•Lý Thiên Hải mau ra đây chịu tội.
Tên tướng lĩnh đi đầu đám quan binh hầm hố quát to. Bộ dạng cao ngạo không coi ai ra gì. Hắn vốn dĩ là một đại tướng lĩnh vệ thành, bình thường cao cao tại thượng. Vậy mà hôm nay lại bị sai đi bắt một người bình thường khiến hắn vô cùng khó chịu.
Độ chừng mấy hơi thở, Hải mới từ trong Thí Linh Phường chầm chậm đi ra. Đến nơi hắn nhìn tên tướng lĩnh nhíu mày hỏi.
•Ngươi là ai, tìm ta có việc gì.
So với tên tướng lĩnh, Hải cũng cao ngạo không kém. Lúc nói chuyện vẫn ngẩng cao đầu.
•Hừ ! Nhìn thấy bổn tướng lĩnh còn không cúi đầu, thật là láo xược. Hoàng thượng bên trên có lệnh. Lập tức bắt ngươi về thẩm vấn. Khôn hồn thì mau đi theo ta. Đừng để ta phải ra tay động thủ, nếu không kết cục của ngươi sẽ rất thảm....
Tên tướng lĩnh cao giống nói. Trong mắt gã hoàn toàn không để ý đến Hải.
•Ta có tội gì mà hoàng thượng lại muốn bắt ta...
Hải nghiên đầu thắc mắc.
•Đừng nhiều lời, tội gì tới lúc đó sẽ biết, mau mau buông tay chịu trói.
Tướng lĩnh mất kiên nhẫn đối với Hải. Hắn cảm thấy Hải không xem hắn ra gì. Còn dám đứng đó mà trả treo với hắn. Chuyện này làm hắn tức giận.
•Hoàng thượng là đấng minh quân. Bắt người tự nhiên phải có nguyên nhân. Ngươi chỉ là một tướng lĩnh nho nhỏ cũng dám ngông cuồng, ngươi nghĩ mình là gì....
Hải thẳng thắn đả kích tên tướng lĩnh.
•Ngươi.... Người đâu bắt lấy hắn.
Tên tướng lĩnh tức giận xanh mặt. Lập tức rút kiếm chỉ vào Hải quát to. Dẫn đầu xông vào.
•Tên ngu ngốc, hôm nay sẽ là tử kì của ngươi....
Tên tướng lĩnh cười gằn. Một chiêu đoạt mệnh linh kiếm tung ra, muốn lấy mạng Hải. Một thân thần võ của cấm vệ quân cũng không phải danh bất hư truyền.
Hải chau mày. Cảm thấy gã này thật không biết điều. Lập tức phẩy tay. Pháp lực như bạo phong cuộn trào. Đem gã đánh bay như diều đứt dây, văng đi chục thước, đâm sầm vào một sạp rau củ khiến cho nơi đó đổ sập. Chủ quán hoảng hồn nhảy ra ngoài.
•Hử...
Quan binh đang định xông vào chợt sững người. Nội tâm giật mình không thôi. Đại tướng lĩnh anh minh thần võ của bọn họ vậy mà lại bị một cái phẩy tay đánh bay.
•Còn các ngươi, đi về bẩm lại hoàng thượng. Nếu như người muốn gặp ta thì mong người chuẩn bị. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đến bái kiến.
Hải nhìn quanh những quan binh đang đứng vòng ngoài lạnh giọng nói. Bộ dạng rất ung dung. Nói xong hắn lập tức quay trở vào Thí Linh Phường.
Những quan binh kia từng người nhìn nhau. Bọn họ nhất thời không biết làm thế nào. Đây không phải chuyện mà họ có thể giải quyết. Cuối cùng y như lời của Hải. Tất cả quan binh rút lui khỏi Thí Linh Phường. Mang theo cả tên tướng lĩnh đã ngất đi kia trở lại hoàng cung.
......
•Thiên Hải ca, huynh làm vậy không phải sẽ đắc tội với hoàng thượng sao. Như vậy không tốt chút nào sao....
Bên trong Thí Linh Phường, Bạch Linh Nhi ngồi kế bên Hải lo âu nói.
Không chỉ có nàng, tất cả những người trong đoàn cũng đều có chung một lo lắng. Đây là tội khi quân, không khéo sẽ bị chém đầu toàn tộc chứ chẳng chơi.
•Ta tự có chủ ý riêng, mọi người không cần lo....
Hải cười nhẹ, bình tĩnh nói. Tất cả hắn đã có sắp xếp. Mọi người nghe hắn nói vậy cũng không còn quá lo lắng nữa.
......
Tối đêm hôm đó Hải lại đến ngủ phòng Bạch Linh Nhi. Sau một hồi mưa gió nàng liền ngủ thiếp đi. Về phần Hải lại nhẹ nhàng đi ra. Hắn không ngủ được, vì vậy hắn đợi nàng ngủ mới lén đi ra ngoài.
Hắn đi đến phòng của Triệu Hàn Tiên.
Cửa phòng nàng im lìm. Đèn thì đã tắt. Hải đứng một lúc, toan gõ cửa thì khựng lại. Lát sau hắn thở dài, quay người định bỏ đi.
Bỗng sau lưng hắn, cánh cửa phòng mở ra. Triệu Hàn Tiên đứng ở cửa. Nàng mặc bộ đồ ngủ, vẻ mặt lạnh nhạt.
•Đã đến tại sao không vào...
Nàng nhẹ giọng nói.
Hải khựng người. Vẻ mặt có chút bất ngờ. Sau đó quay mặt lại. Hắn không cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.
•Ta tưởng nàng ngủ rồi nên không muốn làm phiền...
Hải trả lời nàng.
•Vào đi...
Triệu Hàn Tiên nói một câu rồi đi vào phòng.
Ngọn nến nhỏ được nàng thắp lên. Căn phòng lập tức sáng lập lòe.
•Nàng chưa ngủ sao...
Hải ngồi vào trong bàn. Nhìn Triệu Hàn Tiên bên kia nhẹ giọng hỏi.
•Không ngủ được.. Tìm ta có chuyện gì sao....
Triệu Hàn Tiên đáp.
•Có vài chuyện, đối với ta vẫn còn là khúc mắc. Mãi không thể nói với nàng.
Hải gõ ngón tay lên bàn, nói.
•Nói đi....
Triệu Hàn Tiên bước đến ngồi vào bàn, chỉ là đáng ngạc nhiên nàng lại ngồi gần hắn.
•Một là về tu vi của nàng đã bị phá. Chuyện này có một phần là do ta. Ta muốn giúp nàng khôi phục. Chỉ cần nàng nói ra cách, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.
Một mùi thơm thoang thoảng khiến Hải lâng lâng. Hắn cố gắng kìm nén bản thân. Nhìn nàng nói.
•Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Chỉ là tu vi của ta thật sự rất khó khôi phục. Đó là bởi vì công pháp của ta tu luyện rất đặc biệt. Một khi bị phá không thể tu luyện lại.
Triệu Hàn Tiên trả lời. Đối với việc này nàng cũng không có cách. Ngọc Nữ Tiên Linh Quyết quả thật rất đặc biệt.
•Vậy cô không thể tu luyện công pháp khác sao...
Hải thắc mắc. ?
•Ngọc Nữ Tiên Linh Quyết có giới hạn riêng. Đã tu luyện nó thì không thể tu luyện công pháp khác....
Triệu Hàn Tiên lắc đầu.
•Nếu như vậy tại sao trước kia cô còn tu luyện nó...
Hải không hiểu hỏi.
•Ta có khó xử của riêng ta..
Triệu Hàn Tiên đáp.
•Thật là, không còn cách nào khác sao.
Hải bất đắc dĩ nói. Vấn đề này thật nan giải.
•Không phải là không có cách. Người tu luyện Ngọc Nữ Tiên Linh Quyết có thể tấng cấp tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Quyết.
Triệu Hàn Tiên nhìn Hải đoạn nói.
•Vậy sao. Nếu vậy sao cô không thử tu luyện đi.
Hải nghe đến có cách hai mắt liền sáng như bóng đèn pha. Hỏi dồn.
•Nếu là dễ dàng thì không cần nói làm gì. Ngươi có biết ba vạn năm nay ngoài trừ Cửu Thiên Huyền Nữ ra không hề có một ai luyện được Cửu Thiên Huyền Nữ Quyết. Ta cũng đã thử luyện rất nhiều lần nhưng không được.
Triệu Hàn Tiên bức xúc nói.
•Tại sao lại như vậy. Không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ có thể tu luyện sao.
Hải không hiểu ?
•Ta không biết. Bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ là người sáng tạo ra Cửu Thiên Huyền Nữ Quyết. Ngoại trừ bà tất cả những người khác đều không thể tu luyện. Cho đến bây giờ nó chỉ là truyền thuyết dành cho hậu bối.
Triệu Hàn Tiên nói ra cho Hải hiểu.
•Vậy cô không ngại nếu đem khẩu quyết cho ta biết. Ta sẽ cùng cô thử nghiên cứu xem có thể tu luyện nó không.
Hải hỏi nàng.
•Đó là bí mật bất truyền. Không thể nói cho người ngoài biết.
Triệu Hàn Tiên lập tức phản bác.
•Cô yên tâm. Ta là nam nhân không thể tu luyện được. Ta cũng sẽ không truyền cho bất cứ ai. Ta có thể cam đoan truyện này.
Hải chém đinh chặt sắt nói.
Triệu Hàn Tiên suy nghĩ một chút, sau đó lại quyết định nói ra pháp quyết của Cửu Thiên Huyền Nữ Quyết cho Hải. Cũng không phải là nàng thật sự tin tưởng hắn, mà bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ Quyết nếu không tu luyện Ngọc Nữ Tiên Linh Quyết thì không thể tu luyện.
Cứ như vậy, hai người cùng nhau nghiên cứu công pháp suốt đêm.