Ngộ Xà

Quyển 2 - Chương 37



Editor: Phác Hồng

Sau khi Quý Cửu trở về phủ liền sai người chuẩn bị ít hành trang, cáo biệt gia quyến xong lại lên đường. Một đường này tuy không xa nhưng giục ngựa không ngừng cũng mất gần nửa tháng, theo bên là hai gã thị vệ bảo hộ. Quý Cửu cũng không quá sốt ruột, dọc theo đường vượt núi băng đèo, vô tình gặp được cảnh đẹp sẽ gọi thị vệ dắt ngựa cùng nhau bộ hành, hành trình không nhanh cũng không chậm. Càng đi vào sâu, cảnh sắc dần hoang vu, cô sơn độc lĩnh, tiếng người thưa thớt mà tiếng chim muông thú vật lại nhiều hơn. Tiếng vượn hú lấp cả núi rừng, sắc nhọn mà cao vút. Quý Cửu ghìm cương nghe từng đợt vượn kêu, không biết từ đâu lan ra một ít phiền muộn, thầm than một tiếng. Lo lắng trong lòng vẫn không thể tiêu tán.

Y nén không được cúi xuống nhìn cánh tay đang ghìm cương ngựa, trên cổ tay vẫn là ấn ký rắn cắn màu trà, giống như lúc lão thiên tạo hóa lại bỏ quên chút vết tích này. Quý Cửu càng ngày càng cảm thấy đây chẳng phải vết bớt tầm thường. Có lẽ, ấn ký trên thân mỗi người theo tháng năm không hề phai nhạt là vì liên hệ đến chuyện cũ kiếp trước, nghĩ vậy lại cảm thấy buồn cười. Y vốn không tin thần ma, hiện tại lại tin vào thuyết thoại yêu quỷ. Những việc này đã xảy ra, dù hoang đường đến đâu nhưng đã phát sinh trên người y, có hoang đường thế nào cũng chỉ đành thừa nhận.

Quý Cửu thừa nhận. Nhận thức không có nghĩa là nhận mệnh. Y kết thù cùng yêu quái kia, mặc dù biết mối thù này có từ kiếp trước, hắn tới trả thù cũng là dễ hiểu, nhưng thủ đoạn quá mức xấu xa, Quý Cửu khinh thường!

Y khinh thường hắn.

Nếu đường đường chính chính tới cửa trả thù, dù lấy tài sản hay tính mạng bồi thường thì Quý Cửu cũng chấp nhận. Y sẽ coi đây là việc bản thân nên chịu, bị liền bị. Mà yêu quái kia không vậy. Yêu quái dùng loại thủ đoạn như vậy khiến y nhục nhã, từ sâu trong đáy lòng – Quý Cửu hận hắn.

Tiếng vượn thét chói tai vọng vang khắp núi rừng. Quý Cửu lấy lại tinh thần, trên mặt hiện nét vui cười, y gọi lại hai gã thị vệ rồi tiếp tục vung roi thúc ngựa, chạy về quân doanh.

Dọc đường đi nụ cười trên mặt y không hề biến mất.

Người bên cạnh đã quen với nụ cười của y nên cũng lơ đểnh, người người đều biết Quý tướng quân tốt tánh tốt tình, gặp người thì cười ba phần, không phân cao thấp giàu nghèo. Nụ cười tao nhã lịch sự khiến người vừa nhìn liền cảm thấy gần gũi.

Họ không biết tuy y đang thúc ngựa nhưng trong đầu lại nghĩ trước lúc rời nhà, y đã dặn dò người khôn khéo ngầm dò hỏi khắp thành danh tính của đạo sĩ, chẳng biết lúc nào mới có được tin tức. Đạo nhân kia tóc trắng như hạc mặt hồng tựa trẻ con, vừa nhìn đã biết người có pháp lực, nếu tìm thấy không chừng có thể hỏi ra rất nhiều kỳ quái trong đó. Thậm chí… ra tay hàng yêu quái kia cũng không phải không có khả năng.

Cừu hận này chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch.

Một đường nghĩ ngợi lung tung, chạy thêm mấy ngày đã về đến quân doanh.

Ở doanh trại, cát vàng bay đầy trời, vó ngựa lao nhanh, tiếng trống trận dồn dập âm vang, các tướng sĩ đang giáo trường luyện binh. Mặt trời trên cao chói lóa, ánh nắng gay gắt, đất bụi tung bay phủ đầy gò má lại bị mồ hôi cọ rửa thành khe rãnh, thoạt nhìn ai nấy đều không rõ diện mạo. Mỗi gương mặt đều không rõ đường nét nhưng lại có một đôi con ngươi nam nhi sắt thép đầy kiêu ngạo. Quý Cửu tung người xuống ngựa, đi qua trước mắt bọn họ, binh sĩ phía sau đồng loạt hoan nghênh: Tướng quân đã trở lại. Quý Cửu đáp lời, phất tay để bọn họ tiếp tục thao luyện, trên mặt lộ ra một nụ cười thật lòng, ánh mắt cong hình trăng câu, khóe mắt ẩn hiện vài đường vân tinh xảo làm tăng thêm vài phần thành thục.

Trở lại đại trướng trong doanh, Quý lão tướng quân mặc giáp trụ đang ngồi trước án viết tấu chương, Quý Cửu vận thường phục đi vào, gọi một tiếng phụ thân.

“Tiểu cửu,” Lão tướng quân ngẩng mặt, râu tóc bạc trắng, buông bút hỏi: “Trong nhà thế nào?”

“Hết thảy đều tốt.” Quý Cửu đáp, lại hỏi: “Trong quân vô sự? Thao luyện khẩn trương như vậy là muốn xuất binh?”

“Hai ngày trước có vài tên nhãi binh Hung Nô xâm phạm, đã bị đuổi trở về.” Lão tướng quân nói: “Con thấy thế nào?”

Quý Cửu khẽ nhíu mày: “Xem ra triều đình Hung Nô đã giải quyết xong phân tranh nội bộ. Không biết bao nhiêu tên xâm phạm, đã bắt làm tù binh?”

“Bắt được hai tên, con đến thẩm vấn đi.” Lão tướng quân đứng dậy đi đến một bên, lại nói: “Nơi này có một phong thư, con cũng nhìn xem.” Nói xong lấy từ trong ngực ra một phong thư.

Quý Cửu tiếp nhận, là một phần mật thư, bên trong chỉ tóm gọn mấy câu, có người nói y tự ý rời kinh. Lúc lâm triều hoàng đế long uy phẫn nộ, ngầm chỉ có người bêu xấu tướng lĩnh triều đình, dù chưa chỉ mặt gọi tên nhưng nói một câu, thân nam nhi huyết chiến sa trường, mà trong triều đình lại có người muốn đưa y vào chỗ chết, kỳ tâm khó dò, rặt một lũ sâu mọt quốc gia!

Quý Cửu buông thư, không nói tiếng nào cầm lấy hỏa chiết đốt vào chậu đồng.

Lão tướng quân nhìn phong thư bị ngọn lửa đốt thành tro tàn, thở dài: “Ta đã nguyện ý cho người áp xuống chuyện cắt xén quân lương nhưng con càng muốn nói. Hiện tại tự rước lấy họa, Trương lang kia có tướng quốc chống đỡ phía sau…”

“Phụ thân sợ?” Quý Cửu ngẩng mặt, hỏi ngược lại.

“Vi phụ đã già, không biết khi nào sẽ qua đời, con còn trẻ, không dưng nhiều thêm vài tên sài lang bên người, làm sao ta có thể an tâm ra đi?”

“Vô sự.” Quý Cửu nói, ngữ điệu thản nhiên, “Bây giờ hoàng thượng còn cần tướng lĩnh Quý gia thay hắn nhuộm máu nơi sa trường, tộc Hung Nô chưa bình, Quý gia vẫn tạm an ổn.”

“Hoàng đế muốn con vì hắn dẹp loạn tộc Hung Nô?” Lão tướng quân hỏi lại.

“Thân là thần tử, dĩ nhiên vì quân cống hiến.” Quý Cửu đứng lên, vỗ đi bụi tro trên tay, nói: “Đây vốn là mệnh của con cháu Quý gia, ngày sau nếu có duyên cùng Hung nô lấy mạng đổi mạng cũng bớt chút nhọc lòng cho hoàng đế. Đợi đến ngày ấy, nội ngoại tứ hải đều thần phục dưới chân thiên tử, Quý gia tay nắm binh quyền sẽ công thành lui thân, tướng quân tử chiến nơi sa trường để lại ấu tử, Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi.”

Quý lão tướng quân nghe vậy thì kinh ngạc, nín thở nhìn chăm chăm vào nhi tử của lão, gương mặt tuổi trẻ ung dung nhàn tản, hàm chứa một loại không kể hơn thua. Lòng có hơi trấn an rồi lại cảm thấy chua xót.

Lão không biết nói gì. Không biết từ lúc nào đứa trẻ thanh khiết đã trở thành một nam nhi như hiện giờ.

Có lẽ bắt đầu từ lúc tiến cung làm thư đồng của hoàng tử lạc thế thuở xưa, cùng cửu ngũ chí tôn sớm chiều gần kề, dần dần nhìn thấu thế sự.

Mà năm đó, chính Quý Cửu dựa vào khí phách kiên cường nhiệt huyết, bức ép cả đại gia tộc cùng vinh nhục cuốn vào vòng tranh đấu đế vị! Chính y phớt lờ tổ huấn, bất kể tài sản tánh mạng, vì hoàng tử lạc thế tranh quyền đoạt vị, thậm chí còn lừa gạt tai mắt của phụ thân, chuyện xảy ra, suýt hại cả Quý gia lâm vào họa diệt môn. Nếu không phải Quý gia vốn cây lớn rễ sâu thì đã sớm bị tịch biên tài sản, xử trảm toàn gia vì kiếp nạn này.

Quý lão tướng quân nhớ lại chuyện cũ, không dằn được thổn thức. Khi đó, tuy y chỉ là thiếu niên hai mươi đã có thể nhẫn tâm lôi kéo toàn thể Quý gia hơn trăm khẩu dính vào chuyện này, lập chí nâng đỡ hoàng tử kia trở thành hoàng đế. Hỏi y nguyên do, y chỉ nói đây chính là một hoàng đế tốt.

Chỉ một câu như vậy mà suýt phá hủy thanh danh trung lương của ba đời tướng lĩnh Quý gia.

Y muốn để Tứ hoàng tử làm hoàng đế. Mà hoàng đế kia thủ đoạn tàn nhẫn, sau một năm đăng cơ đã thiêu chết tiền Thái tử, chôn sống cả thân huynh đệ hắn.

Quý lão tướng quân nhìn mãi nhi tử, cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu: “Lúc ngươi quyết nâng đỡ hắn, có từng nghĩ đến hôm nay?”

Quý Cửu không ngờ phụ thân sẽ hỏi như vậy nên hơi sửng sốt, y nhanh chóng hoàn hồn, nói: “Đương nhiên.”

“Vậy… vì sao?”

Quý Cửu không đáp, lẳng lặng nhìn bản đồ quân sự trên án, nhìn thật lâu thì hạ mắt, khẽ nói: “Ta là nhi tử của tướng quân, từ nhỏ đã đọc binh thư, nhất định phải ra trận giết địch. Có lẽ các hoàng tử khác đều là hoàng đế tốt, nhưng chỉ có Tứ hoàng tử khiến ta cảm thấy… Ta có thể trở thành tướng quân trị quốc an bang, dương danh thiên hạ.” Dừng một lát, y bồi thêm một câu: “Trong các hoàng tử chỉ hắn mới có thể thành toàn ta.” Mà Dư hoàng tử chỉ muốn tọa ủng thiên hạ trước mắt, không có phần dã tâm bừng bừng kia.

Quý lão tướng quân nghe hiểu. Đúng vậy, có tướng quân nào không muốn lưu danh thiên cổ? Có đế vương nào không muốn tung hoành thiên hạ? Chẳng qua bọn họ thấu hiểu lẫn nhau.

Cho nên, khi ấy Quý Cửu chưa tròn hai mươi đã nguyện ý liều mình vì hắn. Cho nên, nay đế vương nguyện ý thành toàn lý tưởng của y. Chẳng qua bọn họ cùng chung lý tưởng.

Dẫu biết một khi lý tưởng hóa thành hiện thực, chờ đợi bọn hắn chính là kết cục thường thấy trên sử sách, nghĩa vô phản cố[1].

Lão tướng quân ngồi lại vào ghế nhìn tấm bản đồ, nói một câu sau cùng: “Chỉ mong ngươi đạt thành tâm nguyện, dẫu đồng quy vu tận cùng bọn Hung Nô trên sa trường nhưng đổi lại bình an cho cả gia tộc này.”

“Phụ thân yên tâm,” Quý Cửu khẽ mỉm cười: “Hung Nô dẹp loạn, hài nhi mới chết.”

Y gằn từng chữ, chữ tựa ngàn cân.

Trang nghiêm đem mưu sách lãnh thổ thiên hạ đặt trọn vào lòng, chỉ chờ thời cơ liền phong sinh thủy khởi.

Sắc trời dần tối, những khoảng đất trống nổi lên lửa trại, các quân sĩ khoanh chân ngồi quanh đống lửa, tay bưng một bát sứ to để lấp bụng. Quý Cửu từ địa lao đi ra, mùi thức ăn lan tỏa trong không khí hòa lẫn vào mùi bùn đất cùng vị mồ hôi trên người các binh lính, cộng thêm mùi tanh tưởi của súc vật tại chuồng ngựa cách đó không xa. Khí tức hỗn loạn trộn chung một chỗ, bao phủ khắp doanh trại.

Nhưng lại có một cảm giác trở về gia viên.

Quý Cửu cũng lấy một chiếc bát sứ to, múc chút cháo loãng, cầm thêm hai chiếc bánh bột ngô, ngồi cạnh các binh sĩ.

Binh lính theo thói quen thấy y đến liền tự giác tránh ra, chừa một vị trí để Quý Cửu ngồi xuống, một vòng người như cũ cúi đầu ăn uống không ngớt. Ăn uống xong, binh lính cả ngày mệt nhọc từng người trở về doanh nghỉ ngơi. Người đến phiên trực thì cầm trường thương đứng tại trạm gác, các huynh đệ hết phiên lại trở về nghỉ ngơi.

Hết thảy đều được tiến hành nghiêm chỉnh trật tự. Cuộc sống quân doanh trước giờ vẫn vậy, không có vui thú, không có nhàn nhã, đầu óc căng như dây cung, thời thời khắc khắc đều phải cảnh giác, tùy thời đều có thể cầm binh khí nghênh địch.

Tuy ba năm nay không có chiến sự nhưng thống soái trị quân nghiêm khắc, đội ngũ chưa bao giờ mất trật tự. Những chuyện tụ tập uống rượu, quây quần đánh bạc càng không có. Có người ngầm đồn đại, nói đội ngũ này còn có một cái tên, gọi là: Quân đội của Quý gia.

Cũng không phải nói mê. Thống soái trong quân là Quý lão tướng quân, các tướng lĩnh trừ Quý Cửu cũng đều là môn khách của Quý gia. Nhưng ba đời Quý gia là danh tướng, cây lớn rễ sâu, không ai dám nhiều lời. Trong triều có người phỏng đoán, hoàng đế là do Quý gia nâng đỡ lên đế vị, e rằng Quý gia càng ngày càng lớn, tương lai sẽ mối họa lớn của triều đình. Loại tin đồn này chưa bao giờ chấm dứt. Người Quý gia không thể làm gì khác hơn là càng cẩn trọng, lo liệu quân vụ không hề lười biếng. Quý Cửu từng cười nói, càng bước trên phiến băng mỏng thì nó càng nhanh toác nứt.

Lời này tuy cười nói nhưng chắc chắn không phải vui đùa. Hai vị tướng quân hiện giờ của Quý gia cũng biết, phiến băng dưới chân này không sớm thì muộn sẽ có ngày vỡ vụn. Bọn họ đều nghĩ, ngày này phải là ngày dẹp xong loạn Hung nô.

Nhưng chẳng ai dự đoán được, từ lâu Quý Cửu đã có quyết định —— dùng niên hoa vô song này, đổi cho Quý gia mười mấy năm bình an hỉ nhạc.

Thế nên thuở nhỏ, trưởng tử của Quý Cửu chỉ đọc thi thư, không giáo võ nghệ.

Quý Cửu đôi khi nghĩ đến nhi tử của y, rồi cảm thấy đó là chuyện xa vời. Y chỉ là một người bình thường, vì tôn tử y chỉ có thể trải đường lót thảm được mấy mươi năm, về sau thế nào, y quản không được mà cũng không muốn quản. Y chết rồi —— nào quản được hồng thủy cuồn cuộn!

Cơm nước xong, Quý Cửu trở về trướng nghỉ ngơi. Nằm trên giường  nhưng không ngủ được, y khoác thêm áo choàng, khêu sáng một ngọn đèn dầu rồi đọc sách. Mới vừa duyệt xong một trang, ánh nến trên bàn lay động một lúc, tắt lịm.

Quý Cửu rùng mình, tư thế vẫn duy trì như trước, không hề nhúc nhích. Ánh nến vẫn không sáng lên. Phía đối diện lờ mờ có một bóng người. Bóng dáng quen thuộc, chỉ một đêm thôi mà Quý Cửu nhớ hắn đến khắc cốt minh tâm, cả người lập tức lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Quý Cửu muốn nói, há mồm lại không phát ra tiếng. Quý Cửu toan đứng lên, lại phát hiện tay chân không theo điều khiển của y, muốn động mà không thể động.

Trong màn đêm tĩnh lặng, Quý Cửu thấy đôi mắt ấy tựa như dã thú ẩn sâu trong bụi cây, lập lòe sáng. Mà y tựa như con mồi, một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Người nọ tiến đến như kéo theo cả đêm đen bủa vây. Hắn khẽ cúi người, tầm mắt băng lãnh nhưng hàm chứa một loại nóng bỏng quét khắp gương mặt y, không hề kiêng nể tựa như thị sát lãnh thổ. Người nọ nhìn thật lâu, sau đó kề sát bên tai y, khẽ khàng nói: “Ngươi sợ ta.”

Người nọ nói: Ngươi sợ ta. Giọng nói khàn khàn, âm điệu xúc cảm lạnh lẽo như sắt thép, ẩn giấu một loại đau thương bất đắc dĩ. Nhưng mà Quý Cửu nghe không hiểu.

Quý Cửu chỉ nghe người nọ nói: Ngươi sợ ta. Nói dứt khoát như là khiêu khích. Quý Cửu thầm cười lạnh, biết y nói không được nên dứt khoát im lặng. Sợ hay không, thừa nhận hay không, đối y mà nói chẳng hề khác biệt. Hiện tại y bị yêu quái này trói buộc, không thể động đậy, ngay cả cơ hội mở miệng gọi người cũng không có. Có lẽ ngồi chờ chết là tình thế hiện giờ của y.

Quý Cửu không đáp, người nọ cũng duy trì tư thế nghiêng người như vậy, song phương bình tĩnh giằng co lẫn nhau.

Thời gian chậm rãi trôi, Quý Cửu dần an tĩnh lại, y nhìn thẳng vào đôi mắt của người nọ, ánh mắt hiện lên một loại kiên cường không thỏa hiệp. Đoạn gặp gỡ tồi tệ nhất cũng đã trải qua, sỉ nhục hay đau đớn, một lần hay hai lần đều chẳng khác biệt, Quý Cửu rất rõ ràng điểm này. Y không thể thay đổi hiện trạng, ít nhất lúc này không thể. Một Quý Cửu tỉnh táo phân được lợi hại như y sẽ không để bản thân lâm vào hỗn loạn. Thế nên, nếu không thể lật ngược thế cục, vậy thì cắn răng nhẫn nhịn đi. Loại chuyện này chạy không thoát, chỉ đành phải khuất nhục chịu đựng, nhưng đừng mơ tưởng y có thể thỏa hiệp. Y tuyệt không thỏa hiệp!

Ánh mắt Quý Cửu tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý, ngọn lửa căm hận bùng lên trong mắt thiêu đốt đôi mắt còn lại.

Người nọ vươn tay vuốt nhẹ gương mặt y, thời điểm ngón tay lạnh lẽo lướt qua cất chứa một tia run rẩy không muốn người phát hiện.

Quý Cửu không chịu nổi loại sỉ nhục này, cắn răng nhắm nghiền hai mắt, không muốn nhìn thấy hắn. Y của kiếp trước chỉ biết si ngốc nhìn hắn, mà kiếp này, ngay cả một ánh mắt của tiếc nuối cho hắn.

Có lẽ vì Trầm Thanh Hiên kiếp trước nguyện buông bỏ hết thảy, trở thành Quý Cửu kiếp này hùng tâm tráng chí.

Người trong hồng trần căn cốt phú quý. Y Mặc nghĩ, kiếp trước y vì hắn buông bỏ hết thảy, không cầu công danh tiền đồ mà chỉ ở một căn nhà nhỏ bé tại Ung thành xử lí gia nghiệp, bầu bạn bên hắn. Cho nên kiếp này y buông bỏ tình duyên, trở thành một Quý tướng quân dã tâm bừng bừng. Lại không khỏi nghĩ đến, nếu kiếp trước Trầm Thanh Hiên không say mê quyến luyến hắn thì kiếp này y có thể tẩy tẫn duyên hoa bồi bên hắn hay không? Y Mặc không biết.

Mệnh số quá mức ảo diệu, hắn chỉ mới tu hành ngàn năm thì làm sao có thể nhìn thấu.

Y Mặc dừng vuốt ve.

Quý Cửu đợi một lát thì mở mắt.

Ánh nến sáng lên.

Người nọ thu thân đứng trước người y. Quý Cửu vẫn bất động, lặng yên theo dõi kỳ biến.

Y Mặc cúi xuống, con ngươi phản chiếu bóng hình y, thật lâu sau mới nói: “Sát nghiệp quá nặng, mệnh quý nhưng thọ ngắn.”

Quý Cửu không ngờ hắn lại đột nhiên nói vậy, sửng sốt một chút, sau đó liền cười nhạt. Y đương nhiên biết y mệnh ngắn, nếu là mệnh lớn mới thật sự hủy đi Quý gia. Vì bảo vệ con cháu, y đương nhiên mệnh ngắn. Y Mặc nhìn ra ánh mắt khinh thường kia, cũng biết suy nghĩ trong lòng y. Hắn không khỏi nghĩ tìm kiếm hơn một trăm năm mươi năm, đời này hắn có thể xa xa nhìn y, nhưng có thể nhìn được bao lâu? Cũng chỉ mười mấy năm mà thôi. Thời hạn đến, y sát nghiệp nặng như vậy còn có thể luân hồi thành người được hay không, có lẽ cả súc sinh cũng chưa chắc thành. Đến lúc đó, hắn phải đi nơi nào tìm y, phải làm sao để có thể tìm y đây? Hắn im lặng một lát, nói: “Ta muốn ôm ngươi.”

Quý Cửu vẫn là khinh thường, không hề lên tiếng. Tuy không biết thuật pháp đã được giải trừ nhưng y không muốn cùng hắn nói hơn một câu.

Sau đó bị người ôm lấy hướng về phía giường.

Mặt y trắng nhợt, thân thể cứng ngắc giống như tượng gỗ.

Y Mặc ôm vào lòng tay chân cứng đờ kia, gắt gao ôm giống như trong lòng là Trầm Thanh Hiên cả đời yêu hắn nhưng tiếng yêu cứ mãi chưa tròn. Một Trầm Thanh Hiên biết rõ nhân yêu thù đồ nhưng cố bức hắn ở lại. Một Trầm Thanh Hiên biết rõ phải bức hắn ở lại rồi không bỏ được đành buông tha hắn. Một Trầm Thanh Hiên ngay cả một câu thích cũng dấu kín cả đời, đến lúc chết mới dám nói ra… Rất sợ kiếp sau hắn sẽ tìm y, rất sợ hắn thật thích y, vì tìm kiếm y mà chịu khổ.

Có một số việc mà trải qua trăm năm hắn mới thấy rõ. Hắn dần hiểu được, những năm tháng ấy Trầm Thanh Hiên có biết bao sợ hãi, mỗi ngày qua đi đều là tình tự cuộn trào trong lòng không sao nén được.

Y Mặc ôm chặt Quý Cửu vào lòng, tiếng hít thở của y nặng nề nhẫn nại, tay chân khô cứng đờ đẫn.

Đêm đã khuya.

Quý Cửu nằm trên giường không một chút buồn ngủ, người nọ bên cạnh không ngừng ôm y, tựa như thật say mê quyến luyến. Tay chân trong chăn bị sít sao quấn quít, trên trán Quý Cửu không ngừng tiết ra mồ hôi, ướt đẫm.

Từ đầu đến cuối Y Mặc luôn vòng tay khóa chặt y vào lòng như đang ôm trân bảo hiếm thế, cẩn thận rồi không ngừng buộc chặt như sợ sẽ bị người đoạt đi. Thi thoảng hắn cúi đầu liếm nhẹ lên phần trán ẩm ướt, nếm thử mùi vị mằn mặn của mồ hôi, mặn đến mức đầu lưỡi nghẹn đắng. Động tác như vậy khiến vài sợi tóc lướt qua môi hắn, Y Mặc khẽ hôn nhẹ, tư thái thành kính mà Quý Cửu không hề nhìn thấy.

Ánh mắt Quý Cửu vẫn luôn nhắm lại, không nhìn thấy hắn, cũng không nhìn thấy bóng dáng y trong đáy mắt hắn. Chuyện này tính đến tối nay y mới chỉ trải qua hai lần, không thể phân biệt xấu tốt, không thể phân biệt nặng nhẹ, cũng không có phần tâm tư này.

Y không hề biết rằng từ lúc bắt đầu đến nay, những động tác ấy vẫn luôn mềm nhẹ cẩn thận tựa như mãnh hổ thu mình ngửi đóa tường vi.[1] Nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không được chùn bước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv