*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc quay về khu chung cư Ôn Thần thì đã qua 0 giờ sáng. Quý Tả cũng lên tầng trên một chuyến, cầm lấy tài liệu cho buổi họp ngày mai.
Nhà của Tống Ngạn Thành rất sạch sẽ, thoáng mát, màu sắc được phối trang nhã giống như một căn nhà kiểu mẫu vậy. Anh còn nuôi một chú chó thuộc giống Golden Retriever*, chủ nào thì cún thế, ở giai đoạn ba tháng tuổi thì tinh nghịch hết sức, sau đó thì lại yên tĩnh lạ thường, cứ như là một lão cán bộ vậy.
(*Là giống chó này nhé)
Golden Retriever
Tống Ngạn Thành vừa cởi áo khoác vừa giao việc cho Quý Tả. Quý Tả rút di dộng ra, màn hình vẫn còn đang đứng tại chương trình livestream vừa nãy. Chủ shop vẫn tràn đầy sinh lực mà giới thiệu sản phẩm mới, quá thể ồn ào. Anh ta vội vàng nhấn nút thoát.
Đêm đen như biển sâu, Tống Ngạn Thành đứng cạnh cửa sổ sát đất, chậm rãi cởi khuy măng-sét.
“Bệnh viện đã tiếp đón và sắp xếp phòng bệnh cho cô ấy” Quý Tả nói.
“Tối mai tôi sẽ hẹn với Mạc tổng, không cần tài xế, anh tự mình lái xe đến đón đi” Tống Ngạn Thành ngoảnh mặt làm ngơ, dồn toàn lực chú ý lên công việc, hoàn toàn không quan tâm đến việc tiếp sau.
Kì thật thì Quý Tả có thể get* được động thái của Tống Ngạn Thành — — chuyện vừa xảy ra tại tòa cao ốc đã động chạm tới một điểm đồng cảm của anh:
Thương hại.
(*Nguyên văn trong bản raw là chữ ‘get’ luôn nhé. Dịch ra thì nó là “Kì thật thì Quý Tả có thể hiểu được động thái của Tống Ngạn Thành”)
Chỉ cần một chút lòng trắc ẩn này đã khiến anh trở nên từ bi, ôn nhu.
Quý Tả vừa định cảm khái thở dài, Tống Ngạn Thành đã nói với giọng lạnh băng: “Anh có chuyện gì?”
Quý Tả: “…”
“Ngày hôm sau là ngày ông nội tôi đi kiểm tra phục hồi chức năng, đưa cô ta cùng đi, không được tới trễ” Tống Ngạn Thành thả khuy măng sét xuống mặt bàn, “Tái kí kết hợp đồng với cô ta”
Quý Tả: “…”
Ok, là tại tôi nghĩ nhiều rồi.
——
Lê Chi đã đỡ hơn nhiều so với ngày hôm qua. Lướt Weibo xong, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tối qua Mao Phi Du lại nổi khùng lên như vậy. Cùng là hàng “tồn kho” của công ty, vậy mà Trâu Thấm đã lên được hot search nhờ vào buổi livestream hôm qua rồi đấy.
Mao Phi Du gửi hóa đơn viện phí cho cô, bảo cô tự mình thanh toán, rồi nói sẽ gọi lại cho cô khi nào có việc. Lê Chi hiểu ra, có khi là anh ta đi chuyển gạch ở chỗ nào rồi cũng nên. Lê Chi cười tự giễu, có khi vào làm linh vật cho một ngôi miếu nào đó mà kiếm tiền nhang đèn có khi còn được nhiều hơn thế này.
Đầu óc cô còn đang nghĩ vẩn vơ thì Quý Tả đột nhiên gọi tới. So với lần gặp mặt đầu tiên, giờ đây nhìn thấy người này Lê Chi cũng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Cô cũng đã đại khái đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, Quý Tả đi thẳng vào vấn đề: “Lê tiểu thư, hy vọng có thể tiếp tục hợp tác với cô”
Hơn nữa còn vô cùng có tâm, tăng tiền thù lao mỗi tháng từ mười vạn lên tận hai mươi vạn.
Trong lòng Lê Chi rất rõ ràng, cũng biết được tình hình của mình hiện tại. Mặc dù tình trạng sức khỏe của bà nội cô tương đối ổn định, nhưng người già như cây khô dần cạn sức sống vậy, một mùa rụng lá đến là một mùa xuân lại đi (mùa xuân ở đây là ý chỉ tuổi tác) . Lê Chi luôn có một khát khao, đó chính là có thể đưa bà nội cô sang nước ngoài làm giải phẫu tim.
Cô không chần chừ gì, dứt khoát đáp ứng.
Quý Tả cũng không do dự, ngay lập tức nhắn cho cô lịch trình trong tuần:
Thứ ba, trở về khu nhà cũ dùng cơm tối cùng Tống tiên sinh.
Thứ sáu, hàn huyên chuyện xưa cùng ngài Tống (ghi chú: Xin hãy đọc thuộc lòng lịch sử cận đại Trung Quốc, đây là tư liệu kèm theo)
Quý Tả: “Lê tiểu thư, 10h sáng ngày mai, mời cô đến bệnh viện Quân Sơn cùng với Tống tiên sinh”
Tuân thủ quy tắc làm việc, ngày hôm sau Lê Chi đến rất đúng giờ. Tống Ngạn Thành rất có khái niệm thời gian, cũng đến rất chuẩn giờ. Hôm nay anh không mặc vest mà chỉ mặc chiếc áo casual đen phối cùng với áo jacket trắng, đỉnh đầu có chút rối, đẹp trai và cũng bắt mắt. Mặc dù đã thay đổi vẻ ngoài cho phù hợp với hoàn cảnh, khí chất của Tống Ngạn Thành vẫn không liên quan tới chữ “dễ gần”.
Lê Chi đứng ở một bên, có chút lúng túng.
Tống Ngạn Thành không thấy cô, đi tới cửa bệnh viện.
Lúc gặp thoáng qua, anh mới dừng bước, giọng trầm thấp không vui, “Còn không mau qua đây”
Lê Chi bối rối, “À?” Sau đó mới phản ứng lại, hiện giờ cô đang là bạn gái của anh.
Tống Ngạn Thành bỗng nhiên hơi nâng cánh tay. Lê Chi chạy chầm chậm tới, theo phản xạ mà khoác tay anh. Rất nhanh liền nghe thấy Tống Ngạn Thành gọi một tiếng: “Mẹ”
Một người phụ nữ có khí chất xuất chúng bước tới cửa, mặt mày quý khí ngạo nghễ, “Ngạn Thành lại đến thăm ông nội đó à”
Tống Ngạn Thành gật đầu.
Quan Hồng Vũ cũng lười cười cợt đối phó với anh, “Người ta đều nói “cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử” (nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu), lời này đối với cậu chẳng đúng chút nào nhỉ”
Ngay đến Lê Chi cũng nghe được sự công kích đầy chua ngoa và móc mỉa ẩn trong câu nói, song Tống Ngạn Thành vẫn duy trì như cũ, không thốt lấy một lời, khuôn mặt lặng yên.
Đôi mắt Quan Hồng Vũ hướng về chỗ Lê Chi, châm biếm sắc bén hơn nữa: “Thật đúng là ân ái mặn mà quá nhỉ, đi đâu cũng phải mang người yêu theo. Ồ? Hình như là không phải đứa lần trước đúng không?”
Tống Ngạn Thành vẫn rất nghiêm túc, không tranh chấp không giải thích cũng không phản kháng, chỉ xiết chặt tay của Lê Chi.
Lê Chi: “…”
Vị tiên sinh này, ngài có vấn đề gì sao, bà chị này đối xử với ngài thế này mà ngài lại đi nắm tay tôi để làm gì?
Quan Hồng Vũ cũng khẽ nhấc cằm, nói tiếp: “Lúc trước cũng là do ông ấy tốt tính nên mới để cậu nhậm chức trong Ban Giám đốc, cậu nên làm tốt phận sự của mình đi thôi. Còn những cái khác, không cần diễn trò làm gì hết”
Bà cố ý nâng cao giọng, làm cho người ngoài cố ý quay đầu lại nhìn Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành vẫn còn cố ra vẻ “ta là một tên đầu gỗ”, cũng không đáp lời.
Nói dễ nghe thì là lạnh lùng lãnh đạm, còn nói khó nghe thì chính là đang cam chịu. Hơn nữa, chỉ cần quan sát khí thế của Quan Hồng Vũ cũng đủ hiểu đây không phải lần đầu tiên chuyện này diễn ra. Lê Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chọc chọc bả vai của Tống Ngạn Thành, “Người này không phải là vị trưởng bối anh hay nhắc tới sao?”
Tống Ngạn Thành cúi đầu xuống, nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi.
“Vốn dĩ người này không hề giống với người mà anh nói tới” Lê Chi thân mật tới gần anh, cười với Quan Hồng Vũ: “Cháu chào bác gái ạ, Ngạn Thành vẫn thường hay khen bác lắm ạ. Anh ấy nói bác rất dịu dàng, rất thiện lương, còn rất tốt với con cháu trong nhà nữa”
Sắc mặt Quan Hồng Vũ chợt đổi, khí thế bén nhọn vừa rồi cũng bị chọc thủng.
Lê Chi nghiêng đầu, dựa vào Tống Ngạn Thành chặt thêm.
Tống Ngạn Thành cũng lờ mờ hiểu ra, cũng rất phối hợp mà nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lê Chi nâng cằm lên nhìn anh, giọng giận dỗi: “Anh chỉ giỏi trêu em thôi, em cũng chẳng biết được thực hư trong lời nói của anh nữa rồi”
Tống Ngạn Thành nâng nhẹ mày kiếm, dùng giọng nói ấm áp đáp lại: “Được được, đều là lỗi của anh”
Lê Chi bị phân tâm bởi sự nghiêm túc đột ngột của anh, nhưng cũng may nó chỉ là thoáng qua.
Quan Hồng Vũ nào còn đắc ý được nữa, giờ đây chỉ còn căm tức.
Hơn hai mươi năm qua, sự tồn tại của Tống Ngạn Thành luôn nhắc nhở cho bà nhớ rằng, người chồng chung chăn sẻ gối với mình còn có con riêng bên ngoài. Chồng bà đã qua đời nhiều năm nay, chuyện truy tra nguồn gốc cứ như vậy mà mắc cạn, khoản nợ tình cảm liền thành nợ khó đòi. Đối với Tống Ngạn Thành, Quan Hồng Vũ chỉ có oán hận, mấy năm nay đều ỷ vào địa vị phu nhân trong nhà của mình mà luôn luôn châm chọc khiêu khích, đối đãi lạnh bạc với anh. Tống Ngạn Thành cũng không cãi lại, cũng coi như là làm nguôi đi một phần cơn thịnh nộ và oán khí của bà.
Quan Hồng Vũ nhìn chằm chằm vào Lê Chi, mang theo hàm ý cảnh cáo.
Lê Chi làm như không thấy, vẫn mặt đối mặt với Tống Ngạn Thành, thành công xây dựng hình tượng bạn gái ngọt ngào 100%.
Quan Hồng Vũ khó chịu mà rời khỏi.
Lê Chi thu lại nụ cười trong nháy mắt, khuôn mặt nhanh chóng đanh lại. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, cao ngạo lạnh lùng anh tuấn, không ăn khói lửa nhân gian.
Lê Chi thật sự bó tay rồi.
Dựa vào cái mặt than này mà cũng đòi tranh sủng à? Vị thiếu gia này hình như vẫn còn non lắm.
Lê Chi nghĩ tới mức xuất thần, thế nên khi Tống Ngạn Thành bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thì cô không kịp thu lại ánh mắt. Lần thứ nhất bị thì chột dạ, làn thứ hai bị thì tức giận. Lê Chi nói lớn đánh phủ đầu: “Anh hung dữ với tôi làm cái gì?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Hình như anh chưa nói một câu nào cả.
Lê Chi trừng mắt, sau đó lại thôi, chỉ ỉu xìu cúi đầu.
Tống Ngạn Thành: “…”
Anh bắt đầu tin tưởng việc cô là một nữ diễn viên rồi đấy.
Tống Hưng Đông vừa làm xong kiểm tra phục hồi chức năng của mình. Ông ngồi trên xe lăn, trên cổ quàng một chiếc khăn choàng đỏ thẫm, mặc dù bệnh tật nhưng vẫn mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn phẳng phiu đàng hoàng. Vừa thấy Lê Chi, ông đã vô cùng cao hứng, cứ nói một mình về chuyện đắng cay ngọt bùi ngày xưa.
Tống Hưng Đông kể chuyện từ lúc tuổi thơ dữ dội cho đến lúc trở về hỗ trợ quê nhà, lúc thi đại học cho đến khi gây dựng sự nghiệp. Tống Hưng Đông khi thì kích động, khi thì vỗ đùi, đặc biệt là khi nhắc tới khoảng thời gian ở vùng quê ấy, ông chợt khóc.
“Ông ơi, ông đừng buồn, sống trên đời phải có chút tiếc nuối thì mới chân thật” Lê Chi kiên nhẫn an ủi, cầm chặt tay của Tống Hưng Đông.
Tống Hưng Đông thôi không khóc nữa, không ngừng bảo cô: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan” Rồi lại bảo cô: “Hồng Dao, bà phải năng đến thăm tôi nhé”
Lê Chi cười cười gật đầu, “Được ạ, ông nhớ giữ gìn sức khỏe”
Tống Ngạn Thành cũng đúng lúc mà ôm lấy Tống Hưng Đông, “Ông nội, ông chậm lại một chút”
Ánh mắt Tống Hưng Đông si ngốc đờ đẫn, nụ cười cũng vô cùng trẻ con.
Ánh mắt của các bác sĩ, y tá xung quanh, còn có người nhà họ Tống liếc nhìn nhau đầy tế nhị —— từ nhỏ lão gia đã không ưa Tống Ngạn Thành. Hôm nay thế cục lại chuyển biến lớn, nghiễm nhiên lại trở thành điều tốt.
Tống Hưng Đông làm xong kiểm tra sức khỏe thì được xe đưa về khu nhà cũ.
Sau khi chiếc xe đã đi thật xa, Lê Chi mới buông Tống Ngạn Thành ra. Tống Ngạn Thành cũng tránh sang một bước, màn diễn kịch ôn nhu vừa rồi cùng bầu không khí náo nhiệt cũng đột ngột dừng lại.
Lê Chi nghiêng nghiêng cái đầu, va phải ánh mắt của Tống Ngạn Thành.
Cô vô thức nở nụ cười với anh.
Tống Ngạn Thành nhàn nhạt dịch chuyển ánh mắt, một chút khách khí cũng không có.
Trong suốt một tiếng đi về, hai người ngồi ở hàng ghế sau, tương đối im ắng.
Có lẽ là vì đã xong chuyện chính sự, tư thế ngồi của Tống Ngạn Thành cũng thả lỏng hơn. Anh ngồi dựa vào cửa sổ xe, chân vắt chéo, li quần thẳng thớm hơi kéo lên, lộ ra một đoạn tất tối màu ở mắt cá chân. Trên đường anh còn nhận hai cuộc điện thoại, chủ yếu là nghe nhiều nói ít, rất hiếm có câu nào vượt quá mười chữ.
Lê Chi xem như là đã ngẫm ra, cũng đã biết được đại khái tình huống của người này thế nào rồi.
Vị công tử nhà phú hào bị ghét bỏ, vì thế dùng trăm phương ngàn kế mà tranh giành tình cảm, ngay cả đến chiêu trò như tình đầu của ông nội mà cũng nghĩ ra được. Nhưng không biết là do bị ép phải giả vờ ngụy trang hay vốn tính cách đã vậy mà EQ của anh dường như lại thấp hơn so với IQ.
Tống Ngạn Thành bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào cô: “Việc gì?”
Trong nửa tiếng đồng hồ, cô đã nhìn anh ba lượt rồi.
Lê Chi bị bắt quả tang, nhưng cũng chỉ chớp chớp mắt bối rối một cái, rồi lại trở về trạng thái bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau, và điều làm Tống Ngạn Thành ngỡ ngàng chính là, Lê Chi không hè rụt rè sợ sệt hay là tận lực nịnh hót. Cô cũng trụ lại ánh mắt giống anh, không hề che giấu, còn nhìn chằm chằm vào Tống Ngạn Thành một cách nghi ngờ phỏng đoán.
Lê Chi phân tích đã đủ, mạch suy nghĩ cũng đã thông suốt, cuối cùng cũng nghĩ ra được là người đàn ông này bị khuyết thiếu điều gì rồi.
Cô nhìn Tống Ngạn Thành, “Thế anh chưa từng xem một bộ phim nào luôn à?”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Là《 Chân Hoàn Truyện 》” Lê Chi chân thành nói: “Có rảnh thì nhớ xem. Nhưng đừng tự so chính mình vào“
—— loại người như anh chính là cái cô Hạ Thường tại không sống nổi qua tập 2.
Sợ là anh tự ti thôi.
————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Chi: Mời Tống tổngxem hết toàn bộ các phim《 Chân Hoàn Truyện》,《 Diên Hi Công Lược》,《 Thâm Cung Nội Chiến》, sau đó làm một bản tổng kết mười nghìn chữ về cảm xúc sau khi xem phim.