*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng Tư ở Hải Thành, trời mưa dầm dề, suốt mấy tuần liền không có nắng lên.
Quý Tả đã nhìn đồng hồ đến lần thứ ba, cuối cùng cũng thấy Tống Ngạn Thành đi từ trong tòa nhà ra.
Quý Tả xuống xe bung dù cho anh thì bị anh cản lại. Tống Ngạn Thành ngồi vào hàng ghế sau, hơi ấm từ máy sưởi ở trên xe rất nhanh liền ngấm vào người, làm tan đi khí lạnh còn vương trên áo khoác lông cừu.
Xe đi vào khu vực nội thành, đi được nửa đường, người đàn ông nhắm nghiền mắt im lặng, hàng lông mày nhíu chặt.
Quý Tả thấy anh như vậy, trong lòng thầm đắn đo, cuối cùng vẫn hỏi: “Tình hình của lão gia không tốt lắm sao?”
Tống Ngạn Thành ‘ừ’ một tiếng rất nhạt, “Ông ấy không nhận ra tôi nữa rồi”
Quý Tả hoảng sợ.
Những năm gần đây Tống Hưng Đồng dần dần rút khỏi thương trường. Ông điều hành tập đoàn Bách Minh hơn hai mươi năm, sau này vẻ vang mà về hưu. Không ngờ tới, đột nhiên ông bị xuất huyết não, sau khi điều trị một thời gian thì phát bệnh Parkinson*, quên đi mọi thứ, tình trạng ngày càng trầm trọng.
(*Dolce sẽ giải thích một chút về chỗ này. Có người cho rằng tác giả bị nhầm giữa hội chứng Parkinson và Alzheimer. Thực ra là không phải vậy, hội chứng Parkinson không chỉ gây ra run tay run chân mà còn gây sa sút trí tuệ do tổn thương các tế bào não, chứ không chỉ riêng mỗi Alzheimer)
Chỉ là, mới bị không lâu, mà bệnh tình đã nghiêm trọng đến mức này.
Quý Tả nói: “Lúc chúng ta tới, xe của anh trai anh đã đỗ ở cổng rồi”
Tống Ngạn Thành sắc mặt tuy bình thường nhưng giọng nói lại trầm thêm một chút, “Ông nội bảo anh ta ở lại ăn cơm”
Ông cụ lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, càng ngày càng giống như một đứa trẻ. Tống Ngạn Thành cùng Tống Duệ Nghiêu đều là bậc con cháu trong nhà, rõ ràng thấy được, Tống Duệ Nghiêu sẽ khiến cho ông cụ vui vẻ, không khác gì lúc không có bệnh.
Vừa rồi trong phòng ngủ, lúc Tống Ngạn Thành hỏi han ân cần thì ông không được đáp lại nửa lời. Thế mà Tống Duệ Nghiêu vừa mới mở miệng, ông cụ đã cười nắc nẻ, không khác gì người thường. Ông cụ còn chỉ mặt gọi tên Tống Ngạn Thành bảo anh cút đi, chỉ giữ Tống Duệ Nghiêu lại ăn cơm trưa cùng.
Đây không phải là giả vờ giả vịt, mà là sớm đã thành thói quen.
Im lặng một lát, Tống Ngạn Thành chợt hỏi: “Bên kia đã có phản hồi chưa?”
Quý Tả chần chờ một giây, đáp: “Từ chối”
Dường như Tống Ngạn Thành cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ phân phó cho anh ta: “Nói với cô ta rằng điều kiện có thể thương thảo thêm lần nữa”
—
Quận Bắc Hải Thành đang được mở rộng xây dựng, bốn phía đều đang thi công, bụi bặm hòa vào làn mưa, hóa thành thứ bùn sền sệt. Vì xe không thể lái vào được cho nên quần của Mao Phi Du bị bẩn tung tóe, cục tức trong bụng không có chỗ phát.
“Đến như thế rồi mà cô còn muốn cân nhắc? Lê đại tiểu thư! Đại minh tinh!” Mao Phi Du mở tủ lạnh, chỉ vào đó, nói: “Năm quả trứng gà cuối cùng cũng bị cô ăn sạch rồi, cô ở đó mà chịu đói đi”
“Cô có biết kia là bao nhiêu tiền không? Mười vạn! Mỗi tháng mười vạn! Tôi hỏi cô, cô gia nhập giới giải trí hai năm rồi, có bao giờ kiếm được nhiều tiền đến thế cho tôi chưa?!”
Lê Chi ngồi xếp bằng trên ghế sopha, mặc một bộ áo cánh tối màu, xương quai xanh hơi hiện, bờ vai gầy gò. Vẻ mặt cô trầm tĩnh im lặng, khuôn mặt càng trở nên trắng nõn hơn nữa.
“Thôi nào bà cô của tôi ơi, nhìn tôi này” Mao Phi Du kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống đối diện cô, ra vẻ đồng cảm, “Cũng có phải là bảo cô đi bán thân đâu chứ. Người ta thiếu người, còn cô thì thiếu tiền, cứ thuận theo nhu cầu bình thường không được hay sao?”
Lông mi Lê Chi khẽ nâng, ánh mắt ngập ngừng bất định.
Mao Phi Du lại bắt đầu phân tích, “Tôi thừa nhận là cái tên Tống Ngạn Thành này có tiếng tăm không được tốt, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là Phó tổng tập đoàn Bách Minh, sẽ không đến mức xảy ra tình huống thiếu nợ lương cô. Hợp đồng cũng đã được đối phương đưa tới rồi, tôi đã giúp cô xem qua, phần mộ tổ tiên nhà cô bốc lên khói xanh* thật rồi này”
(*Câu thành ngữ 祖坟冒青烟了 này ý chỉ người nào đó đột nhiên phát tài, thăng quan tiến chức hayđược việc gì đó hết sức may mắn. Có thể mang hàm ý tích cực hoặc tiêu cực)
Cuối cùng Lê Chi cũng lên tiếng: “Anh còn hiểu cả những vấn đề pháp lý nữa đấy à? Tôi tưởng chuyên ngành của anh là trang điểm cho người chết cơ mà?”
Mao Phi Du nghẹn họng mất nửa giây, lập tức nổi trận lôi đình, “Dẫn dắt mấy nghệ sĩ như cô thì chẳng thà tôi về làm nghề trang điểm cho người chết còn hơn!”
Lê Chi còn muốn nói nhưng rồi lại thôi, đến cuối cũng không mở lời thêm nữa.
Cũng không thể trách Mao Phi Du sao mà giận dữ thế được, bởi vì chính xác thì bản thân cô cũng không hăng hái tranh giành. Gia nhập giới giải trí đã hai năm rồi mà cô vẫn chỉ đóng mấy cái vai người qua đường Giáp, Ất, Bính chết ngay trong vòng nửa tập phim. Trước đây công ty cũng đã từng mua hot search cho cô, bất chấp tất cả để giành được tag “Nhân vật phản diện nữ đẹp nhất”. Thế nhưng, người được nâng đỡ là cô, vậy mà người được nổi tiếng lại là một nữ diễn viên khác được góp thêm vào cho đủ cái Cửu cung đồ*. Vì thế mà người đại diện của đối phương còn gọi điện đến nói lời cảm ơn, làm cho Mao Phi Du tức đến hộc máu.
(*Cửu cung đồ ở đây là kiểu ảnh được trình bày dưới dạng chín tấm ghép lại như cái Cửu cung đồ trong tướng số phong thủy sô bát quái các thứ ấy. Ảnh minh họa ở bên dưới)
Cửu cung đồ
“Này nhá, tôi nói cho cô hay, cô không đồng ý cũng chẳng sao, ngày mai chúng tôi thỏa thuận xong xuôi rồi, người nào muốn hốt cô đi thì cứ việc!”
Lê Chi chần chờ nói: “Công ty vẫn còn có nghệ sĩ tình nguyện để anh dẫn dắt à?”
Mao Phi Du giậm chân trái một cái, “Khoản vay mua xe tháng sau tôi còn phải trả! Mai tôi đi khuân gạch cho rồi!”
Lê Chi bực bội thở dài một tiếng, cảm thấy không đành lòng mà nói: “Thôi đi đi”
Mao Phi Du mừng rỡ: “Thế là cô đã đồng ý rồi hả?”
Lê Chi lắc đầu, “Tôi từ chối”
“…”
Cuối cùng, Mao Phi Du cũng đóng sầm cửa lại, đi thật luôn.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa cũ bắt đầu tung ra mấy lớp bụi.
Lê Chi không thấy hối hận một chút nào cả. Mặc dù cô không nổi tiếng, nhưng cô vẫn rất có hoài bão đấy nhé. Cái gì mà hợp tác, cái gì mà thỏa thuận, đều là ra vẻ đứng đắn mà lấy cớ cả thôi. Chẳng phải đây là vỏ bọc cho cái thứ được gọi là bao nuôi sao?
Cứ vậy mà tưởng tượng, Lê Chi càng cảm thấy không có gì là không ổn. Đang chuẩn bị tấm rửa đi ngủ thì điện thoại cô vang lên. Lê Chi nghe được hai câu thì lập tức chạy ra ngoài.
Khoa Tim mạch, Bệnh viện Nhân dân Hải Thành.
Người bệnh cứ ra vào liên tục khiến cho bác sĩ choáng váng. Ông ta mất kiên nhẫn nói với với Lê Chi: “Ây da, tình hình là thế, còn muốn tôi nói thêm mấy lượt nữa đây. Bệnh nhân càng lớn tuổi, càng kéo dài thời gian thì càng nghiêm trọng”
Bờ môi Lê Chi trắng bệch, quyết định nói: “Chúng tôi sẽ làm phẫu thuật, có mất bao nhiêu tiền cũng làm”
Bác sĩ: “Được thôi, vậy đi tìm y tá làm thủ tục đi”
Đêm đã về khuya, sương mù của tiết trời thu dày đặc bủa vây. Thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi, Lê Chi thất thần ngồi trên thềm gạch. Gió thu như gào thét mà cô không cảm thấy lạnh. Giờ này rồi mà bệnh nhân đến khám vẫn cứ tấp nập. Tiếng bước chân vội vàng, tiếng í ới ồn ào xen lẫn những thanh âm trách móc cùng tranh chấp vẫn cứ đập vào màng nhĩ của Lê Chi.
Lê Chi vô thức quay đầu lại, cửa chính vuông vắn của bệnh viện được chiếu sáng rực rỡ. Ánh sáng từ bóng đèn sợi đốt khiến cho người ta chói mắt, lại tựa như một con quái thú vô tình, yên lặng ngồi xem thế giới phân tranh.
Lê Chi quay đầu trở lại, hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.
—
“Cô nói xem cô có phải đang chơi vòng quanh hay không, sớm trước mà đồng ý thì chẳng phải việc đã êm đẹp rồi sao” Mao Phi Du thật sự bó tay rồi, tuy vẫn cứ lải nhải phàn nàn, nhưng vẫn quan tâm, hỏi: “Bà cô không sao chứ?”
Giữa đêm khuya sương gió mịt mù, chóp mũi đang đông cứng của Lê Chi đỏ bừng, “Thứ sáu làm phẫu thuật, lệ phí là ba vạn tệ”
Bỗng chốc Mao Phi Du lặng thinh.
Anh ta hiểu, đây hẳn là Lê Chi chấp nhận cuộc chơi vì tính mạng người thân. Tiền bỏ ra vì mệnh người, cũng thật đáng giá. Anh ta cũng biết, như thế là thừa đủ cho phí phẫu thuật, nhưng nhỡ mà còn điều gì chẳng may, việc tiếp đến cũng sẽ chẳng thể đo được sẽ mất bao nhiêu.
Lê Chi bình tĩnh nói: “Cho tôi xem hợp đồng một chút”
Mao Phi Du gửi bưu kiện tới.
Nội dung hợp đồng rất đơn giản, cốt lõi là hai điều:
Thứ nhất, bất cứ khi nào bên A (Tống tiên sinh) có việc cần phải ra ngoài, bao gồm các nội dung ngoài hợp đồng, trong trường hợp công khai, thì bên B (Lê nữ sĩ*) phải phối hợp vô điều kiện.
(*女士 [nữ sĩ] là một cách gọi trang trọng dành cho phụ nữ)
Thứ hai, lương tháng mười vạn tệ, ngày mười lăm hằng tháng sẽ thanh toán, hợp đồng có hiệu lực một năm.
Cũng không có điều khoản đặc biệt gì. Lê Chi đếm kĩ xem có mấy số 0 ở mục tiền lương, xác định không có gì sai sót, gật gật đầu, cẩn thận nói: “Được thôi, gặp mặt trước đã”
Mao Phi Du cảm thấy hình như cô nàng này chưa rõ tình huống ở đây cho lắm, nhắc nhở qua một chút: “Cô biết đối phương là ai không đấy?”
Lê Chi: “Tôi biết chữ mà, trên hợp đồng đã ghi rõ, là Tống Ngạn Thành”
“…” Được rồi, suýt chút nữa anh ta quên, nghệ sĩ của anh ta là một người không có đầu óc.
Mấy hôm sau thì bên kia mới có phản hồi, tối nay gặp mặt tại biệt thự Thôi Thế.*
(*Nghe tên hơi lạ nhưng 璀 [thôi] nghĩa là sáng sủa, xán lạn nhá 璀世 có thể tạm hiểu là cuộc đời tươi sáng, kiểu kiểu vậy)
So với Lê Chi luôn trầm tĩnh, Mao Phi Du lại có vẻ phấn khởi hơn, nào là chỉnh bông tai cho cô, nào là khoác áo khoác cho cô. Lê Chi nhịn mãi, cuối cùng cũng nói: “Trông anh bây giờ rất giống tú bà”
Mao Phi Du hừ một tiếng, “Tôi thì chả sao rồi, vậy còn cô là gì?”
Lê Chi nghẹn lời.
Trầm mặc thêm một lát, cô hỏi: “Anh không cảm thấy, vị Tống tiên sinh này có cái yêu cầu rất kì cục sao?”
“Cho chừng đó tiền liền không kì cục”
“Anh có thể có chút chí khí hay không?”
Mao Phi Du vui vẻ tiếp nhận, ánh mắt lại tỉnh rụi mà châm chọc, “Ô, giờ cô còn muốn nói tới cái chí khí gì gì đó à?”
Lê Chi bị đâm một nhát vào lòng, ngang ngạnh quật cường đáp trả, “Anh có thể nói chuyện tử tế chút không?”
Mao Phi Du bùng nổ, “Tôi chỉ biết là tháng sau tôi không trả được tiền thuê nhà rồi!”
“…”
Tốt lắm, đàn ông gì mà tính đàn bà hơn cả phụ nữ.
Lê Chi dứt khoát quay đầu qua cửa sổ ngắm cảnh vật bên đường.
Mao Phi Du vốn thẳng tính, tức giận cũng nhanh mà nguôi cũng nhanh. Không lâu sau, anh ta lại ngồi lảm nhảm không thôi: “Tên Tống Ngạn Thành này ý mà, nghe danh thì là Phó tổng tập đoàn Bách Minh, nhưng trên thực tế lại không có quyền hành gì trong tay cả. Bởi vì mấy cái hoạt động xã giao đều là do một vị khác tham dự, tên là Tống Duệ Nghiêu”
“Cảm giác như Tống Ngạn Thành không tồn tại vậy, trên mạng điều soát được ra tin tức gì. Duy chỉ có một tin”
Lê Chi nhìn qua, “Là gì?”
“Nói anh ta là con riêng”
Lê Chi hừ mũi, coi thường, “Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy”
Đến biệt thự Thôi Thế, vừa xuống xe đã có tùy tùng dẫn đường đến thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất. Sau khi mở cửa, mùi tinh dầu tươi mát khiến cho Lê Chi trong nháy mắt trở nên choáng váng. Thảm dày mềm mại, tựa như đang đi trên mây vậy. Một bức tường được chạm trổ tinh xảo giống như là một màn kính vạn hoa làm choáng ngợp tầm nhìn. Ngọn đèn vàng mờ ảo âm u, chỉ đủ chiếu sáng hành lang.
Bầu không khí ám ảnh giống như đang dạo bước địa ngục này quả thật làm người ta có cảm giác căng thẳng khó giải thích. Mao Phi Du thả bước ngày càng chậm hơn. Người giúp việc đứng trước cánh cửa, đưa tay làm dấu mời, sau đó âm thầm mà rời đi.
Lê Chi bỗng níu tay Mao Phi Du lại. Mao Phi Du bị giật mình, liền đè thấp tiếng mà nạt lên: “Làm sao!”
Lê Chi nhíu mày, “Mao Phi Du, có phải anh lừa tôi không? Tên Tống Ngạn Thành thật ra là một ông cụ tám mươi biến thái, cả bó tuổi rồi mà còn không đứng đắn, thích chơi đùa với các cô gái trẻ đẹp, các người liên thủ để gài bẫy tôi hả?”
Mao Phi Du: “???”
Cô vừa dứt lời, cánh cửa liền được đẩy từ trong ra.
Đứng ở phía trước là một vị đeo kính, trẻ tuổi. Anh ta đưa ánh mắt ý vị nhìn Lê Chi một cái, sau đó yên lặng mà tránh đường.
Người đàn ông ở phía sau lại đứng vừa đúng giữa điểm tiếp giáp giữa tối và sáng. Ánh sáng chiếu sau lưng anh, khiến cho ngũ quan lại càng thêm sâu sắc. Đôi mắt sâu hút hồn xếp dưới đôi lông mày đậm. Chiếc mũi vừa thẳng vừa cao, mà đường cong khuôn mặt lại vô cùng uyển chuyển vừa phải, trông khôi ngô tuấn tú nhưng cũng vô cùng lãnh đạm.
Mạch suy nghĩ của Lê Chi bị ngưng trệ, ánh mắt dán lên người anh, nhất thời quên mất không thu hồi tầm mắt.
Tống Ngạn Thành nới lỏng cổ áo sơ mi, hai tay rủ xuống bên người, dùng giọng bình bình hỏi Quý Tả: “Cô gái nhỏ?”
Ánh mắt Quý Tả lướt qua Lê Chi.
Lê Chi: “…”
Tầm mắt của Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng rơi xuống nơi cô, nhìn qua ba giây, lạnh giọng: “Xinh đẹp?”
Lê Chi: “???”
Đây tuyệt đối không phải lời hay ý đẹp gì.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng có yếu tố giới giải trí.