Editor: Phác Hồng
Quý Cửu tỉnh lại, màn vải đong đưa, thê tử nằm bên cạnh dung nhan như trước, lẳng lặng ngủ say. Y chòng chọc nhìn, thầm nghĩ chẳng qua là ác mộng mà thôi, y thở phào một hơi rồi chuẩn bị rời giường. Mới vừa hơi chuyển động thì phía sau truyền đến đau nhức, mặt y đột ngột trắng nhợt, mất hết huyết sắc.
Nhìn quanh bốn phía, đêm qua tựa một hồi cảnh còn người mất. Quý Cửu hốt hoảng đứng lên như muốn trốn chạy, y đứng trong phòng sai người mang đến nước nóng cùng bồ kết rồi điên cuồng tẩy rửa bản thân, lực tay nắm khăn trắng càng lúc càng lớn, dường như muốn đem từng nơi bị đụng chạm qua mà hung ác khoét xuống. Nhưng dù thịt da có cọ xát, máu tươi rướm ra đến đâu thì loại cảm giác nhục nhã cùng đường này không tài nào mất được, nó – khắc cốt ghi tâm.
Thậm chí lúc này y có thể hồi tưởng lại mỗi một động tác, mỗi một tư thế của đối phương, khi tới đỉnh người nọ gặm cắn tai y rồi quyến luyến thủ thỉ: Ta nhớ ngươi.
—— Ta nhớ ngươi. Lúc đó Quý Cửu không ngớt kinh sợ, y vốn không biết được sau ba chữ ấy là trăm năm trằn trọc mỏi mòn, ngày qua ngày xoắn xuýt, liều chết giẫm trên con đường linh hồn huyết nhục hòng tìm kiếm y. Biết rõ không nên đến mà vẫn đến, biết rõ không nên tìm mà vẫn tìm. Biết rõ sẽ thất vọng lại không ngừng ôm hi vọng.
Kiếp này y là Quý Cửu, đã uống Mạnh bà thang, bước qua cầu Nại Hà, không còn là Trầm Thanh Hiên nữa.
Rõ ràng như vậy, cũng đã tận mắt thấy được, Quý Cửu trước mặt hắn từng dáng vẻ từng nụ cười hệt như lúc xưa, mà Y Mặc trông thấy y cùng một nữ tử khác thắm thiết bên nhau, lòng hắn đầy chua xót. Hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh tương phùng, tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh, nhưng hắn thế nào cũng không đoán được y sẽ cầm kiếm, mũi kiếm bén nhọn chỉ thẳng vào ngực hắn.
Dẫu chưa đâm đến nhưng lòng đau xót không thôi.
Biết không nên đến tìm, hắn vẫn tìm. Biết không nên làm những chuyện như vậy với chuyển thế của Trầm Thanh Hiên, Y Mặc biết không kịp nữa rồi.
Sự tình, hắn đã làm.
Hắn ẩn thân đứng cạnh bình phong nhìn người nọ ngồi trong dục dũng cắn răng chà xát da thịt trên người, lúc máu tươi loang ra khắp người thì Y Mặc nhắm nghiền hai mắt. Hắn nhớ y. Xa cách đã hơn trăm năm, đến khi tương phùng nhìn thấy gương mặt như tạc kia, hắn liền nhớ lại mỗi khi đông đến, người ấy yêu thương ôm hắn vào lòng. Thế nhưng người ấy đã không còn.
Cửa phòng bị đẩy ra, cánh cửa được tượng sư đích thân chọn nguyên liệu cùng phác họa, trên đó khảm mộc bản được cẩn thận mài gọt không tiếng động mở rộng. Ánh nắng từ ngoài lùa vào, Quý Cửu cách bình phong quát to một tiếng, “Ai?!”
Nữ tử đứng ngoài bị dọa sợ, giọng nói pha nét lo lắng, nàng thận trọng nói: “Phu quân?”
Quý Cửu phía sau bình phong không lên tiếng, nữ tử ngoài phòng cũng không dám tiến vào, phu thê đã nhiều năm, đây là lần đầu nàng gặp phải tình cảnh như thế.
Một lát sau giọng nói Quý Cửu lại vang lên, khôi phục chút nhu hòa dành riêng cho nàng, y nói: “Ta hơi mệt mỏi, nàng đi nấu cho ta một bát canh.”
Nữ tử biết ngay cả người nhà cũng không muốn nói thì nhất định là chuyện tồi tệ, nàng không khó dễ y, vội đáp: “Hôm qua còn sót chút canh gà hầm, để thiếp thêm chút dược liệu rồi mang tới cho chàng.” Nói xong thì đóng cửa lại, vội vàng rời đi.
Quý Cửu vẫn còn trong dục dũng, cả người tím đỏ, nơi nào có thể chà xát y đều cố sức lau chùi qua, da thịt bị rách ngâm trong nước nóng lại càng đau đớn, mỗi lỗ chân lông đều chìm trong cảm giác đau rát. Nhưng dường như y chưa từng phát giác rằng đáy mắt lóe lên lửa giận, y hung hăng cọ xát khắp người.
Nếu tắm gội có thể khoét đi khuất nhục cả đêm thì dù lột da róc xương y cũng sẵn lòng. Nhưng y lại rõ ràng đây chính là có rửa cũng không sạch. Người nọ đã từng ra vào bên trong cơ thể, tiến vào cái nơi mà y nghĩ cũng chưa từng nghĩ, dùng loại tư thế như cẩu mà quan hệ, sử dụng y như một ả đàn bà.
Vừa nghĩ như thế, cả người y đều run rẩy, ngực phập phồng dữ dội, loại thù hận này y chưa bao giờ trải qua, dẫu khi giao chiến trên sa trường có đối đầu tướng lĩnh phe địch thì cũng chỉ là thù địch mà thôi.
Mà giờ phút này y lại học được thù hận.
Quý Cửu đứng dậy mặc lại y phục, nhìn bóng người tái nhợt phản chiếu trong gương rồi cẩn thận buộc tóc. Y đội vào phát quan, trước mũ cài một cây hồng trâm huyết ngọc. Ngày thường y vốn có thói quen đơn giản, nay gặp phải tai họa càng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt suy sụp. Nhưng không biết rằng phía sau y có một người luôn lẳng lặng nhìn, nhìn y trong dục dũng có bao nhiêu căm hận, nhìn y mạnh mẽ không để bản thân lộ ra dấu vết bị quật ngã, tính tình như vậy lại càng giống Trầm Thanh Hiên kiếp trước. Vốn không cúi đầu, lại càng không khom lưng với bất kể ai, ngoại trừ hắn.
Quý Cửu ra cửa ngồi vào nhuyễn kiệu, kiệu phu nâng y thẳng về hướng bắc, rời cổng thành phía bắc thì tiến vào đường lớn trong rừng. Y Mặc biết ở giữa đường lớn có một con đường mòn, đường mòn nối thẳng đến sơn đạo, mà cuối sơn đạo là một ngôi miếu nổi danh lâu đời. Tòa miếu ẩn hiện quang hoa.
Vậy ra y muốn trừ yêu quái.
Y Mặc không đuổi theo mà trở lại thư phòng của Quý Cửu, ngồi vào chiếc ghế mà y thường ngồi để xem công văn. Mấy phần công văn, một ít là giấy trắng chưa được viết qua, còn có vài quyển trục xếp bên cạnh.
Y Mặc mở ra xem, là những bức họa Quý Cửu vẽ trong lúc nhàn chuyện. Ngòi bút mạnh mẽ, nét vẽ cao ngạo. Cao sơn dị thạch, rặng trúc trùng điệp, không còn chút mềm mại kiều diễm của liên trì dưới trăng, hoa đào ngàn dặm ở kiếp trước nữa. Lạc khoản một chữ “Cửu”, chẳng còn gì khác.
Cửu[1], tựa như mặc ngọc vậy. Ngón tay Y Mặc nhẹ vuốt lạc khoản như đang vuốt ve gò má ái nhân. Thế nhưng, cảm giác lạnh lẽo.
Y Mặc thầm nghĩ cuối cùng ngươi cũng muốn trừ ta.
Thiên hạ này còn chưa đến lượt ngươi phiên vân phúc vũ.
Kiếp trước nho sinh, kiếp này nho tướng, bất quá chỉ là hạt bụi nho nhỏ giữa thiên địa mênh mông mà thôi. Muốn trừ hắn cũng không đến lượt y. Hắn là Y Mặc, không phải hồ nữ, nếu có chết cũng do hắn cam tâm tình nguyện, bị người loạn côn đánh chết không phải kết cục của hắn.
Y Mặc thu tay, thi pháp khiến quyển trục kia khôi phục nguyên trạng, hắn hiện thân ngồi trên ghế, lặng yên chờ đợi. Chờ xem người nọ thế nào thất vọng cùng không cam lòng, giống như chính hắn bây giờ vậy.
Quý Cửu vội vã đi, lại vội vã chạy về, y đem về một thân thể không khoẻ cùng một tăng nhân theo vào. Phu nhân nghe tin chạy đến cửa, nhìn thấy hòa thượng thì có hơi sửng sốt, hỏi Quý Cửu: “Muốn làm pháp sự trong nhà sao?”
Quý Cửu hơi cười, đã chuẩn bị trước một lí do thoái thác thật tốt, y nói: “Hàng năm ta chinh chiến, từng có một đạo nhân nói trên người ta sát khí quá nặng, dễ dàng gọi đến tà phong. Hiếm khi trở về nhà, ta tìm một pháp sư đến bảo hộ, không có gì không ổn. Nàng vào trong nghỉ ngơi đi, đợi pháp sự xong xuôi ta sẽ gọi nàng.”
Phu nhân nghe vậy cũng hiểu được không có gì hệ trọng, huống hồ đêm qua chẳng biết tại sao nàng lại đột nhiên thiếp đi, lúc tỉnh lại thì tính tình phu quân trở nên thô bạo, lại còn kỳ quái tắm gội vào ban ngày, đúng thật là có chuyện. Hiện tại mời pháp sư đến hẳn là muốn trừ tà phong. Nàng dặn đôi ba câu rồi lui sang một bên. Quý Cửu thấy nàng đi về hướng phòng ngủ liền vội gọi lại, đoạn nói: “Phòng đó cũng cần thanh tẩy một chút, nàng mang bọn nha đầu đến thiên phòng mà đợi.”
Gia quyến cùng hạ nhân đều rời khỏi, Quý Cửu đứng trong đình viện nhìn gian phòng đêm qua, tăng nhân bên cạnh cũng theo nhìn, nhìn một chốc rồi thở dài nói: “Người xuất gia không nói dối, lần này chỉ sợ thí chủ phí công mời bần tăng rồi.”
Quý Cửu quay người lại, ngũ quan thanh tuyển dưới ánh nắng hiện lên từng nét xanh trắng, y giảm âm lượng, một mực không tin: “Lão không chế trụ được hắn.”
“Thí chủ không nhìn thấy trong yêu khí kia hiện lên kim sắc, chính là yêu quái sắp thành tiên, có lẽ hắn đã tu luyện ngàn năm hoặc thậm chí lâu hơn. Tuy tiểu tăng có chút pháp lực nhưng sao có thể hàng hắn đây? Huống hồ hắn sắp thăng tiên, công đức cơ dày, không có khả năng gây họa nhân gian, làm sao bần tăng có thể hàng hắn chứ?”
“Nói xằng!” Quý Cửu không cho rằng hắn chưa từng gây họa nhân gian, y thuyết pháp: “Hiện ta bị hắn bức bách, cớ sao lại không gây họa?”
Tăng nhân cẩn thận đánh giá y một lượt, nhìn y từ đầu đến chân, dù không đoán được yêu quái này tại sao lại bức bách y nhưng cũng hiểu được mọi sự luôn có nguyên nhân, lão suy nghĩ một lát thì nói: “Khi thí chủ sanh hạ có mang theo vật gì không?”
“Vật gì?” Quý Cửu nhíu mày suy nghĩ một lát, trả lời, “Không có.”
“Vậy còn ấn ký?” Tăng nhân lại hỏi.
Trong đầu Quý Cửu thoáng hiện lên vết rắn cắn trên cổ tay kia, trong lòng hơi giật mình, y đáp bừa: “Không có.”
“Thế thì thật kỳ quái. Nếu kiếp trước thí chủ có vướng mắc với hắn thì kiếp này tìm đến là lẽ đương nhiên. Chi bằng bần tăng đến hỏi một chút, nếu thật có vướng mắc thì bần tăng cũng có thể hòa giải, thí chủ thấy thế nào?”
“Hắn không có ở đây.” Quý Cửu nói: “Làm sao lão có thể hỏi hắn.”
“Hắn ở đây,” Tăng nhân đưa tay chỉ về phía trước, ngón trỏ chỉ vào thư phòng phía tây phòng ngủ, nói: “Chính là nơi đó, nơi đó dày yêu khí, nếu không tiểu tăng cũng khó mà nhìn ra.”
Rõ ràng Quý Cửu biết không nên lộ ra bất cứ dấu vết gì nhưng vẫn không tự chủ được mà lùi về sau, không giấu được vẻ sợ hãi.
Bình thường y cái gì cũng không sợ.
Yêu cũng tốt ma cũng vậy, nếu có thật cũng chỉ là chết rồi! Y là người được tôi luyện trong quân doanh, từ nhỏ đã được phụ thân một tay chỉ giáo, ra trận giết địch nhiều vô số kể, hàng ngày đều nhìn thấy xác chết chân tay đứt đoạn chất thành một tòa núi.
Từ lâu y đã biết chết vốn là số mạng của y. Dẫu vị quốc vong thân, da ngựa bọc thây thì vẫn còn gia phủ, nhi lang[2] vinh hiển, có gì sợ!
Chẳng qua hiện giờ y đối mặt không phải là chết, mà so với chết càng nhục nhã đáng sợ hơn. Y không có một chút sức lực để phản kháng, không có bất kỳ cơ hội để trở mình, chỉ vì… đối phương không phải người.
Y không sợ yêu quái, mà y sợ sự bất lực khi phải đối mặt với yêu quái. Y căm hận loại bất lực này, dẫu biết không thể kháng cự nhưng cứ phí công giãy dụa chống trả, không ngừng tàn phá tâm thân y.
Quý Cửu đứng lại, yên lặng thật lâu rồi khẽ nói: “Đại sư một đường bôn ba cũng mệt mỏi, ta cho người thu xếp khách phòng, đại sư trước nên nghỉ ngơi, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, như thế nào?”
Tăng nhân nghi hoặc: “Không cần tiểu tăng tiến lên hỏi?”
“Hắn đang ở thư phòng, chắc hẳn là đang đợi ta đến.” Quý Cửu cắn răng nói: “Để ta tự mình hỏi thăm, đợi có kết quả sẽ cùng đại sư bàn bạc. Chẳng qua mong pháp sư đừng nói chuyện này ra ngoài, thê nhi trong nhà tính tình mềm yếu, chịu không nổi kinh sợ.”
Tăng nhân đáp ứng, Quý Cửu gọi hạ nhân dẫn lão rời khỏi.
Chỉ còn lại Quý Cửu đứng trong đình viện, dưới ánh nắng chói chang nhìn thật lâu về hướng cánh cửa thư phòng đóng chặc kia, y có suy nghĩ muốn mang đuốc đốt sạch sẽ nó. Đốt hắn! Phá hủy hắn! Để cho mọi chuyện đêm qua theo bó đuốc kia mà thiêu hủy hết, cả đời không muốn nghĩ đến nữa.
Cố tình bên trong lại là một yêu quái. Dù y có hàng ngàn hàng vạn thủ đoạn cũng vô pháp xuất sử trên người yêu quái đạo hạnh cao thâm kia, một trận vũ lực tỷ đấu đêm qua đã thấy được cao thấp ra sao.
Thậm chí y còn không có tư cách đối lập với hắn.
Cho dù Quý Cửu muốn nghiền hắn thành tro nhưng cũng không làm được.
Mà quả thật chỉ có nghiền nát người trong phòng thành tro thành xương mới có thể giúp y trút hận!
Quý Cửu đứng bên ngoài, mãi đến khi cánh cửa đóng chặt tựa như không đợi được y mà mở rộng ra. Ý ẩn dụ không nói cũng hiểu, Quý Cửu nắm tay thành quyền, tuy là chậm chạp nhưng không hề chần chừ, y dần dần bước đến cánh cửa hắc ám kia.
Quý Cửu nghĩ, cho dù vạn kiếp bất phục cũng phải biết đến cùng.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị phá hủy, người nọ không ở trong sảnh mà là cách bình phong, nghiêng người dựa vào mộc tháp, một tay chống trán nhìn y, ánh mắt kia thăm thẳm lạnh lẽo tựa như vực sâu vạn trượng chực chờ y rơi xuống.
Quý Cửu nhìn ánh mắt kia, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng đêm qua bị người đặt dưới thân, tràn đầy tuyệt vọng, nhớ tới lời nói của tăng nhân kia thì tâm tàn hơn nửa.
Quý Cửu nói: “Ta không hàng được ngươi.”
Lại tiếp tục: “Mặc kệ kiếp trước ta với ngươi có khúc mắc hay không, nhưng kiếp này ta chưa từng trêu chọc ngươi, ngươi buông tha cho ta, được không?”
Quý Cửu cúi đầu, cười khổ một tiếng: “Ta cầu ngươi, được không?”
Đầu y cúi xuống, chưa từng nhìn đến ánh mắt của nam nhân cạnh mộc tháp, ngay cả khi đáy mắt kia tràn lên từng đợt đau thương cũng chưa từng nhìn thấy.
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, Quý Cửu nghe giọng nói của người nọ vang lên, hỏi: “Cầu như thế nào?”
Quý Cửu dằn lòng, do dự một lát rốt cục hạ quyết tâm, hai đầu gối đồng loạt cong lại, cứng rắn quỳ xuống.
Quý Cửu nói: “Cầu ngươi buông tha cho ta.”
Quý Cửu nói: “Ân đức khắc trong tâm khảm, ngày sau thay ngươi lập bài, ngày đêm dâng hương phúng bái.”
Quý Cửu nói: “Van cầu ngươi buông tha cho ta.”
Y nói, vừa nói vừa dập đầu.
Phần trán đập xuống nền đất lạnh lẽo vang lên âm thanh chói tai. Quý Cửu nghe, đếm, một cái, hai cái, ba cái, bốn… Đếm được càng ngày càng nhiều, con số càng ngày càng lớn, đếm đến cuối cùng mọi thứ dần mờ mịt, y cứ máy móc dập đầu, dập từng cái từng cái. Đem tất cả tôn nghiêm khuất nhục vò thành một khối, rúc thành một mảnh nhỏ bé, mặc cho đáy lòng mênh mông trống rỗng.
Y Mặc nghe, nhìn, tiếng dập đầu chói tai vang lên, từng cái từng cái nện vào ngực hắn, còn ngại hắn chưa đủ đau đớn, trong tiếng rên thổn thức ứa ra vài giọt máu, đến cuối cùng gương mặt người nọ đều là máu tươi.
Giống như trái tim trong ngực hắn cũng đầm đìa máu tươi vậy.
Y Mặc đứng dậy đến bên cạnh y. Quý Cửu vẫn quỳ nhưng đã dừng dập đầu.
Y Mặc không nói gì chỉ lướt qua thân thể cứng ngắc của y, biến mất.[1] Quý – 玖: cũng có nghĩa là loại đá đen nhạt như hạt ngọc.
[2] nhi lang: lang là một chức quan thời xưa, nhi lang là con của quan lại.