Editor: Phác Hồng
Đêm khuya, Trầm Giác nằm ngủ trên giường bị tiếng tát mạnh mẽ đánh thức.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Trầm Giác căm hận thính lực nhạy bén của bản thân, hắn nghe thấy tiếng tát giòn vang xuyên qua vách tường, xuyên qua mảnh sân, xuyên qua mộc bản truyền vào tai hắn.
Sau đó là câu nói của Quý Cửu: Ngươi khiến ta ghê tởm.
Trầm Giác không cách nào hình dung tâm tình hắn hiện giờ. Càng không thể tưởng tượng tâm tình của Y Mặc khi nghe được câu kia sẽ như thế nào.
Đây là yêu quái. Một khi chen chân vào tình ái sẽ đánh mất tư cách cao cao tại thượng, lăn lộn chốn hồng trần tìm kiếm ái nhân, kết cục thường luôn thê thảm. Người sống chỉ mấy chục năm, yêu quái lại sống lâu như vậy, lâu đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt, Trầm Giác không hề muốn làm yêu quái.
Nếu như có thể tìm được một người đầu ấp tay kề hãy điềm tĩnh sống hết một đời, sau đó cùng người ấy chết đi. Chuyện kiếp sau hãy đừng quan tâm, cũng đừng đi tìm.
Hết thảy giống như Quý Cửu từng nói, người đã chết chính là đã chết, vô pháp vãn hồi. Cho dù tìm kiếm nhưng tìm được cũng là giả tưởng.
Hoa nở trong gương, trăng rơi đáy nước, xúc cảm trống rỗng.
Trầm Giác biết mùi vị trống rỗng đó chẳng tốt đẹp gì.
Âm thanh cách vách không ngừng truyền tới, không ngừng tranh chấp, không ngừng đấu đá, Trầm Giác bịt tai vùi sâu dưới chăn. Dường như làm vậy là có thể ngăn lại mộng tưởng đang vụn vỡ —— cha hắn dịu dàng, cha hắn thâm tình ít nói, người một nhà thật tốt đẹp bao nhiêu.
Cuối cùng, tất cả tiếng động dừng lại.
Trầm Giác ngồi dậy, hắn biết Y Mặc đã đi rồi. Và cũng biết, lần này Y Mặc thật sự đau lòng.
Lâu như vậy, dài như thế, nghĩ rằng có thể tìm về người nọ, có thể nâng niu luyến thương y. Mà cuối cùng mọi hi vọng đều bị phá hủy bởi hai chữ “ghê tởm”.
Trầm Giác cảm thấy tim hắn quặn đau.
Sớm hôm sau, Quý Cửu vệ sinh xong hết thì mở cửa phòng. Cửa phòng vừa bị đẩy ra, ánh sáng vốn nên chiếu vào bị một bóng người chặn lại, nắng nhạt màu lam không chiếu được tới y, không rơi được lên thân y, không in trong mắt y. Y vẫn như cũ đứng trong bóng đêm.
Người đứng ngoài cửa chính là Trầm Giác.
Quý Cửu xoay người lấy trường kiếm, vòng qua hắn đi đến khoảnh sân rồi đứng đó một lúc lâu, tựa hồ muốn luyện kiếm nhưng cuối cùng lại ngồi vào ghế trúc, nhắm nghiền hai mắt.
Trầm Giác đứng ở bậc cửa một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được bước nhanh đến trước mặt Quý Cửu, dáng người cao lớn một lần nữa vây hãm Quý Cửu vào bóng tối, không cho y đào thoát.
Quý Cửu nói: “Tránh ra.”
Trầm Giác không nhúc nhích.
Kiên trì của hắn khiến ý nghĩ muốn ngắm tia sáng đầu tiên trong ngày của Quý Cửu trở nên xa xỉ
Trầm Giác nói: “Tại sao ngươi đối xử với hắn như vậy?!”
Quý Cửu rũ mắt, thản nhiên nói: “Ngươi đang chỉ trích ta sao?”
Trầm Giác nói: “Ngươi quá độc ác! Vì sao không thể suy nghĩ thay hắn một chút, vì sao muốn đối xử với hắn như vậy? Kết cục của việc tìm người nhiều năm là đây sao?!”
Hắn chỉ trích thật kịch liệt, thật phẫn uất, thậm chí mất đi lý trí.
Nhưng Quý Cửu vẫn kiên nhẫn nghe, ngay cả lời nói càng lúc càng quá đáng cũng không phản bác. Y lẳng lặng ngồi trên ghế trúc, dùng một loại kiên nhẫn hiếm hoi để nghe người khác chỉ trích y lãnh huyết bạc tình với một yêu quái.
Lạnh lùng của y khiến Trầm Giác cảm thấy bi thương, thậm chí là bi phẫn.
Trầm Giác chỉ vào y, vô cùng tức giận quát: “Người như ngươi vốn không xứng làm cha ta!”
Hắn vừa nói xong, Quý Cửu vẫn luôn im lặng chợt có động tác, y hất mạnh bàn đá trước mặt, rút kiếm chỉ thẳng về phía Trầm Giác.
Trầm Giác lập tức tránh, vừa mới né xong thì nhát kiếm thứ hai từ đối diện đâm đến, cùng với tiếng thét cuối cùng là sát khí cực lớn.
Trầm Giác né ba nhát kiếm, thời điểm nhát thứ bốn đâm về hướng tim hắn, Trầm Giác cũng rút bội kiếm nghênh đón.
Tiếng giáo gươm chợt vang lên trên mảnh sân nho nhỏ, thùng gỗ trong góc bị chém thành hai khúc, chậu nước đêm trước vừa nấu nước bị đâm thủng hai lỗ, nước ào chảy trút lên mặt đất.
Bọn họ từng nghĩ sẽ đối xử tử tế lẫn nhau, chưa hề nghĩ có một ngày sẽ đứng ở vị trí đối lập, dùng binh khí đâm vào tim đối phương.
Thế mà ngày này tới nhanh đến thảng thốt, vả chăng bọn họ nhanh chóng chấp nhận, không hề do dự.
Mảnh sân mấy tháng qua biến thành phế tích, cửa sổ bị kiếm quét qua vỡ thành từng mảnh, khắp nơi tan hoang.
Mũi kiếm của bọn họ đặt trước cổ họng đối phương. Tận đến khắc này đánh nhau mới lắng xuống.
Trời sáng bảnh, Quý Cửu giơ kiếm nghiêm túc thận trọng cách một đoạn chuẩn xác trước gương mặt xốc nổi tức giận của người thanh niên. Gương mặt ấy tràn đầy phẫn nỗ và sát ý.
Quý Cửu chợt cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cung châm chọc, nhàn nhạt nói: “Nếu ta là Trầm Thanh Hiên, ngươi sẽ dụng kiếm với ta sao?”
Cánh tay luôn hữu lực trầm ổn nắm chuôi kiếm bởi câu nói này mà thoáng run lên. Mũi kiếm sắc bén quét một đường nhỏ ở cổ họng Quý Cửu, không bao lâu liền chảy một đường máu đỏ.
Đường máu kia không thể nhìn thấy mà không giật mình, Trầm Giác lập tức vứt trường kiếm, hô một tiếng: “Cha.”
Quý Cửu vẫn luôn giữ bình tĩnh, trong tiếng gọi này tức khắc hóa bột vụn. Y túm vạt áo Trầm Giác, kéo hắn áp vào tường, trường kiếm gác trên cổ hắn, tức giận hỏi: “Ta là ai?!”
Trầm Giác không đáp, lưỡi kiếm của Quý Cửu sát thêm một phân, vết máu đồng dạng xuất hiện trên cổ Trầm Giác. Trầm Giác đáp: “Là Quý Cửu.”
Quý Cửu cười lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Trầm Giác chần chờ một chút, lực trên cổ lại mạnh thêm một phần, hắn đáp: “Là Trầm Thanh Hiên.”
—— Là Trầm Thanh Hiên.
Quý Cửu nắm chuôi kiếm đâm thẳng vào hắn. Trầm Giác rùng mình, hai mắt nhắm nghiền.
Trường kiếm đâm thẳng vào bước tường cạnh hắn, ánh mắt Quý Cửu đỏ tơ máu, y gằn từng chữ: “Các ngươi nói tìm ta hơn một trăm năm, quyến luyến muốn nương tựa, Quý Cửu thừa nhận khoản nợ này, cho các ngươi tất cả những thứ có thể.”
“Ta máu lạnh?” Quý Cửu cười một tiếng, âm thanh đột nhiên lắng xuống: “Ngươi tìm một nam nhân không hề quen biết đến lăng nhục ngươi ngay trước mặt thê tử thử xem.”
“Ngươi sẽ biết thế nào là ác mộng, thế nào là sống không bằng chết. Mà ta phải đè nén tất cả ghê tởm, tự nói với bản thân đây là tình nhân tìm ta hơn một trăm năm, nếu hắn không tốt ta cũng không thể giết hắn, nếu không Quý Cửu chính là súc sinh!”
“Quý Cửu đối đãi các ngươi chưa đủ tốt?”
Y hỏi, tựa hồ gào lên như một kẻ điên.
“Bởi vì quyến luyến của các ngươi mà Quý Cửu vứt thê tử chung sống nhiều năm sang một bên. Bởi vì khổ cực hơn trăm năm qua của các ngươi mà Quý Cửu phải chấp nhận dưỡng tử cùng tình nhân kiếp trước để lại, chung sống đêm ngày với các ngươi, thận trọng đối đãi với các ngươi.”
“Các ngươi cần thứ gì đều tìm Quý Cửu ta đòi, rồi không ngừng hi vọng Trầm Thanh Hiên sống lại!”
“Đối với các ngươi Quý Cửu chỉ là một cái xác của Trầm Thanh Hiên, mặc các ngươi muốn làm gì thì làm, còn phải luôn cảm tạ, cảm tạ các ngươi khổ cực tìm kiếm hơn một trăm năm phải không?!”
“Dựa vào cái gì?” Quý Cửu nói: “Dựa vào cái gì ta phải đối tốt với các ngươi? Biết rõ người các ngươi muốn là Trầm Thanh Hiên, ta lại còn muốn giúp y chiếu cố các ngươi?”
“Ngươi nói cho ta biết, dựa vào cái gì?”
Quý Cửu hỏi, vành mắt đỏ au, sắc mặt tiêu điều.
“Ngươi gặp được hai gã hành khất, cho một kẻ hai hào, cho kẻ kia hai lượng, gã cầm hai hào chẳng những không cảm kích ngươi mà quay ngược lại mắng ngươi keo kiệt. Đây là lòng người.”
“Vách tường đổ không đỡ, ngược lại mắng hàng xóm không giúp. Đây là lòng người.
“Sanh được con trai mở tiệc đãi láng giềng, nhà hàng xóm không sanh được con trai vừa ăn cơm nhà ngươi vừa rủa con ngươi mau chết, đây mới là lòng người!”
“Cha con các ngươi chẳng khác gì loại này!”
Trầm Giác trố mắt hồi lâu dần hồi thần, nhất thời không lời biện bạch, đau thương gọi một tiếng: “Cha.”
Quý Cửu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén tựa như thanh đao lướt trên mặt Trầm Giác, mổ máu thịt hắn, dồn ép linh hồn hắn. “Ngươi gọi ai? Trầm Thanh Hiên hay Quý Cửu?”
Trầm Giác im lặng.
“Trả lời ta, Trầm Thanh Hiên hay Quý Cửu.” Vẻ mặt lãnh khốc của Quý Cửu uy hiếp bức người hệt như một dãy núi rét lạnh áp trên mặt khiến hắn không thể thở. Trầm Giác nhìn y, thật lâu mới chậm rãi nói: “Là Trầm Thanh Hiên.”
Trầm Giác nói xong, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Thực xin lỗi.”
Quý Cửu buông hắn ra.
Vứt vỏ kiếm rồi chậm rãi trở về ghế trúc ngồi xuống, Quý Cửu nhắm mắt, nói: “Đi đi.”
Trầm Giác khom người nhặt bội kiếm rồi trở về phòng thu dọn tay nải. Hắn lại đứng trước y một lát, một câu cũng chẳng có, hắn yên lặng rời đi.
Quý Cửu ngồi trên ghế không hề nhúc nhích, mặt trời trên cao kéo chếch một góc, dường như y hóa thành tượng đá.
Y biết họ sẽ đi hệt như họ đột ngột xuất hiện vậy, xé cuộc sống y thành muôn nghìn mảnh vụn rồi lặng yên rời khỏi.
Bọn họ là yêu quái, pháp lực tối cao, bản lĩnh cao siêu, mà y vốn dĩ là kẻ phàm nhỏ nhoi đành phó mặc bọn họ định đoạt.
Bằng không còn có thể thế nào.
Trong lòng bọn họ, một người còn sống sờ sờ như Quý Cửu vốn không tồn tại.
Ngay cả như vậy Quý Cửu cũng không thể nói lời oán hận, nếu không chính là lãnh huyết vô tình. Mà Quý Cửu quá mệt mỏi để tiếp tục oán trách.
Cứ rời khỏi vậy đi.