Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 107: Mỹ nhân anh hùng [Trung]



Dáng vẻ hờ hững tĩnh tư không rõ nông sâu của hắn, khiến Trầm Tri Thư trong lòng không biết ra sao.

Đã nhắc tới chuyện này, vậy bất luận thế nào cũng phải làm cho rõ ràng.

Trầm Tri Thư hơi cân nhắc, mượn chuyện khéo léo nói vòng vo: "Gia phụ hai ngày trước có viết thư tới Tây đô Toại Dương, đem chuyện của Nhạc Yên cùng Địch Niệm trình tấu thượng hoàng cùng Bình vương.

Anh Quả mới giống như hồi thần, lười biếng nhấc mắt, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, đón đầu lời này của hắn, mở miệng nói: "Ngươi thân là trưởng tử của thái phó, lại bị muội muội song sinh giành thành hôn trước, ngược lại khiến trong lòng thái phó nghĩ thế nào đây?"

Lời này ngoài mặt tuy là nói hắn, nhưng Trầm Tri Thư lại nghe hiểu Hoàng thượng đã âm thầm đồng ý chuyện của Trầm Tri Lễ và Địch Niệm, lập tức yên lòng, hơi cúi đầu nói: "Nhọc lòng bệ hạ nhớ tới đại sự của vi thần."

Một câu lập lờ nước đôi, tự đáp phi đáp.

Anh Quả đáy mắt nhất thời sinh ra chút phức tạp, nhìn sâu hắn một hồi, mới nói: "Ở Thanh Châu nhậm chức, có gặp được nữ tử nào ngưỡng mộ trong lòng không?"

Trầm Tri Thư dung đoan sắc chính, mi mục hơi khép, lại không lập tức mở miệng.

Sao có thể không biết, các loại động tĩnh, hữu tư của nhóm thần tử biên lộ trong nước, nhất định sẽ được liệt kê trình lên cho Hoàng thượng.

Mà Trầm Tri Thư hắn là ai, sự tình ở Thanh Châu trong hai năm này, Hoàng thượng có lý nào lại không biết?

Nhưng hắn bất luận thế nào cũng đều nói không ra lời.

Trầm Tri Thư hắn- đường đường là đại công tử của Trầm phủ kinh thành, con trai độc nhất của Trung thư lệnh Trầm Vô Trần, nay lại là thần tử thân tin nhất của kim thượng, lại sắp là Chuyển Vận Sử trẻ tuổi nhất của biên lộ trong nước---từ năm đó ở Thái học tới nay, chưa bao giờ giống như hôm nay, bị một nữ tử đùa giỡn tới ba phen bốn bận như bây giờ.



Gặp nhau, yêu nhau, khuynh tâm tương hứa, nhưng nàng cứ khăng khăng không chịu gả cho hắn.

Lời này đồn ra ngoài, muốn quăng mặt mũi của hắn đi đâu.

Cũng may Thanh Châu cách kinh thành nghìn dặm, một màn ám tình hỏa thiêu thủy chử này nếu bị người khác vài ba câu mà truyền tới thiên thính, bất quá cũng chì bị coi như là Trầm Tri Thư hắn hôm nay lại lần nữa niêm tình bất chung mà thôi**.

Mà trong hai năm này, vô số những chuyện giữa hắn và nàng, hắn giờ khắc này làm thế nào đối với Hoàng thượng trên lưu kim ngự án, cửu long loan tọa, thâm mâu lãnh ngữ hỏi chuyện hắn, có thể nói hết ra được.

Sớm đã không còn có thể rót rượu tâm sự giống như năm đó nữa rồi.

Hắn là trọng lại biên lộ, tất nhiên hiểu được mục đích câu hỏi này của Hoàng thượng, cũng không chỉ xuất phát từ quan tâm đối với bạn cũ nhiều năm là hắn.

Vi quân nan, vi thần canh bất dịch (Làm vua khó, làm thần càng không dễ.)

Chỉ sợ nàng ấy cũng hiểu rõ lý lẽ sâu xa trong đó, mới không muốn gả cho hắn thôi.

Nàng tính tình hào sảng quyết đoán như vậy, một nữ tử yếu đuối phải bảo vệ gia nghiệp, nói tới Nghiêm đại tiểu thư của Triều An, ai mà chưa từng nghe qua phương danh của nàng.

Một ngày đẹp trời, nếu nàng gả cho hắn tức là cận thần thiên tử Chuyển Vận Sử của một lộ, nàng nhất định không thể lại tham dự vào thương vụ của Nghiêm gia, nhưng nàng sẽ nguyện vì hắn mà trói buộc chính mình cả đời này sao? Nàng đã không phải dòng dõi triều quan, lại không phải là kinh trung khuê tú, nếu tương lai theo hắn hồi kinh, nàng sao có thể sống thoải mái đây.

Nàng so với hắn càng hiểu rõ, cho nên mới không muốn gả cho hắn.

Mà Trầm Tri Thư hắn là người vô cùng được kỳ vọng, người người đều chờ xem hắn vượt qua cha hắn, vả lại hôn sự muội muội của hắn Trầm Tri Lễ cùng Địch Niệm lại khiến người ca tụng như vậy---mỹ nhân anh hùng, anh hùng mỹ nhân, bốn chữ này quả thật là đem hắn ép tới mức trong lòng cũng trầm xuống, đảo mắt nhìn lại chính mình, chợt thấy hơi châm chọc.

Một nhà Trầm phủ trên dưới ai mà không phải người thiên tư xuất chúng, Hoàng thượng một câu trưởng tử của thái phó, càng khiến trong ngực hắn khó chịu, sao có thể nói ra bản thân yêu sâu đậm nữ nhi của một thương nhân đây?

Vả lại hắn có nói ra hay không cũng không quá quan trọng, dù sao nàng cũng không muốn gả cho hắn.

Vừa nghĩ đến, đôi hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt, im lặng thật lâu không nói.

Anh Quả ngồi trên thượng tọa, đem thần sắc thay đổi trên khuôn mặt hắn thu hết vào mắt, thấy hắn không chịu nói thẳng, cũng không ép buộc hắn, chỉ giơ tay đem một quyển tấu chương trên án ném qua.

Tấu chương kia mới đưa tới kinh thành không bao lâu, ở trên nói chính là sự tình của thiên kim Nghiêm phủ Triều An Nghiêm Phức Chi cùng Trầm Tri Thư.



Quen biết đã nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên hiểu tính của Trầm Tri Thư.

Chính là bởi vì biết, nên mới càng không thể xác định, việc nói trên chiết tử này rốt cuộc là Trầm Tri Thư đa tình tùy tiện, hay vẫn là tình thâm ý đốc.

Nhưng mắt thấy vẻ mặt của Trầm Tri Thư và thái độ yên lặng không nói, hắn còn cái gì mà không thể xác định được đây?

Trầm Tri Thư hắn ta từ nhỏ đã thông minh, trong chuyện này tất sẽ tự mình suy xét, thế gian này tình không phải là tất cả, Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Sử bị khuyết không phải chức vụ dễ dàng gì, nếu cùng Nghiêm gia có nhiều dây dưa, đối với Trầm Tri Thư mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.

Huống chi, giả sử hai người thật là lưỡng tình tương duyệt, thệ thủ nhất sinh, đoán rằng Trầm Tri Thư cũng sẽ không lộ ra biểu tình trong lòng có uẩn ức như lúc này.

Hắn đã suy xét chắc chắn việc này, nên cũng không hỏi lại, chỉ chuyển đề tài nói: "Nhạc Yên ngày sau gả cho Địch Niệm, thì chức chủ sự Binh Bộ Chức Phương Tư này tất không thể để lại, chuyển sang Lễ Bộ Chủ Khách Ngoại Lang, ngươi có dị nghị gì không?"

Trầm Tri Thư dứt khoát gật đầu, "Hiển nhiên nên như vậy."

Tuy biết muội muội tâm tại Binh Bộ, nhưng lần này muội ấy vì Cổ Khâm mà vội vã gả cho Địch Niệm, để tránh tị hiềm Địch Niệm thân lĩnh giáo úy cấm quân, thì chức khuyết của Binh Bộ, Vệ Úy Tự, Khu Phủ ba nơi này, e rằng không thể nghĩ tới rồi.

Mà mẫu thân hắn lúc trước không phải cũng như vậy sao? Thân làm Khu Mật Đô Thừa Chỉ, lại vì phụ thân mà từ quan thành hôn, đợi phụ thân lần thứ hai sau khi vào lại triều đình được thăng làm thái phó thái tử, lại vì hai người không thể đồng thời tiếp nhận trọng vị trong Nhị Phủ mà tạ cự ý phục chiếu của thượng hoàng.

Vả lại Địch Niệm nếu như cưới Trầm Tri Lễ, lại nhận lệnh phái đi trọng biên lại tam lộ cấm quân của bắc cảnh, chỉ e vị An Phủ Sử Triều An nhất lộ này, hắn cũng không cần phải suy nghĩ tới nữa.

Thiên gia kiêng kỵ nhất là chuyện gì, hắn thuở nhỏ đã được phụ mẫu dạy dỗ, cho nêu hiểu rõ nhất thanh nhị sở.

Trước đây Mạnh Đình Huy bắc thượng Triều An bình đình loạn cấm quân hoa biến, sau đó từng bái biểu vào kinh, hạch tội An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành, lại bị Hoàng thượng đè xuống không phê, chuyện này ngoại đình tuy rằng không biết, nhưng hắn cũng có nghe thấy.

Bây giờ Hoàng thượng cho phép hắn quyền lĩnh Chuyển Vận Sử còn khuyết, hẳn là tính toán chút thù cũ ấy giữa hắn và Đổng Nghĩa Thành, nhân cơ hội khiến hai người bọn hắn ở Triều An một đường kiềm chế lẫn nhau, mà còn khiến cho Triều An Bắc Lộ lại không có tư nào có thể chuyên quyền.

Không thể nói là không nhìn xa trông rộng, cũng là sử dụng trăm phương nghìn kế.

Mạnh Đình Huy một lệnh thuyên chuyển mười ba danh thuộc lại tuy là có chút tàn nhẫn, nhưng Hoàng thượng xử trí đối với trường lại* soái, tào của hai tư Triều An nhất lộ vẫn vô cùng thỏa đáng, nên danh thánh minh này cũng vẫn là không hao tổn chút nào.

*Trường lại: có nghĩa là một quan chức cấp quận cao cấp.



Tâm tư thủ đoạn của Hoàng thượng, hắn có thể nhìn ra được.

Nhưng hắn chỉ duy nhất không hiểu, chính là mối quan hệ tình cảm giữa Hoàng thượng và Mạnh Đình Huy khiên cho người khác không hiểu được kia.

Đế vương không phải người thường, mà Hoàng thượng lại càng không phải là đế vương tầm thường. Nếu như thật là yêu sâu nặng, rốt cuộc là sẽ lại phải trải qua bao nhiêu phiên sóng gió kinh thiên động địa nữa, mới có thể đi tới cuối cùng?

Thuở nhỏ làm bạn với vua, tất nhiên là biết rõ tính tình Hoàng thượng. Đó là người, ở trước mặt người khác, trong bụng có muôn vàn tính toán độc ác thì trên mặt cũng không biến sắc, kiệm lời nhưng không thiếu mưu kế, lãnh diện nhưng không hàn tâm, nếu một ngày trong lòng đã có quyết định, thì cho dù là dời núi lấp biển cũng muốn đạt được tâm nguyện.

Vả lại có một đôi phụ mẫu kia, sống chết vì một chữ tình, thì Hoàng thượng sao có thể là người ủy khuất tâm nguyện của bản thân được.

"Diên Chi."

Trầm Tri Thư xuất thần hồi lâu, bất chợt bị gọi một tiếng như vậy, không khỏi bị giật mình, hoàn hồn nhìn lên trên, "Bệ hạ."

Một tiếng 'Diên Chi' vừa rồi không mang theo quân uy, ngược lại hơi giống như trước đây, hai người lúc thiếu thời ở trong đông cung làm bạn chống đầu gối đọc sách, làm hắn có chút động dung, lại không biết Hoàng thượng có ý gì.

Anh Quả chậm rãi nhướng mày, nói: "Lần này phàm là quan lại do Mạnh Đình Huy bổ nhiệm cho Chuyển Vận Sử tư, ngươi đến lúc đó xem xét chiếu cố một chút, tương lai cũng có thể tin dùng."

Trầm Tri Thư đáy mắt hơi kinh ngạc, sắc mặt lại bình tình, mở miệng đáp: "Trong việc này, thần nhất định sẽ giúp Mạnh đại nhân một chút."

Cho tới bây giờ đều biết Hoàng thượng không phải người có thể vì tư tình mà loạn chính ý, vì sao lúc này lại có thể vì Mạnh Đình Huy mà căn dặn hắn như vậy, thực giống như là sợ nàng ấy bởi vì chuyện này có sai sót gì mà sẽ chịu mảy may ủy khuất vậy.

Anh Quả sắc mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi, ánh mắt vẫn sắc bén nghiêm nghị như vậy, đưa tay vén một chồng chiết tử trên ngự án, lấy một phong mở ra, nói: "Ngươi cũng không cần phải lại suy đoán nữa, trẫm là thật yêu nàng ấy." Hắn nhấc cổ tay đem chiết tử ném qua, ánh mắt cũng trở nên không cố kỵ, nói tiếp: "Chẳng những thật yêu nàng ấy, trẫm cũng sẽ vì nàng ấy, mà thay đổi quy định sách hậu của nội đình."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv