"Bạn học Tố Ngữ An, phiền bạn bớt đọc tiểu thuyết đam mỹ lại một chút đi."
Bạch Khiêm hít một hơi sâu trước câu hỏi ấu trĩ của mẹ mình, anh cao to như vậy, có chỗ nào giống người đồng tính không cơ chứ? Nhưng vấn đề là không phải anh nghĩ thế nào thì em anh cũng nghĩ như vậy, mẹ Bạch vẫn duy trì dáng vẻ nghi hoặc vô cùng nhìn Bạch Khiêm: "Mẹ không tin đâu.Con...Nếu như con thật sự thích cậu bé nào đó thì cũng nên nói trước một câu để bố mẹ chuẩn bị tinh thần đi nhận cháu nuôi.Dù sao tâm này tuổi rồi, bố mẹ cũng rất mong có cháu..."
"Mẹ!"
Bạch Khiêm thật sự đã cáu gắt, đôi chân mày của anh càng lúc càng chau chặt lại, sợ mình sẽ có thái độ không đúng đắn với bậc sinh thành nên vội vàng quay người rời đi.
Nào ngờ còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe bố anh tri hô lên: "Mình, mình ơi.Em làm sao vậy, có phải bệnh tim lại tái phát rồi không?"
"Bố nó à, em thấy khó thở quá.Chắc là do vừa bị chọc tức, cho nên em..."
"Nghịch tử, xem chuyện tốt mà mày vừa làm đi.Nếu như mẹ mày có chuyện gì, bố nhất định sẽ lấy mo cau quất đít mày."
Thiên linh linh địa linh linh! Không cần có một đôi mắt tinh cũng biết là mẹ anh đang giả bộ, nhưng bố anh dù có trải qua bao nhiêu lần rồi cũng chẳng rút ra được chút kinh nghiệm gì, luôn luôn dễ dàng bị mẹ anh lừa gạt mà trở nên nổi nóng.
Bạch Khiêm biết giờ có cố gắng thanh minh đi chăng nữa cũng chẳng có kết quả gì cho nên thỏa hiệp vò đầu, bất lực nhìn hai vị phụ huynh rồi rảo bước chân mình đi nhanh tới chỗ thang máy: "Được rồi, con trở về cùng hai người là được chứ gì.Mẹ cũng không cần phức tạp hóa vấn đề lên như vậy."
Bà Bạch thấy con trai ngoan ngoãn đi vào trong thang máy mới vui vẻ đứng lên, sau đó nắm tay chồng mình cũng tiến lại phía Bạch Khiêm: "Từ từ thôi con trai, không cần phải nôn nóng gặp mặt như vậy.Dù sao con gái nhà người ta cũng đầu có chạy đi mất đâu."
Ừ, nôn lắm, nóng lắm.
Bạch Khiêm anh sắp nóng đến cháy đầu luôn đây rồi này.
Rốt cuộc là tại sao anh lại có một bà mẹ thích diễn trò như thế chứ? "Trước kia mẹ có học qua trường sân khấu điện ảnh sao?"
"Bác trai, bác gái, hai người đã về rồi."
Vừa mới vào phòng khách đã có một cô gái mặc váy dài ngắn màu lam chạy tới bên cạnh mẹ Bạch, nhanh tay khoác lấy tay bà mà đi lại phía ghế sô pha.
"Tiểu Tuyết, cháu ngồi xuống đi, cứ tự nhiên như ở nhà."
Tố Ngữ An tươi cười nắm tay Mộ Tuyết, đón lấy tách trà cô ta vừa mới rót cho mình.
Mộ Tuyết e ngại gật đầu với Bạch phu nhân, sau đó bẽn lẽn đưa mắt nhìn sang Bạch Khiêm: "Anh Khiêm, anh về rồi."
Sặc! Suýt chút nữa thì Bạch Khiêm phun trà trong miệng ra, tới Cố Kình Quân cũng phải chơi tới hai, ba năm mới có thể gọi tên anh một cách thân mật như thế, vậy mà cái người phụ nữ này lại từ ở đâu chạy ra thân mật gọi tên anh một cách tự nhiên như ruồi thế? "Cô Mộ, chúng ta cũng không thân thiết lắm.Cô gọi tôi là cậu Bạch, hoặc Bạch Khiêm là được rồi.Tuổi của chúng ta tôi nghĩ cũng xêm nhau, không cần đa lễ."
"Thằng bé này,nói cái gì vậy hả?"
Bạch phu nhân quay sang đánh nhẹ một cái lên tay Bạch Khiêm: "Con bé chỉ vừa mới vào đại học năm hai thôi, con nhìn thế nào lại thành già khú đế như con rồi chứ?"
"Năm hai? Mới có hai mốt tuổi thì tính chuyện yêu đương cái gì? Về nhà lo học hành cho xong đi, nhóc."
Bạch Khiêm không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của bản thân, thật sự làm cho Mộ Tuyết ngại đến nghẹn họng, cả gương mặt nhỏ cũng vì thế mà đỏ dân lên.