Editor: Phác Hồng
Có lẽ rất ngắn hoặc có lẽ rất dài, Quý Cửu cảm thấy bản thân mê man, trợn mắt nhìn, đến khi mở mắt ra, người phía sau đã rút khỏi thân thể, rời đi từ lâu. Nếu không phải quanh thân ướt đẫm máu tanh, có lẽ y cảm thấy đây chẳng qua là một hồi ảo giác.
Một hồi ảo giác… không có ám sát, không có đau lòng, cũng không có máu chảy thành sông.
Quý Cửu nhẹ xoay người, đầu óc trống rỗng, tại một khoảnh khắc kia, mọi thứ đều yên tĩnh.
Hà tất phải như vậy? Quý Cửu lặng lẽ nằm trên giường loang lổ vết máu, đôi mắt trân trân nhìn trần nhà u ám. Y không phải kẻ ngốc, có thể cho là người xúc giác nhanh nhạy, làm sao lại không phát hiện mỗi khi ngươi nọ ôm y đều tràn ngập dịu dàng, tư thế thật cẩn thận, ôm y chặt như vậy, mỗi lần khai mở đều tỉ mỉ ôn tồn… Đêm tân hôn ấy, Quý Cửu thừa nhận y đối với thê tử cũng chưa hề dịu dàng lưu luyến như thế.
Mà vậy thì thế nào?
Tựa như một hồi ảo giác. Dẫu có nồng nàn thương tiếc thì sao, y là Quý Cửu, người không tình nguyện bị hắn đặt dưới thân. Dịu dàng ngọt ngào chẳng qua là một trận cười chê.
Chỉ là dối gạt miệng đời! Quý Cửu nghĩ, sau đó khép mắt, khổ sở không nói ra lời.
Y là người thông minh. Từ lâu đã nghi ngờ chuyện này không đơn giản chỉ là thù hận? Da thịt thân cận là hành vi thân mật nhất trên thế gian, thân thể, vân da, xương cốt, khí tức thở ra… không một nơi nào không bộc lộ ẩn ý đưa tình, Quý Cửu hiểu được vậy. Bởi vì hiểu, ngược lại không tin.
Tin thế nào? Tin thì có thể làm gì? Y ngoại trừ biết hắn là yêu quái thì còn lại đều không biết. Điều duy nhất y biết chính là y là Quý Cửu. Quý Cửu hai mươi mấy năm qua luôn theo một phương hướng, ngoại trừ con đường phía trước thì không đường nào có thể đi. Phía sau y có thê nhi, trên vai y gánh trách nhiệm, y là Quý Cửu muốn vang danh sử sách. Đột ngột lại xuất hiện một yêu quái, là chướng ngại của y, mà y muốn vượt qua, muốn càn quét trừ sạch chướng ngại này.
Quý Cửu sờ soạng da thịt ướt át phía dưới, cánh tay giơ lên, ánh sáng chập choạng của trản đèn hiện ra những đường chỉ tay đỏ tươi, thật sâu thật đậm, dưới ngọn đèn chớp tắt và dưới tầm mắt y nó tựa như một dải lụa đỏ phủ kín đôi con ngươi, không chỗ nào không đỏ tươi, tràn lan thành tai họa.
Lồng ngực từng trận đau đớn, địa phương phía sau bị người trút giận dường như thức tỉnh trong cơn tê dại rồi truyền đến từng trận đau rát.
Quý Cửu xoay người ngồi dậy, khom ngươi nhặt lên y phục rơi loạn trên đất rồi mặc vào, bước chân lơ lửng ra ngoài trướng. Toàn thân đau nhức, nơi nào cũng đau, cơn đau lan đến đại não, Quý Cửu muốn đi ra ngoài một chút.
Quý Cửu vừa ra ngoài trướng đã theo quán tính nhìn bên cạnh, rồi có hơi sửng sốt, người vốn nên trực lại không có đây để canh gác.
Trầm Giác không ở đây.
Lúc này Quý Cửu nhớ đến chuyện khi nãy bị hắn bắt gặp thì trong lòng căng thẳng, không tự chủ được lo hắn sẽ truyền ra ngoài, người dưới mắt không ở đây, lo lắng càng bộc phát, Quý Cửu không quan tâm thân thể khó chịu, tìm kiếm quanh doanh trại.
Đang tìm thì gặp được quân lính tuần đêm, Quý Cửu túm người lại hỏi, người nọ chỉ vào nơi đất trống ngoài doanh trại nói rằng thấy hắn đi ra ngoài. Quý Cửu lập tức đuổi theo.
Ngoài doanh có một con đường lớn, nguyên là bãi cỏ, sau bị vó ngựa cước bộ đạp thành hoàng thổ. Quý Cửu dọc theo đường tìm một vòng, suy nghĩ một chút rồi xoay người đi vào đường mòn phía cánh phải, giẫm lên bãi cỏ đẫm sương đêm đi dần vào đêm tối. Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng nước chảy, sông đêm cuồn cuộn, mặt sông lấp lánh ánh sao tựa như những dải sáng rực rỡ. Quý Cửu dừng lại, đứng trong bụi cỏ quanh sát bốn phía, đập vào tầm mắt là cảnh trí quen thuộc – đây là con sông y từng nhảy vào.
Sông chảy lặng lờ, rồi ngẫu nhiên lại reo vang. Dưới âm thanh yên tĩnh lại huyên náo Quý Cửu nghe được tiếng thầm thì to nhỏ.
Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cạnh gốc liễu sum xuê, Quý Cửu thấy hai bóng người, gương mặt lờ mờ đứng đối diện nhau, bộ dáng tựa như rất quen thuộc, bọn họ đang trò chuyện. Nói điều gì y nghe không rõ nhưng Quý Cửu biết đó là hai người không nên cùng một chỗ nhất, một là gã yêu quái vừa bị y đâm một đao, người còn lại là Trầm Giác.
Quý Cửu cảm nhận được một loại phản bội, là loại phản bội bị người thân cận bán đứng, khiến người ta khó mà nhẫn nại.
Thời gian tuy không dài nhưng Trầm Giác mang cho y một cảm giác quen thuộc, trong những khoảnh khắc tầm mắt ngẫu nhiên giao nhau, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt trẻ con, thậm chí ở một ít thời điểm, Quý Cửu có thể cảm nhận được người nọ luôn yên lặng nhìn y, đáy mắt lưu luyến không rời tựa như yến chẳng muốn rời sào vậy. Không biết từ khi nào, Quý Cửu đã xem hắn như nhi tử của y, tuy lời nói uy nghiêm không thay đổi nhưng đã nhiều hơn vài phần cưng chiều.
Quý Cửu yên lặng ngồi xổm trong bụi cỏ, bụi gai tràn qua đỉnh đầu y giống như quái thú từ bốn phương tám hướng vọt tới, muốn nuốt sống y.
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Cửu từ trong khiếp sợ cùng đáy lòng quặn đau phục hồi tinh thần, chợt giễu một tiếng: Hà tất.
Vốn chính là, hà tất. Nghĩ như vậy nên vẻ mặt y lại khôi phục thong dong bình tĩnh, ánh trăng xuyên qua tầng tầng cành lá rơi xuống mặt y bỗng sinh ra ba phần lãnh khốc.
Quý Cửu lặng yên không tiếng động xoay người, chuẩn bị rời khỏi, cũng chính lúc này, y nghe thấy cách đó không xa vang lên giọng nói quen thuộc, hổn hển gọi: Phụ thân, cuối cùng người muốn làm gì!
Cả người Quý Cửu bất động.
Giọng điệu quen thuộc có vị bồng bột đặc biệt của tuổi trẻ, lúc này lại gào thét đầy tức giận: Người không biết tính tình y gặp mạnh lại càng kiên quyết sao? Tại sao còn muốn gây sự như thế! Đến tột cùng người muốn làm gì?
Quý Cửu nghe giọng nói kia, hiểu được đoạn thoại đằng sau thì trong đầu hơi bối rối, kinh ngạc chưa hết hoàn hồn. Là phụ tử sao? Người nọ trong lời nói là y sao?
Quý Cửu suy tư chốc lát, trở lại chỗ cũ, thậm chí bước mạnh về trước thêm ba phần, một lần nữa chìm vào bóng đêm dày đặc, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, ngưng thần lắng nghe.
Nơi kia dường như không có tiếng động. Nhưng thật ra có động tĩnh, y nghe thấy một giọng nói khác, lay lắc ở khoảng xa giống như âm thanh huyền ảo từ bên kia thế giới, dẫu y vểnh tai thế nào cũng vô pháp nghe rõ những tiếng thì thầm kia.
Y Mặc mờ mịt.
Đối với Tiểu Bảo lần đầu bùng nổ tức giận, nét mặt Y Mặc có chút mờ mịt.
Hắn nắm chặt thanh chủy thủ rồi nương theo ánh trăng tỉ mỉ quan sát, vết máu phía trên còn chưa khô, lan ra từng đợt tanh ngọt. Y Mặc nhìn chủy thủ thật lâu rồi ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, người đã gọi hắn phụ thân, hắn nghi hoặc hỏi: “Việc đã đến nước này, vì sao ta còn không muốn buông tay?”
Hắn hỏi, hỏi Tiểu Bảo nhưng càng giống như tự hỏi chính hắn.
Trầm Giác ngớ ngẩn, không biết nghĩ điều gì, tức giận trên mặt đột nhiên mất đi ba phần, đáy mắt ảm đạm, “Phụ thân… Con nghĩ người tới tìm y là vì lí do bỏ không được.”
Y Mặc cũng hơi ngẩn ra, rất nhanh nói: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà…” Trầm Giác do dự một chút rồi nói ra phỏng đoán của hắn, thật chậm rãi: “Có phải cũng vì lí do ép chính người buông tay không?”
Y Mặc khựng người, không đáp lại.
Trầm Giác cũng không nói gì, chỉ cảm thấy một nỗi chua xót xông thẳng vào đáy mắt, hắn vội quay mặt nhìn nước sông cuộn chảy dưới trăng đêm, một lát mới nói: “Phụ thân muốn thành tiên, con biết… con đã hiểu.” Y Mặc vẫn im lặng, giống như chẳng có gì để nói. Trầm Giác đợi một lát, lại nói: “Nhưng thế này là bất công với cha. Đời trước y quấn quýt si mê người, một đời cầu không được nhưng không oán không hận. Y không cho người tìm y là không muốn người chịu nỗi khổ hôm nay. Mà phụ thân càng muốn tìm, biết rõ sẽ có hôm nay mà vẫn tìm… Tìm được nhưng lại tổn thương y, buộc y phải tàn nhẫn, phụ thân sẽ vì thế mà thu tay, từ nay về sau thanh tâm tu luyện, đắc đạo thành tiên.” Trầm Giác nói xong, giọng cuối khàn khàn chứa bực dọc cùng oán trách: “Thành tiên thì có gì tốt? Nếu con không còn cha, không còn phụ thân, một người cô đơn côi cút trên đời này, con mới mặc kệ!”
Có lẽ đợi cho đứa nhỏ trút hết tức giận, nét mặt Y Mạc cũng thay đổi, mở miệng nói: “Ta sống gần hai ngàn năm là vì thành tiên sao.” Hắn nói dứt khoát, giọng điệu có chút mê man giống như một đứa trẻ ngây ngô. Mục tiêu hai ngàn năm bị Tiểu Bảo phủ quyết chỉ trong một câu, mà bản thân hắn cũng dao động.
“Nhưng hôm nay, chính phụ thân cũng nói rõ ràng chuyện đã thành như vậy, phụ thân vẫn không muốn buông tay?” Trầm Giác nói: “Phụ thân bỏ không được y thì có thể thành tiên sao?!”
Y Mặc nghe xong, hơi cúi đầu, hỏi hắn: “Vậy thì thế nào?”
Thì thế nào? Y Mặc giật nhẹ thanh chủy thủ, vệt sáng trắng bạc lóe lên dưới ánh trăng lạnh lùng đâm vào mi mắt, cũng đâm vào đáy lòng.
Hắn tới tìm y là vì nhớ y, nhưng cũng biết nhớ nhung trừ không hết tận gốc thì không cách nào tiếp tục thanh tu. Lần đầu tiên gặp mặt, người nọ cùng thê tử lưu luyến vuốt ve, cảnh đẹp ngày lành khiến hắn đau nhói, hắn đem người áp xuống cũng không hề hối hận.
Kia vốn là người của hắn. Đúng là người vùi trong lòng hắn, mùa đông sẽ ôm hắn, là người hắn có thể vuốt ve. Là của hắn.
Chờ cảm xúc qua đi, hắn yên tĩnh nhìn bốn phía, nghĩ nếu đã sai bước đầu tiên vậy dứt khoát sai tiếp, gặp nhau thành thù, người nọ hận hắn nhiều một chút cũng không phải không tốt. Kiếp thứ hai vốn không nên dây dưa, hiện tại kiếp thứ nhất lại không gỡ được dây dưa, vậy nhanh giải quyết những thứ này đi. Để y hận, nổi lên sát tâm, cũng có thể thừa dịp còn sớm khiến hắn chặt đứt phần nhớ nhung ôn tồn kia.
Sau khi chặt đứt đoạn dây dưa quyến luyến, đường ai nấy đi, sẽ không còn là Trầm Thanh Hiên và Y Mặc nữa.
Thế nhưng khi thanh chủy thủ đâm vào ngực, hắn đau, đau thấu tâm can. Càng đau lại càng không cam lòng, càng chứng minh hết thảy những thứ này căn bản vô dụng. Hắn vẫn không bỏ được y.
Vẫn muốn ôm người nọ vào lòng, muốn khắc sâu người nọ vào xương cốt, muốn chính mình vùi trong cơ thể y để gốc rễ được huyệt động mềm mại ấm áp siết chặt, rồi như kẻ tha phương về lại cố hương.
Y Mặc nắm chặt thanh chủy thủ, mũi dao sắc bén găm vào lòng bàn tay, sâu đến tận xương. Trầm Giác chú ý tới, vội thi pháp đoạt lấy chủy thủ rồi cẩn thận thổi nhẹ bàn tay đầm đìa máu tươi, muốn làm vết thương kia mau chóng khép miệng.
Đứa nhỏ trước mắt cúi thấp, nét tức giận từ lâu đã không còn, vẻ mặt ôn thuận khiêm nhường cùng ân cần. Y Mặc nhìn, cuối cùng rút tay về, giống như đang trả lời: “Sau này ta không ép buộc y nữa.”
Trầm Giác ngẩn người, hiểu được liền cong cánh môi lộ ra một nụ cười, nói khẽ: “Cha cũng không sống được mấy năm, chuyện kiếp sau ai cũng không quản được, không bằng cứ bồi y, tương lai thế nào ai biết chứ?”
Y Mặc trầm mặc trong chốc lát, liếc đến bụi cỏ tối đen kia, nói: “Ngươi trở về doanh đi.”
Trầm Giác ứng tiếng, rất nhanh trở lại đường cũ rồi theo con đường nhỏ khác mà vòng về.
Quý Cửu ngồi xổm tại chỗ, không nghe được bọn họ nói gì, đợi một hồi lâu thì mất hết hứng thú, y đứng dậy toan đi lại bị người cản nửa đường.
Quý Cửu nói: “Ngươi…”
Y Mặc nhìn y một lát, tóc tai thì bù xù, trên người không biết dính bao nhiêu cành lá, trên mặt còn quẹt chút bùn đất, bộ dạng đầy chật vật. Trong lòng thở dài một tiếng, hắn vươn tay lau đi mấy vết bẩn kia, dưới ánh trăng nhìn thấy đôi mắt đầy cảnh giác, nói: “Khí ẩm quá nặng, trở về đi thôi.”
Quý Cửu không đáp lời, chỉ nhìn hắn, một hồi lâu thì nói: “Đó là con của ngươi?”
Y hỏi như vậy nhưng Y Mặc cũng không để ý, sao lại là con hắn, rõ ràng là nhi tử của người trước mắt. Kiếp trước y mang con dẫn cái đến cậy nhờ hắn, dứt cũng không được, hiện tại lại trở mặt không nhận. Y Mặc căn bản lười trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Hắn giống ta chỗ nào?” Rõ ràng là giống ngươi.
Quý Cửu ngắm gương mặt đối diện, quả thật… không chỗ nào giống nhau, nhưng không tin giải thích của hắn, hừ một tiếng từ bỏ.
Nửa câu đã không hợp ý, Quý Cửu xoay người muốn đi lại bị Y Mặc kéo vai, Quý Cửu trừng mắt quay lại, không biết người nọ thả vật gì từ đầu y xuống.
Quý Cửu nghĩ hắn lại muốn giở trò, trên mặt trắng nhợt, khi phát hiện trên cổ đeo vật gì đó, y ngẩn người một chút rồi đưa tay toan kéo: “Gì vậy!”
Y Mặc thật thản nhiên nhìn y kéo đến kéo đi, đợi trán y toát đầy mồ hôi mới lên tiếng ra vẻ nhắc nhở: “Kéo không được.” Kiếp trước đã bị y kéo xuống, kiếp này còn muốn kéo nữa thì thật là người si nói mộng.
Quý Cửu ngừng tay, cúi đầu nhìn hồng châu trước ngực, hạt châu xoay tròn lấp lánh ánh đỏ, nhịn không được đưa tay gãy nhẹ, hỏi: “Gì vậy?”
“Có việc dùng thứ này gọi ta.” Y Mặc đáp, vươn tay sửa lại vạt áo lộn xộn của y, nói: “Ta đưa ngươi trở về.”
Sau đó căn bản không đợi Quý Cửu phản ứng, hắn vung tay áo đưa cả người cùng hạt châu về lại quân doanh, đệm giường vẫn đầy ắp vết máu.
Trong chớp mắt Quý Cửu ngã lên giường, y tức giận rồi thầm mắng một câu vô liêm sỉ, lại ngồi dậy kéo chăn gối trên giường cùng rơi trên mặt đất xếp thành một đống, sau đó châm một cây đuốc, đốt sạch sẽ.
Nói đến cũng lạ, ngọn lửa trong màn tỏa khói dày đặc nhưng không hề bay ra dù chỉ một chút, tất cả đều tự tiêu tán.