Mấy hôm sau tiết lập thu, Tiểu Thất nhận được thư anh trai Nguyên Nhâm gửi, thư viết y gặp may, theo quản gia trong phủ Tứ cô gia ra Bắc, lập được công trạng dẫu không lớn nhưng cũng không nhỏ, nhờ đó mà được một chức vị be bé, lương bổng một tháng cũng tăng chừng một lượng bạc, còn được thêm tí trợ cấp vào hai mùa đông hạ, dịch sang tiếng phổ thông là: Muội muội của ta, ta đã được tăng lương, nay Đại ca của muội cũng là người giới quan trường, có tiền lương và phúc lợi, đợi ca ca kiếm thật nhiều tiền rồi sẽ cho muội sống hạnh phúc sung sướng.
Kể ra Tiểu Thất rất coi trọng người anh này, vì chỉ có y là thành tâm đối xử tốt với nàng ở thế giới tại đây. Từ nhỏ đến lớn, hễ có cái ăn là y lại nhờ người đưa tới cho nàng trước, tiền thưởng và chi phí hằng tháng đều đưa nàng cất giữ, và cũng chính y kịch liệt phản đối chuyện em gái có thể trở thành người hầu hồi môn của Cửu tiểu thư.
Lúc mới được điều tới cạnh Cửu tiểu thư, y lại nghĩ cách gửi lời đến nàng, bảo nàng chuyên tâm chăm sóc Cửu tiểu thư thật tốt, chớ nghĩ gì đến chuyện di nương vợ lẽ, làm di nương chốn đại trạch đâu dễ, còn nói mình đang chuẩn bị của hồi môn cho nàng, đợi thêm vài năm nữa, y sẽ đích thân đi xin lão thái gia cho nàng thành thân, để mình y trả nợ ân tình của Ngô phủ là đủ. Lúc nói những câu trên, y chỉ mới là một cậu nhóc mười ba tuổi đầu, dẫu Tiểu Thất chưa có cảm giác hòa nhập với thế giới này nhưng rất gần gũi với anh trai mình, hễ làm việc gì cũng sẽ nghĩ cho y đầu tiên.
Trong thư Nguyên Nhâm còn nói năm nay y có thể về nhà ăn tết, định sẽ thưa chuyện dẫn Tiểu Thất rời khỏi phủ với đại gia trong bữa tất niên. Nay lão thái gia đã qua đời, mọi chuyện trong nhà do đại gia làm chủ, đại gia lại có vẻ nghe theo ý kiến của con cả Gia Ấn, mà y lại khá thân với Gia Ấn, xem ra tỷ lệ thành công rất lớn, hơn nữa Tiểu Thất cũng rất được lão thái thái quan tâm, tới lúc đó hai bên cùng phụ, cuối năm nay ắt hai anh em sẽ được đoàn viên.
Tiểu Thất thấy Nguyên Nhâm tính toán rất chu đáo, hiện tại y đang được Gia Ấn trọng dụng, cũng được xem là tùy tùng có tài cán ở Ngô phủ, còn mình nhiều năm qua cũng hết lòng hầu hạ lão thái thái và Cửu tiểu thư, coi như đã trả được phần nào ơn nuôi dưỡng năm xưa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, năm nay là cơ hội tốt nhất để chuộc thân, chỉ cần kiên trì nửa năm nữa thôi.
Thanh Liên và Thanh Vi nghĩ cũng không hiểu vì sao nàng lại muốn rời đi như thế, là đại nha đầu trong nội viện cũng được ăn sung mặc sướng, tuy cũng làm việc vặt đấy, nhưng so với các cô nương nhà dân ngoài kia thì rõ là bọn họ sống cuộc sống tiểu thư rồi. Hơn nữa với dung mạo tài hoa của Tiểu Thất, nhất định sau này có thể được nhà quyền quý nạp vào hậu viện, vinh hoa phú quý nhiều không đếm xuể, tội gì phải ra ngoài làm bình dân bách tính, sống cuộc sống bần hàn khổ cực?!
Tiểu Thất biết dù có nói thì các nàng cũng không hiểu, bởi vì ranh giới thời đại chắn ngang giữa họ, không cách nào vượt qua.
Nàng cũng đã nghĩ đến cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng trên hết là muốn tự tay nắm giữ tương lai chứ không phải giống như bây giờ, chỉ vì một câu nói của ai đó mà bị lấn lướt. Ví như sau này sống thế nào, nàng cũng đã lên kế hoạch rồi. Nguyên Nhâm thương nàng, cũng hay nghe theo ý kiến của nàng, quan trọng nhất là y rất biết cầu tiến, mấy năm qua đi theo Ngô Gia Ấn đúng là không uổng công, văn võ mỗi thứ biết một chút. Theo như Tiểu Thất thấy, sau này khởi nghiệp làm buôn bán nhỏ cũng tuyệt đối không thành vấn đề, lại mượn thế lực của Ngô phủ thì có dừng chân ở phủ Du Châu* này cũng được tuốt.
(*Phủ ở đây hiểu theo nghĩa là khu vực hành chính, cao hơn huyện một cấp, không phải nơi ở của quan lại quý tộc.)
Tuy cuộc sống không được vinh hoa bì với trong phủ, nhưng cũng không tới nỗi phải lo cái ăn cái mặc, chí ít sẽ không phải làm di nương gì gì đó cho một kẻ không quen biết. Công việc di nương quá nguy hiểm, biết bao di nương từ già đến trẻ ở hai viện Đông Tây trong Ngô phủ, nàng chưa thấy mấy ai có kết cục tốt. Có câu ‘làm quân tử há đứng dưới hiểm nguy’, dù nàng không phải quân tử nhưng chắc chắn không phải là kẻ ngốc.
Nghĩ tới việc chưa đầy vài tháng nữa là được tự do, nàng chẳng kìm nén nổi niềm hưng phấn trong lòng, bỗng nhớ tới biết bao phẫn hận uất ức khi vừa đến thế giới này, nhưng chẳng thể phản kháng, chỉ biết cúi đầu nhún người làm nô tỳ. Đó lại là năm các thiếu gia tiểu thư ở độ tuổi nghịch ngợm nhất, trẻ ranh khó dây dưa, hại nàng và Nguyên Nhâm chịu oan biết bao lần, thực sự chẳng muốn nhớ lại tẹo nào.
Rồi dần dà theo năm tháng lớn lên, nàng buồn bã phát hiện diện mạo hai anh em họ càng lúc càng thay đổi, nếu là người bình thường thì cũng tốt thôi, nhưng chính bởi vì là hai người nên mới thành phiền toái. Không chỉ bị tiểu thư thiếu gia ghen ghét, ngay tới Đại thái thái ở hai phủ cũng không nhìn vừa mắt bọn họ, vì thế mà phải chịu không ít tội danh không bằng chứng. Giờ thì hay rồi, rời khỏi phủ là không cần ngậm bồ hòn làm ngọt nữa.
Tâm trạng tốt nên làm chuyện gì cũng suôn sẻ, phải làm xiêm y mới cho lão thái thái, dự định sẽ mặc trong dịp tiệc Trung thu, lão thái thái còn chưa đến thì nàng đã làm xong.
Gió thu lùa qua, thời tiết trở lạnh, sực nhớ lão thái thái hay đeo dây băng trán trong ngày xuân, thế là nhân giờ rảnh sau bữa cơm trưa, nàng vào nhà kho tìm một miếng da thuộc, tính làm một cái để lão thái thái nhìn vui mắt – muốn được lợi tất phải hầu người trên vui vẻ.
“Tìm được cô nương rồi.” Bà Lưu đứng trước cửa nhà kho thở hồng hộc, xem ra đã đi tìm nàng được một lúc, “Xe của lão thái thái đã vào cổng thành Đông, sắp tới nhà rồi, cô nương tranh thủ thì giờ sửa soạn trong phòng đi.”
“Sao lại về lúc này? Không phải hôm trước đưa tin bảo mồng sáu mới tới sao?” Dù ngoài miệng hỏi thế, nàng vẫn nhanh tay đóng nắp hòm đựng vải da lại, xoay người đi ra cửa đỡ bà Lưu, đặt tay lên lưng bà vỗ hai cái. Bà Lưu là hầu già được lão thái thái dẫn từ nhà mẹ đến, tuy không được trọng dụng bằng bà Tôn nhưng cũng là người có mặt mũi bên cạnh lão thái thái, Tiểu Thất rất kính trọng bà.
“Nghe lão nhà già báo tin nói, cậu Ấn ở Đông phủ đã phái người từ phía Bắc đưa tin khẩn cấp về, trên đường đi người đưa thư gặp đoàn xe của lão thái thái, lúc này mới vội vã về nhà.” Bà Lưu vỗ ngực, giúp Tiểu Thất khóa cửa nhà kho lại.
“Tin khẩn ở phương Bắc? Chả nhẽ là chiến tranh?” Tiểu Thất lẩm nhẩm.
Người nói vô tâm mà người nghe hữu ý, bà Lưu lập tức lạy trời lạy phật, “Chớ đừng lại chiến tranh gì nữa, lão thái gia mất mạng vì nó, các công tử ở nhà còn quá nhỏ, nếu phải tòng quân, khéo nhà ta sẽ ly tán mất.”
Phát hiện mình lỡ lời, Tiểu Thất vội nói, “Ma ma đừng cuống, chắc chắn các vị công tử sẽ không gặp chuyện gì đâu, mà dù có chuyện cũng sẽ không để Đại công tử phái người đưa tin, trạm dịch triều đình truyền tin còn nhanh hơn nhà chúng ta mà.”
Bà Lưu nghĩ ngợi, thấy cũng phải, tin lão thái gia chết trận hồi trước cũng là do công sai báo về, “Chỉ cần mấy cậu không sao là tốt rồi.” Nói xong lại nghĩ ngay đến lão thái thái, “Lão thái thái cũng sắp tới, đồ đạc trong phòng phải được chuẩn bị chu đáo, xông hơi quần áo chăn đệm, chuẩn bị cơm canh trà nước, cả trái cây điểm tâm mà bà ấy thích ăn nữa…” Thực ra những chuyện này không hề liên quan tới bà, bà chỉ quản xuyến tạp sự trong viện, còn chuyện trong phòng như thế nào không đến lượt bà chỉ điểm, nhưng thân là “người nhà” đi cùng lão thái thái đến đây, bà mà không tích cực thì sao thể hiện được địa vị và tấm lòng trung thành của mình, nếu đổi Tiểu Thất thành bà Tôn thì còn lâu bà mới tới.
Tiểu Thất biết bà chỉ muốn vênh váo lên mặt trong lúc lão thái thái không ở nhà thế thôi, chứ con người bà không xấu, bình thường cũng đối xử không tệ với nàng, có gì ăn ngon xài được thì sẽ lén lút đem cho nàng, nên không có lý nào mà không nể mặt bà, “Ma ma hầu hạ lão thái thái đã lâu, ắt biết rõ sở thích của người, con xin ghi nhớ. Biết ma ma thương con, sợ con mắc lỗi nên mới châm chước chỉ điểm, Tiểu Thất xin ghi tạc trong lòng.” Đỡ bà đi một đoạn đường, nàng ngẩng đầu nhìn trời, “Sắc trời không còn sớm, ắt ma ma còn không ít chuyện phải làm, chi bằng ma ma đi làm việc trước, đợi lão thái thái nghỉ ngơi xong, con sẽ bảo Thanh Liên đưa bánh dẻo mật ong mà ma ma thích đến.”
Được dỗ ngọt đôi câu, bà Lưu lấy làm hài lòng, lại nghe nha đầu bảo sẽ tặng mình bánh trái thì càng thêm vui, không phải là vì bánh trái đâu nhé, chủ yếu là vì thể diện, “Chắc chắn tối nay sẽ lại quá nửa đêm, nếu con muốn tặng thì nhớ đưa đến cửa trong Tây phòng.” Cũng là để mấy mụ lắm chuyện nói bà không được sủng ái nhìn mà xem, dù gì đi nữa bà cũng là người của lão thái thái.
Tiểu Thất cười vâng dạ.
Trên đường về phòng nàng nhẩm tính thời gian, lão thái thái đi từ cổng thành về nhà, già trẻ cả nhà lại ra nghênh đón thì ít cũng phải mất nửa giờ, quần áo chăn đệm đã được chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, bánh trái trà nước cũng có sẵn, nhưng cơm canh thì phải mất thời gian làm. Giờ Cửu tiểu thư ở Đông phủ, chắc chắn sẽ phải về trước, mà một mình lão thái thái cũng không ăn bao nhiêu, nên cho hai người Thanh Vi và Hồng Thược lo là đủ, những chuyện còn lại để Thanh Liên và mấy nha đầu quét dọn khác lo liệu, chỉ mất hai khắc là xong. Còn về phần nàng, nàng phải đến Tây phòng sắp xếp lại gian giữa, lão thái thái đi đường vất vả, đại sảnh không có giường nhỏ, nếu muốn “họp gia đình” thì Tây phòng là thuận lợi nhất.
Vừa nói chuyện vừa vào sảnh, gọi nhóm người Thanh Vi tới, sau một hồi cặn dặn, Lão Quân đường bắt đầu bận rộn.
***
Lão thái thái Ngô gia là danh môn khuê tú chính hiệu, nhà ngoại là Mạc thị Trường Ninh. Ở tiền triều, Mạc thị là thế gia vọng tộc, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trâm anh thế phiệt vô số, xét bản chất thì khác hẳn với tiểu quý tộc bình thường. Kiếp trước Tiểu Thất cũng từng gặp người nhà giàu, ví dụ như bà chủ của nàng – một người có khối tài sản kếch xù lên đến trăm triệu, phong thái hành động cũng không tầm thường, nhưng nếu đem so với lão thái thái, bất kể là thần thái giữa hai hàng lông mày, cử chỉ thủ đoạn hay kế hoạch cho tương lai thì đều kém xa, xét cho cùng cũng là người thuộc về đại gia tộc trăm năm, người thường không thể sánh nổi.
Lão thái thái không có thân hình gọn nhỏ, thậm chí có thể nói là to lớn, cho nên hai người con trai của bà (tức là đại gia và nhị gia) cũng rất khôi ngô vạm vỡ, cháu trai cháu gái cũng không còi cọc. Dù dung mạo bà không quá xuất sắc nhưng bù lại có đôi mắt rất sáng, nước da trắng ngần, mà người da trắng mặc xiêm y gì cũng hợp. Vì để làm bà vui lòng nên Tiểu Thất thường chọn những màu sáng phối trang sức, thí dụ như thắt lưng, tua rua ngọc bội hay hà bao, tuổi càng lớn càng thích đồ màu sáng, tuy bà là thế gia khuê tú, ánh mắt rất kén chọn, nhưng vẫn có trong người thiên tính thích cái đẹp của nữ giới.
Bợ gì thì bợ chứ nịnh bợ luôn hữu dụng, bợ đúng chỗ, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều. Dù Đại thái thái có chướng mắt nàng thế nào thì cũng không dám vượt mặt lão thái thái làm khó nàng – thực ra nàng vẫn muốn ở lại bên cạnh lão thái thá nếu không có chuyện di nương, lão thái thái là một cấp trên tốt, chỉ cần suy nghĩ chu toàn, chấp hành tốt công việc trước mặt người như thế thì cuộc sống sẽ không tới nỗi khó khăn.
Hầy, từ xưa đến nay, quả nhiên cưới hỏi là nghề của phụ nữ mà.
Phục vụ lão thái thái thay y phục rửa mặt xong, lại hầu bà ăn nửa bát mì, nhận thấy cụ bà đang có chuyện trong lòng, không có khẩu vị ăn uống nên Tiểu Thất cũng không dám mở miệng cưỡng cầu, sai Thanh Vi đỡ bà đến Tây phòng, Đại thái thái cùng các thiếu gia tiểu thư đã chờ sẵn ở bên kia.
Lão thái thái vừa vào Tây phòng, Tiểu Thất lập tức gọi Hồng Thược tới phục vụ bà Tôn dùng cơm, hơn nữa cũng phải chiếu cố mấy đại nha đầu hầu hạ đi theo từ Trường Ninh đến, lại bảo Thanh Liên dặn nhà bếp bưng cơm nước vào phòng bên cho các nàng dùng bữa, nhìn tình hình này, xem ra tin tức Đại công tử đưa về không phải là tin tốt.
Trong phòng lão thái thái, tính luôn bà Tôn và Tiểu Thất, tổng cộng có tám người hầu, Thanh Vi theo hầu lão thái thái, Hồng Thược phục vụ bà Tôn, những người còn lại đang dùng bữa, mấy người Thanh Liên đứng chờ bên ngoài không được vào phòng phục vụ, thế là chuyện thêm trà rót nước rơi vào tay Tiểu Thất. Nàng bưng khay nhẹ nhàng bước đi, vừa đến ngoài cửa phòng, tay còn chưa chạm vào rèm thì đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc toáng, Tiểu Thất sợ tới mức giật bắn mình, là ai vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đứng bên ngoài lắng tai một lúc nhận ra, tiếng khóc nức nở ấy là của Đại thái thái – con dâu cả của lão thái thái.
“Con gái đáng thương của ta, sao cứ thế lại đi mất rồi con ơi? Mới gả đi được bao ngày đâu hỡi…” Tiếng khóc của Đại thái thái nghe đau lòng đến xé ruột xé gan.
Tiểu Thất nghe thế thì cũng hết hồn, Đại thái thái có hai khuê nữ ruột thịt, Cửu tiểu thư Thiếu Quân chưa xuất giá, chỉ có Tứ tiểu thư Thành Quân là được gả đi, nhưng trước giờ Thành Quân rất khỏe mạnh, sao bỗng dưng lại mất?
“Con muốn đi hỏi Lý gia xem rốt cuộc con gái con đã làm sai chuyện gì, để mà bị bọn họ đối xử cay nghiệt đến thế, bị ốm nặng cũng không tìm đại phu!” Đại thái thái thét lớn, chẳng còn đâu sự cẩn trọng thường ngày, vừa nói bà vừa lao ra cửa, vừa mới vén rèm lên thì bị Cửu tiểu thư Thiếu Quân giữ lại, ánh mắt như đao không kịp thu về, vừa vặn đụng mặt Tiểu Thất ở ngoài rèm, cái nhìn của bà khiến Tiểu Thất rét run – thật sự quá oán hận!
“Còn không nhanh kéo mẫu thân cháu lại!” Lão thái thái thấy con dâu cả mất bình tĩnh, ra hiệu cho cháu trai Gia Lộc mau tiến tới khuyên can.
Gia Lộc là thứ xuất nên khá sợ Đại thái thái, không dám bước lớn, dừng cách Nhị thái tháivài bước,lí nhí khuyên. Đại thái thái đang đau lòng cực độ, lại không thể trút lửa giận lên đầu con gái mình, mà Gia Lộc tới rất đúng lúc, bà trút hết mọi tức giận lên đầu hắn, vừa véo vừa đánh, chửi đám huynh đệ họ vô dụng, tỷ muội bị người ta đày đọa tới chết cũng không giúp gì được.
Mà thực chất những lời này là muốn nói cho lão thái thái ngồi trên cao nghe.
Lão thái thái im lặng, để mặc bà thỏa ý mắng chửi, chỉ là khi bà càng lúc càng trách móc sui gia thậm tệ, nhất là những lời thẳng thừng gì mà Lý thị Tần Xuyên thì tới lão thái thái không nhịn nổi, ném ly trà trong tay xuống đất kêu cái *choang*. Xét cho cùng Đại thái thái vẫn rất sợ mẹ chồng, vội vàng im bặt, không dám nói tiếp những lời bẩn thỉu, nhưng hai tay vẫn cào cấu Gia Lộc.
“Ấn Nhi cũng đã viết rõ trong thư, Thành Quân mắc bệnh dịch trên đường ra Bắc, kéo dài mãi không chịu chữa trị, lúc tới Dương Thành đã không kịp, Lý gia cũng cậy quan hệ mời thái y hầu hạ Thuận thân vương, còn cố ý mời Ấn Nhi tới trấn giữ, âu cũng là sợ chúng ta không rõ nội tình lại nghi ngờ này nọ. Ngươi không tin người ngoài cũng được, nhưng còn không tin con ruột của mình? Hơn nữa, ngay từ đầu con rể Lý gia cũng không đồng ý để Thành Quân theo quân đến Dương Thành, vì sao ngươi lại xúi giục con bé? Nếu con bé không đi thì đã có gì, nay xảy ra chuyện lại thành người ta có lỗi hả! Thà là nhà khác thì ta còn cho ngươi mắng mấy câu trút giận, nhưng Lý gia có địa vị thế nào, há để ngươi ăn nói bậy bạ?!” Lão thái thái lời lẽ nghiêm khắc, vô cùng nghiêm nghị.
Khí thế của Đại thái thái lập tức giảm đi mấy phần, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất. Tiểu Thất vội gác khay trà sang một bên, phụ Thiếu Quân đỡ người ngồi dậy. Chỉ tiếc hai cô nương sức yếu, kéo mấy cũng không nhúc nhích, may có Gia Lộc giúp một tay nên mới đỡ được Đại thái thái lên ghế.
Đại thái thái vừa đặt mông xuống là lại khóc nức nở, “Con gái đáng thương của mẹ, mới thành thân được nhiêu ngày, phu quân đã vội vã rời nhà, đi một cái bặt vô âm tín, bên cạnh cũng không có người lớn chăm sóc, đường xá xa xôi tìm đến chồng, bệnh nặng cuối đời cũng không được gặp mặt phu quân…”
Lão thái thái nghe thế thì nhíu mày, “Khuê nữ là khúc thịt từ trên người ngươi rơi xuống, ngươi có khóc có la cũng là lẽ thường, ta không nói gì ngươi. Hiện tại trong phòng đều là người của Đông phủ ngươi, cũng không sợ ngươi đưa mồm đi xa quá. Nhưng một khi bước chân ra khỏi cái cửa này, ngươi phải quản chặt cái miệng của mình, cô nương nhà ta không được sủng ái, có hờn giận gì thì cũng là chuyện riêng trong khuê phòng chốn hậu viện. Cháu rể trấn thủ biên cương bảo vệ quốc gia là chuyện công, xưa nay làm gì có lý chuyện tư hơn chuyện công. Nhỡ những lời ai oán của ngươi truyền ra ngoài, bị người khác dặm muối dặm mỡ, làm bẩn danh tiếng của thông gia, chắc chắn Lý gia sẽ trách nhà ta không hiểu Đại cục, nếu để trong kinh biết thì sẽ nghĩ như thế nào hả? Nhân duyên giữa nhà ta và Lý gia là do đương kim hoàng thượng kết cho, nếu không phải lão thái gia dùng mạng sống đổi được thể diện thì Lý gia có đồng ý kết duyên với nhà ta không? Tuy cháu rể không phải mạch chính Tần Xuyên nhưng trong tay cũng nắm thực quyền đàng hoàng, các công hầu thế gia trong kinh có ai không muốn bám víu hôn sự này?” Đoạn bà thở dài, “Ta có lòng cho ngươi vào kinh khuyên nhủ Thành Quân, để con bé nhẫn nại đợi thêm ít thời gian, cháu rể còn trẻ, đang là thời điểm gặt hái công danh, hơi đâu chiều lòng phận gái, còn ngươi thì hay lắm, lại xúi con bé đến Dương Thành.” Đến nặng nhẹ thế nào cũng không phân biệt rõ ràng, thực không khác gì khúc gỗ mục!
Nghe một lúc, thấy bà Tôn đi vào, Tiểu Thất vội đánh mắt ra hiệu Thanh Vi lui ngoài, thuận tiện dẫn các công tử tiểu thư đi ra cùng. Xét cho cùng Đại thái thái cũng là chủ mẫu tương lai, có tiểu bối ở đó, lão thái thái không tiện nói rõ, Đại thái thái cũng mất mặt, chi bằng mọi người đều lui ra cho bớt việc.
Mẹ chồng nàng dâu bàn chuyện đến tận khi chong đèn.
Lúc bà Tôn quay vào phòng, Tiểu Thất đang dẫn Thanh Vi dọn dẹp giường chiếu. Thấy bà vào, cả hai vội nhường chỗ cho bà rồi bưng trà rót nước.
“Vẫn chưa xong ạ?” Thanh Vi rót trà cho bà Tôn, thấp giọng hỏi việc ở hướng Tây phòng.
Bà Tôn lắc đầu, có vẻ rất khát nên uống cạn cốc trà, Thanh Vi lập tức nhận cốc rót thêm.
Tiểu Thất đã dọn giường xong, cầm lấy bình sứ màu xanh biếc đặt bên mép bàn tới, đưa vào tay bà Tôn, “Tôn ma ma, đây là thuốc thoa Hồng Thược mới chế, nghe Thái Quyên nói ma ma bị nổi nhọt trên đường đi, trong này cho rất nhiều lát mơ, lát nữa bảo tụi Thanh Liên thoa cho ma ma.”
Bà Tôn nhận lấy thuốc bôi, nhìn Tiểu Thất chằm chặp tới nỗi làm nàng bối rối, một lúc sau bà mới buông lơi, “Cô nương là người thông minh, lại còn khôn khéo, nhất định sau này sẽ được chồng thương yêu.”
“…” Sao nay bà Tôn luôn lạnh lùng vô tình lại đột nhiên nói ra lời như thế? “Ma ma cứ nói đùa.” Không biết bày tỏ thế nào, nàng bắt chước tụi Thanh Vi ra vẻ xấu hổ – độ khó khá cao, nhưng miễn cưỡng vẫn vừa mắt. Tuy ngoài mặt ngại ngùng nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính căn nguyên của lời nói ấy, không lẽ lão thái thái có ý gì với nàng?
“Ta không đùa.” Bà Tôn làm như vô tình nhưng lại có ám chỉ rõ ràng, song không nói thêm gì nữa, chỉ hất cằm chỉ về hướng Tây phòng, “Ngươi đến hầu hạ đi, cả ngày nay lão thái thái đã mệt rồi, trong lòng cũng đang buồn, ngươi khuyên nhủ nhiều vào.”
Tiểu Thất vâng dạ, đứng dậy gọi Thanh Vi đưa Tôn ma ma đi nghỉ, lại gọi Hồng Thược ở lại phòng trông coi rồi sau đó mới đến Tây phòng. Vừa vào đại sảnh thì bắt gặp Đại thái thái Mã thị đang đi ra, không rõ có phải nàng nhầm không mà cảm thấy ánh mắt Mã thị nhìn mình ẩn chứa sát ý. Hứng sát ý, Tiểu Thất nhún người với đối phương.
Mã thị không nói gì, thoáng dừng lại rồi cất bước rời khỏi đại sảnh.
Tiểu Thất bước vào Tây phòng, lão thái thái đang đỡ trán nghỉ ngơi, quầng mắt thâm sì, vẻ già nua hiện rõ. Xét cho cùng cũng là người sắp sửa sáu mươi, đường xá mệt nhọc cộng thêm đưa tang cháu gái, mà tiền đồ của cả đại gia đình đều trông chờ hết vào suy xét của bà, làm chủ mẫu đương gia cũng không rảnh rang hơn CEO công ty là bao.
“Sắp hết giờ tuất rồi, lão thái thái nên nghỉ sớm thôi ạ.” Sợ làm phiền lão thái thái nghỉ ngơi, Tiểu Thất nén giọng rất nhỏ.
Lão thái thái vẫn đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền, chỉ vẫy tay kia một cái. Biết là bà muốn gọi mình tới, Tiểu Thất lập tức tiến lên ngồi xuống cạnh bên chân bà, hai tay nắm lấy bàn tay bà đang buông.
Biết lão thái thái đang đau lòng nên nàng cũng không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi cạnh bà, chợt cảm thấy trên mu bàn tay lành lạnh ươn ướt… Đây là lần thứ hai nàng thấy lão thái thái nhỏ lệ, lần đầu tiên là cái đêm báo tin tử của lão thái gia.
“Là ta hại Thành Quân, ta biết con bé không ưa Lý gia nhưng vẫn gả nó đi.” Lão thái thái thấp giọng lên tiếng, “Nó là đứa mất kiên nhẫn nhất trong đám tỷ muội, nhưng Tiểu Cửu là đứa như thế, còn con lại quan tâm tấm lòng ta đến vậy, ta không nỡ xa cả hai.”
“…” Nói như thế tức là lão thái thái vốn muốn gả Cửu tiểu thư vào Lý gia, lại còn thêm cả nàng đi cùng? Theo lý thuyết thì tổ hợp ấy đúng rất hoàn mỹ, Cửu tiểu thư trưởng thành sớm, vì cơ thể ốm yếu nên từ nhỏ được lão thái thái chăm bẵm, lễ nghi quy củ hơn hẳn mấy chị em, rất có phong thái của tổ mẫu, tương lai chắc chắn là nhân tài dự bị cho vị trí chủ mẫu đương gia. Hơn nữa lại còn thêm nàng, chí ít ở lại Lý gia sẽ không có chuyện gì, đáng tiếc lão thái thái vẫn hiểu rõ cháu gái nhất, không nỡ để nàng ấy phải đi xa chịu khổ, nên đặc biệt tìm một tấm chồng tử tế ở nhà mẹ cho nàng.
“Ta chỉ nghĩ cùng lắm con bé Thành Quân sẽ chịu tủi một chút, thế mà nay đến mạng sống cũng không còn, lại còn hại Gia Kích và Nguyên Nhâm anh trai con.” Lão thái thái nấc lên.
Tim Tiểu Thất đập mạnh, thế là sao? Rốt cuộc anh nàng có chuyện gì?
Nhận ra sự hốt hoảng của Tiểu Thất, lão thái thái đau buồn lau nước mắt, nói: “Trong thư Gia Ấn nói, vì dính líu đến chuyện thâm hụt lương thảo mà Gia Kích và Nguyên Nhâm đã bị tống vào đại lao Dương Thành.”
“Nhưng mấy hôm trước con vừa nhận được thư của anh con, không thấy anh ấy nhắc tới chuyện này.” Tiểu Thất tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thư con nhận được là do người nhà ta đem về, đi đông đi tây, cũng đã là chuyện của một hai tháng trước, còn thư Gia Ấn viết là trước tiết lập thu, dùng hẳn ngựa chiến đưa về, có thể giống nhau ư?” Lão thái thái nói.
Nghĩ cũng đúng, Tiểu Thất lại càng thêm rét run, Gia Kích thì không sao, có Ngô gia nâng đỡ thì cùng lắm cũng chỉ mất chức tước giáp, còn anh nàng nhỡ có gì, thật sự tới thời điểm nguy cấp, chắc chắn sẽ bị lôi lên đài, “Tứ cô nương nhà ta vào Lý gia mới được một năm, nay bỏ mệnh ở Dương Thành, Lý gia có muốn giũ sạch tới mấy cũng nợ nhà ta câu trả lời hợp lý. Là thông gia với nhau, chúng ta gặp nạn chịu oan, bọn họ hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Mặc kệ phép khích tướng có hữu dụng hay không, nói chung phải nghĩ cách để Ngô gia cứu người.
Xem chừng lão thái thái rất đồng thuận với phép khích tướng của nàng, hừ lạnh một tiếng, “Đúng là nhà người ta làm vậy đấy, đến bây giờ cả Gia Ấn cũng không thấy mặt mũi cậu em rể tốt đâu, bác cả của con lại ở kinh thành xa xôi, tuy tước vị bát đẳng nhưng trong tay không có được phân nửa quyền lực, Mạc gia ở phía Bắc lại cứ nhúng tay vào, tụi Gia Ấn chỉ biết trơ mắt bị lấn át.” Lão thái thái nắm chặt tay Tiểu Thất, “Tưởng lão thái gia không còn thì Ngô gia Du Châu chúng ta có thể mặc bọn họ xoa nắn sao, nằm mơ!” Rồi bà nhìn Tiểu Thất, ánh mắt hung dữ bỗng dịu dàng hẳn đi, “Thế lực Lý gia trải dài phương Bắc, nếu có họ ra tay trợ giúp thì ắt hẳn anh trai con sẽ vô sự, không những thế, khéo sau này còn có thể một bước lên mây. Nên dù ghét Lý gia thì chúng ta không thể không cẩn thận, bây giờ các anh con cũng đang làm việc dưới trướng người ta. Trong hậu viện không người, xem chừng cũng không mặn nồng, huống hồ Tứ nha đầu gả qua rồi lại mất mạng, thể nào Lý gia họ cũng phải cho chúng ta một câu trả lời.”
Tức là bà định gả đi một đứa cháu nữa, sau đó để nàng đi cùng làm vợ lẽ? “Nhưng mấy cô nương nhà ta đều đã có chồng.” Suy cho cùng Ngô gia cũng là danh môn có tước vị, liệu bọn họ có làm ra cái chuyện hủy hôn tái giá đầy mất mặt vậy không?
Lão thái thái chậm rãi buông đôi tay mảnh dẻ đẫm mồ hôi của Tiểu Thất ra, muốn cười song chẳng cười nổi, chỉ nhìn xoáy vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, “Ngoài biển sâu kia là gió lớn sóng cả, gốc rễ của Ngô gia ta nông dần, không giữ nổi mái chèo, cũng không qua nổi sóng lớn, chỉ sợ thuyền lật người đi. Là ta quá sốt ruột nên mới hại Thiếu Quân, ưng non cánh ngắn, muốn chống chọi với sóng gió, tốt nhất vẫn nên ở lại bến tàu đã.”
Tiểu Thất không biết nhiều về chuyện triều đình vì không có nguồn thông tin, tuy nhiên vẫn suy đoán được đại khái ý của bà, có lẽ sẽ không gả cháu mình đi.
“Chỉ là…” Lão thái thái gõ nhẹ lên mu bàn tay Tiểu Thất, khiến con tim vừa thả lỏng của nàng lại nảy lên cao, đợi bà nói tiếp, “Chúng ta không thể cứ ngồi vậy chờ chết được, dẫu thuyền có lật thì cũng phải rơi rớt mấy cân đinh sắt.” Nói đoạn, bà mỉm cười nhìn Tiểu Thất, “Mấy hôm nữa, bảo Tôn ma ma thu dọn cho con rồi lên kinh đi.” Không một lời giải thích, thẳng thừng sai lệnh.
Tiểu Thất há miệng, khẽ hỏi lại, “Lý phủ ạ?”
Lão thái thái gật đầu, “Nghe nói tiểu tử Lý gia khá ương ngạnh, sau này con tới đó chớ đừng chống đối hắn như Thành Quân. Thật ra dạng người như vậy cũng không khó đối phó, huồng hồ tuổi tác cũng không còn nhỏ, cứ ở mãi trong quân cũng không hay. Phía Lý gia cũng nóng lòng muốn có cháu chắt, con qua đó rồi, ví mà có nếp có tẻ thì tương lai cũng có chỗ dựa.”
Thấy Tiểu Thất nghệch mặt ra, bà lại bồi thêm một đao nữa, “Trên đường về ta đã gửi thu tới Tần Xuyên, nói rõ con vốn bồi gả theo Thành Quân, nhưng vì ta không khỏe nên mới đón con về chăm sóc, con là cô nương của Ngô gia Du Châu chúng ta, dẫu có làm thiếp thì cũng phải là quý thiếp, Đông phòng không có chủ mẫu, coi như nhà cửa giao cho con quản xuyến.”
Tiêu hóa hết ý của lão thái thái, trong đầu nàng chỉ toàn mấy con chữ dung tục bắt đầu bằng chữ C to tướng, thậm chí còn có cảm giác bị sỉ nhục bị phản bội, giống như kiếp trước bị sếp nữ lấy lý do giúp đỡ đẩy đi uống rượu với đối tác, khoảnh khắc đó, Tiểu Thất cảm thấy tôn nghiêm của mình bị tổn hại đến 10.000 điểm, rõ ràng nàng đã hoàn thành công việc một cách rất hoàn hảo kia mà…
Buồn thay nàng không thể vung tay từ chức như kiếp trước! Tài sản tính mạng của bản thân, tài sản tính mạng của Nguyên Nhâm đều bị người khác nắm chặt trong tay! Đồ xã hội cũ ác độc khốn nạn!