác sĩ Hứa, khoa thần kinh bên đó không tệ, có một bác sĩ họ Trịnh rất giỏi. Bác sĩ Hứa đã đăng ký giúp rồi, chiều chúng ta qua đó luôn.”

Bác sĩ Hứa là bác sĩ chúng tôi luôn đến khám, trước kia khi còn trong bệnh viện ông được xem là một bác sĩ có tiếng, sau này mở phòng khám có rất nhiều bệnh nhân. Ông ấy có quan hệ rất tốt với Phương Vi Chu. Có đợt mới quen Phương Vi Chu không lâu, tôi bị ấm, hắn cũng dẫn tôi tới đó khám bệnh. Sau này có vấn đề gì thì toàn đi khám ở đó hết, bình thường chỉ cần một người đi. Tất nhiên bác sĩ Hứa biết tôi, nhưng không rõ quan hệ giữa tôi và Phương Vi Chu lắm. Lúc này nghe phương chi nói, tuy biết rằng không cần thiết nhưng tôi cũng không dám từ chối.

Bây giờ Phương Vi Chu sẽ về, hắn bảo tôi ở nhà chờ hắn, tôi đành phải đồng ý. Sau khi cúp máy, tôi vẫn cầm điện thoại mà nhìn một hồi lâu, cảm giác vô cùng khó hiểu, tất nhiên hành động này chẳng tượng trưng cho điều gì.

lập tức có thể đã trở lại. Hắn làm cho tôi ở nhà chờ hắn, ta chỉ là đáp ứng. Điện thoại quải rụng sau, ta còn cầm di động nhìn hồi lâu, cảm giác phi thường do dự đứng lên, đương nhiên là tuyệt đối sẽ không sẽ cùng từ trưng tập sinh cái gì, nhưng khi ngày đem nói đích rõ ràng, hắn lại gọi điện thoại, đúng là ở tai nạn xe cộ sau các phương diện hỗn loạn đích tình hình, cũng không biết là chuyện gì.

Cuối cùng tôi không gọi điện qua hỏi.

Tôi thu dọn điểm tâm trên bàn đi, không ăn mà cũng chẳng có hứng để ăn. Điểm tâm hôm nay cũng như mọi hôm thôi, vài món đơn giản gì đó. Vừa thu dọn xong thì Phương Vi Chu về đến nhà. Hắn còn mang theo đồ ăn nữa, giờ cũng đã là giữa trưa rồi, có lẽ hắn mới từ công ty về thẳng nhà nên chưa ăn đâu. Tôi ngồi xuống ăn cùng hắn, hắn gắp cho tôi một miếng, thì tôi liền ăn miếng đó. Trong lúc ăn hắn có nói chuyện với tôi, vẫn là tình cách ôn hòa của hắn từ trước dến nay cho nên không lạ gì. Chỉ có điều hôm nay cảm thấy thật nặng nề khi phải đối mặt với nhau, thực sự khó chịu, rõ ràng vẫn chung sống với hắn nhưng không có cách nào thoải mái được.

Tuy nhiên cục diện hôm nay là do tôi tạo thành, người có lỗi đâu phải là hắn.

Lúc ăn cơm, Phương Vi Chu nói chuyện xin nghỉ phép cho tôi, hắn đã ra tay thì tất nhiên không có vấn đề gì. Không biết chuyện này có gây sự chú ý gì không, tôi cũng chẳng biết nữa, dường như Phương Vi Chu không thèm quan tâm lắm. Đã nói đến phương diện này thì không tránh khỏi hỏi han hôm nay công ty vó chuyện gì không, bình thường chúng tôi ở chung thường tránh nói về chuyện công việc, chỉ cần nói qua loa rồi chuyển chủ đề khác, vậy mà hôm nay đối mặt với nhau, cảm thấy chủ đề nào cũng cằn cỗi khô khan. Có lẽ cũng hiểu nói chuyện chẳng thú vị gì nên Phương Vi Chu im lặng luôn. Hắn không nói gì, tôi cũng thấy không tiện chủ động khơi chuyện, trải qua một bữa cơm vô cùng khó chịu.

Sau khi thu dọn xong, Phương Vi Chu chở tôi đến bệnh viện.

Dù tốt hay xấu thì bệnh viện cũng luôn là nơi đông đúc rộn ràng, đây là thời gian đi làm mà vẫn còn rất nhiều bệnh nhân chờ để khám, chờ để đi vào bãi đậu xe thôi cũng thật khó khăn. May là chúng tôi chỉ cần chờ một lát là có thể đi vào. Bãi đậu xe này không nhỏ, cũng không chỉ có một cửa, mà còn một cửa khác thông với đầu cổng bệnh viện. Chúng tôi đi vào từ cổng phụ, rồi vòng quan phòng khám. Lề đường cho đến hành lang tràn ngập tiếng tranh cãi ầm ĩ, giờ khám buổi chiều vừa mới bắt đầu, vậy mà tình hình số thứ tự đã nhảy đến con số vài trăm người. Dòng người đông đúc đứng kín cả đại sảnh, kéo dài đến tận cửa, không thể tìm thấy một cái ghế chờ còn trống nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv