Ngô Gia Kiều Thê

Chương 165: Tam… ba đứa.?



Lục Tông tiếp tục vừa khẩn trương lại lo lắng kϊƈɦ động ở bên ngoài chờ thêm gần nửa canh giờ.



Thời điểm này với Lục Tông mà nói, một khắc đồng hồ còn dài hơn cả một ngày. Chờ cửa mở ra, Lục Tông lại một lần nữa vọt vào trong. Hắn sải bước đi tới bên giường, nhìn thê tử một thân mồ hôi đầm đìa yên lặng nằm trêи giường nhỏ, sắc môi trắng bệch, nhất thời sững sờ, vội vàng nắm thật chặt tay vợ, nhìn về phía bà đỡ: “Phu nhân nàng làm sao vậy?”



Bà đỡ từ hai tháng trước đã chuyển đến chờ tại Vinh Vương phủ, đương nhiên biết Thế tử gia sủng ái phu nhân như thế nào. Hiện tại nghe Thế tử hỏi như vậy, cười dài mà nói: “Phu nhân mệt mỏi cả ngày, vào lúc này sức khỏe chính là hư lắm, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Có điều Thế tử gia yên tâm, thân thể phu nhân không có chuyện gì nghiêm trọng, hơn nữa nhóm tiểu công tử cũng rất khỏe mạnh.”



Nghe được là không có chuyện gì, Lục Tông cuối cùng cũng coi như yên tâm. Hắn giơ tay vuốt ve mặt thê tử, trong lòng vẫn còn sợ hãi.



Lục Tông lẳng lặng ngắm nàng một hồi lâu, lúc này mới nhớ đến nhi tử của mình.



Vừa nãy hắn cũng đã biết là không chỉ có một đứa, nhưng hiện tại nhìn thấy ba bọc gấm cùng nhau nằm song song trêи giường nhỏ, đúng là có chút há hốc mồm.



Ba tên tiểu gia hỏa vừa ra đời, một nắm nhỏ đỏ phừng phừng, cái đầu bé tí tóc máu dán lẫn lộn, một đứa trong đó khóc, hai đứa còn lại cũng theo đó khóc rống lên, mà tiếng khóc đứa này so với đứa kia lại càng vang dội.



Nhìn ba khuôn mặt nhỏ giống nhau như đúc trước mắt, Lục Tông nhất thời đã quên mất phải phản ứng ra sao.



Tam… ba đứa.



Bà đỡ, Đào ma ma cùng Tôn ma ma mỗi người ôm lấy một tiểu tử dụ dỗ, mặt cười đến nở hoa hướng về phía Lục Tông nói lời chúc mừng.



Lục Tông thường ngày luôn bình tĩnh hờ hững, nhưng quả thật vẫn là lần đầu tiên đụng tới tình huống như thế.



Hắn… làm cha, lại còn lập tức có tam con trai.!



Nhìn Thế tử gia một mặt sững sờ, lại nghe tiếng Vinh Vương đi vào, mấy ma ma mới ôm ba tiểu công tử đi ra ngoài gặp Vinh Vương.



Bên ngoài là âm thanh Vinh Vương vui mừng cười to, còn có tiếng Lục Bảo Thiền hiếu kì mừng rỡ, Lục Tông không tiền đồ ngốc ngốc tại chỗ đứng đó một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười, mới xoay người tiếp tục đến ngồi cạnh bên người thê tử.



Hắn thấy nàng vẻ mặt uể oải, không đành lòng đánh thức nàng, chỉ cầm tay nhỏ của nàng lên, đưa đến bên môi hôn một cái.



Khương Lệnh Uyển từ lâu đã là sức cùng lực kiệt, mơ mơ màng màng, nàng phảng phất như nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, lúc này mới nỗ lực mở mắt ra.



Nàng nhìn Lục Tông bên cạnh, cảm giác được hài tử trong bụng đã đi ra, mới lên tiếng: “Tông biểu ca…” Cổ họng còn có chút anh ách.



Thấy nàng tỉnh, Lục Tông vội nói: “Ta ở đây.”



Khương Lệnh Uyển hấp hấp môi, nhìn bên cạnh không có hài tử, sốt ruột hỏi: “Con đâu?”



Lục Tông nói: “Cha và Bảo Thiền đang xem. Bọn nhỏ rất tốt, Xán Xán, nàng cực khổ rồi.” Hắn hôn một cái lên mặt nàng. Là một tiểu cô nương kiều kiều nhược nhược, lại vì hắn thai nghén đến ba đứa con.



Vậy thì tốt.



Khương Lệnh Uyển nghe xong yên tâm chút, lại hỏi: “Là nam oa hay nữ oa, hai cái sao?” Thời điểm sinh đứa đầu tiên, Khương Lệnh Uyển đã gần như dùng hết khí lực, lúc nghe được trong bụng vẫn còn, tất nhiên lại gồng mình nỗ lực, đem hài tử còn lại sinh ra. Chỉ là hai tiểu tử phía sau theo sát nhau ra ngoài, cho nên Khương Lệnh Uyển mới cho rằng tổng cộng chỉ có hai đứa.



Vào lúc này Lục Tông đúng là cười cười, nhẹ nhàng nặn nặn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của thê tử, con mắt thấp thoáng hiện lên ánh nước, nói: “Xán Xán rất lợi hại, một lúc sinh ba cái nam oa.”



Nam oa… Ba cái nam oa.



Khương Lệnh Uyển nghe, mở đầu liền mừng rỡ, khóe miệng loan loan, không thể chờ đợi được nữa muốn tận mắt nhìn nhi tử, nhưng hiểu được lúc này Vinh Vương đang xem tôn tử, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn lại một chút.



Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Tông, thấy hắn hai mắt sáng long lanh ôn hòa, con ngươi cũng mang nét cười nồng đậm, chính là một bộ dáng dấp cực kỳ vui mừng, mới thẹn thùng hỏi: “Vậy chàng có muốn hay không… chúng ta lại tiếp tục sinh thêm?”



Nói ra chuyện này, nàng thật có chút không tiện.



Nàng vẫn luôn yêu thích trẻ con, tự nhiên là muốn sinh càng nhiều càng tốt, nhưng lại chưa nghĩ tới có thể một hơi sinh ba nhi tử — — Tiết Tranh mang long phượng thai đã là rất hiếm thấy, nàng liền đánh một đòn liền ra ba nhi tử, làm gì có ai sinh như nàng chứ?



Lục Tông thấy nàng một mặt kinh ngạc lại thẹn thùng, không khỏi bật cười, cúi xuống hôn hôn mặt nàng một hồi, nói: “Lúc trước không phải nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sao, chắc chắn là tâm thành tất linh, cho nên mới được lập tức có ba nhi tử. Xán Xán, thật ra như vậy cũng rất tốt. Sau này nàng không cần lại chịu khổ nữa.”



Ba đứa hài tử, đã rất được rồi.



Khương Lệnh Uyển cười khanh khách, cũng cảm thấy mình thật lợi hại. Chờ nghe Lục Tông nói, lại lắc đầu một cái, chớp chớp mắt nói: “Tông biểu ca không phải yêu thích khuê nữ sao? Đợi mấy năm nữa, chúng ta lại sinh thêm một khuê nữ mới được.”



Đúng vậy, hắn yêu thích khuê nữ, lớn lên sẽ đáng yêu giống như nàng. Lục Tông vuốt ve mặt thê tử. Dù hắn có thích khuê nữ cũng không nguyện ý để nàng cực khổ nữa, càng không muốn lại tiếp tục trải qua cảm giác lo lắng sợ hãi vừa rồi.



Bất quá thấy nàng chớp chớp con mắt sáng trong, ánh mắt kiên định như muốn nói không cho phép cãi, nhếch môi nói: “Vậy nếu như lần tới lại tiếp tục sinh hai, ba con trai…”



Cũng đúng a…



Khương Lệnh Uyển nhíu mày, có chút phát sầu, thùy mâu suy nghĩ một chút, sau đó không phục ngước mắt nhìn Lục Tông, bĩu môi nói: “Tông biểu ca lo lắng nuôi không nổi sao?”



Lục Tông bật cười, tiếng cười trầm khàn dễ nghe truyền vào tai làm người ta muốn chìm vào trong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: “Coi như nàng hàng năm đều sinh, ta cũng sẽ nuôi nổi.”



Đây là coi nàng thành lợn cái sao?



Khương Lệnh Uyển ảo não đến muốn cắn hắn một cái bõ ghét, nhưng vào lúc này một chút khí lực cũng không có, mới coi như thôi.



Có điều một lần sinh ba đứa nữa, cũng không phải không có khả năng.



Nàng nằm định thần nghỉ ngơi thêm một chút, Đào ma ma liền đem mấy tiểu tử ôm vào trong, nhìn tam con trai đỏ ngầu, ngoan ngoãn ngủ yên trong bọc nhỏ, Khương Lệnh Uyển đúng là nhất thời luống cuống, không biết là nên ôm đứa nào trước.



Vẫn là Đào ma ma bình tĩnh cơ trí, trước hết đem lão đại đưa cho nàng.



Khương Lệnh Uyển ôm hài tử tay nghề rất thành thạo, cẩn thận từng li từng tí ôm lão đại, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn, cái mũi sụp sụp, nhưng là hài tử tự mình sinh ra, tất nhiên là một chút cũng không cảm thấy khó coi. Hơn nữa phụ mẫu hắn có được đẹp mắt như vậy, tên tiểu tử này ngày sau khẳng định cũng là một thiếu niên tuấn mỹ.



Khương Lệnh Uyển ôm bọc nhỏ mềm mại, lại thay phiên ôm hai đứa còn lại một chút, đợi thời điểm ôm đến lão tam, mới giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con.



Kỳ thực, ba tên tiểu gia hỏa này dáng dấp gần như giống nhau như đúc, nhìn hình dạng chắc chắn là theo Lục Tông. Khương Lệnh Uyển tâm trạng vui mừng hôn một cái lên gò má lão tam, liền thấy bé con giật giật thân thể, sau đó lại yên tĩnh ngủ.



Khương Lệnh Uyển nhìn cảm thấy thú vị lại mới mẻ, xoa bóp tay nhỏ của tiểu tử, nho nhỏ, mềm mại, làm cho nàng không dám dùng sức, chỉ sợ làm đau nó.



Thật tốt, nàng có nhi tử, hơn nữa còn là một lần sinh ba.



.



Vinh Vương xem qua ba cái tiểu kim tôn, thời điểm quay về sân của mình, có thể nói là chân bước như bay, miệng lẩm bẩm, muốn bận bịu chạy về đặt tên cho nhóm tôn nhi.



Phan Trắc phi cũng thời khắc quan tâm tin tức Khương Lệnh Uyển sinh nở, chờ lúc nghe được tin sinh ba nam oa, sắc mặt cũng đều tái cả đi.



Mà ở Vệ Quốc Công phủ bên này, Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị cũng vẫn luôn chờ đợi. Mãi đến quá nửa đêm, hai vợ chồng còn chưa ngủ. Đợi được gã sai vặt của Vinh Vương phủ đến, nói nữ nhi thuận lợi sinh ra ba cái nam oa, hơn nữa mẹ con bình an, nhất thời kϊƈɦ động không thôi.



Khương Bách Nghiêu bận bịu tầng tầng ban thưởng cho những sai vặt truyền tin, ôm lấy thê tử còn đang rưng rưng, nói: “A Cẩm, lần này nàng yên tâm rồi chứ?”



Chu thị gật gù, vui vẻ nói: “Xán Xán của chúng ta thật là người có phúc.” Ba cái nam oa, đó là chuyện bao nhiêu thiếu phụ cả đời cầu đều không được.



Khương Bách Nghiêu đưa tay xoa xoa nước mắt của thê tử. Nữ nhi của hắn, nên là như vậy.



Gian phòng ở Vinh Vương phủ lúc này, Khương Lệnh Uyển lưu luyến không rời nhìn ba tên tiểu gia hỏa, cảm thấy thế nào cũng xem chưa đủ. Rõ ràng là ba khuôn mặt nhỏ xíu giống nhau như đúc, nhưng nàng làm mẫu thân, rất nhanh liền có thể phân biệt được.



Nàng lại ôm lần lượt mỗi đứa một chút, đến phiên ôm lão nhị, mới ngẩng đầu nhìn Lục Tông, nói: “Tông biểu ca, đại danh của ba bé con nhất định là cha muốn tự mình đặt, vậy chúng ta trước hết đặt cho bọn chúng nhũ danh đi.”



Lục Tông nhìn thê nhi không rời mắt, ôn nhu nói: “Nàng cực khổ nhất, nhũ danh này liền do nàng chọn đi.”



Khương Lệnh Uyển nghe vậy cũng không khiêm tốn, chăm chú suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng điểm cái mũi nhỏ của lão nhị một cái, loan môi nói: “Lão nhị liền gọi là Đôn Đôn đi.” Sau đó nhìn về phía hai nhóc con còn lại: “Lão đại liền gọi là Mập Mạp, lão tam gọi Bao Quanh.”



Nàng muốn nhi tử của mình, mỗi một đứa đều có được béo trắng khỏe mạnh.



Nụ cười của Lục Tông cứng lại…



Nhũ danh này xác thực nghe có chút…



Bất quá Lục Tông nghĩ đến tiểu Hoàng tôn của Thái tử nhũ danh còn gọi là Lưỡi Búa, so sánh một chút, liền cảm thấy nhũ danh thê tử mình đặt đúng là đáng yêu hơn rất nhiều.



Hắn hôn nhẹ lên má thê tử, lại nhìn nhi tử trong ngực nàng, trái lương tâm nói: “Rất êm tai.”



Khương Lệnh Uyển hài lòng cười đến nở hoa. Nàng cũng cảm thấy rất êm tai đấy.!



Đặt xong nhũ danh rồi, Khương Lệnh Uyển liền liên tiếp một tiếng lại một tiếng “Mập Mạp”, “Đôn Đôn”, “Bao Quanh” gọi. Ôm một lúc lâu, đến khi ba tiểu tử đói bụng, mới bị nhóm ma ma ôm đến chỗ иɦũ ɦσα em.



Lúc trước Lục Tông cảm thấy cái bụng thê tử lớn như vậy, bên trong có lẽ không chỉ có một đứa, liền thẳng thắn mời ba иɦũ ɦσα em, bây giờ đúng là mới vừa đủ số. Có điều lần này là ba tên tiểu gia hỏa, иɦũ ɦσα em này còn phải đi mời thêm hai người nữa mới tốt.



Khương Lệnh Uyển lưu luyến không rời hôn hôn gò má của ba nhóc con, nhìn bọn chúng bị ôm ra ngoài bυ" sữa, lúc này mới cúi đầu nhìn một chút hai đám căng phồng trước ngực.



Nơi này của nàng không thua иɦũ ɦσα em, kỳ thực cũng có thể cho ăn a. Chỉ là gia đình giàu có xưa nay nhiều quy củ, đứa nhỏ không thích hợp ăn sữa của mẫu thân.



Hiện tại Khương Lệnh Uyển liền coi như thôi, có điều trong lòng đã tính toán sẵn: Đợi ít hôm nữa, nàng vẫn còn rất nhiều cơ hội uy ba đứa nhỏ ăn.



Nàng không biết thời điểm nàng cúi đầu tự xem bộ ngực mình, Lục Tông đang ôm nàng cũng thoáng cúi đầu. Đập vào mắt chính là hai đám tuyết trắng cùng một khe sâu hun hút cực dụ người, làm Lục Tông theo bản năng nhìn nhiều thêm mấy lần, yết hầu cũng không nhịn được lăn lộn.



Khương Lệnh Uyển bắt gặp, bận bịu ngượng ngùng dùng hai tay che lại: “Sắc bại hoại.”



Lục Tông mỉm cười, cúi người thân mật hôn hôn miệng nàng.



Hắn là sắc bại hoại, cũng chỉ đối với một mình nàng.



Lục Tông nói: “Đói bụng không? Hiện tại ăn một chút rồi hãy đi ngủ nhé?”



Khương Lệnh Uyển đúng là có chút đói bụng, nhưng trêи người ra một thân mồ hôi, dính dính nhơm nhớp, thế này quá khó tiếp thu rồi.



Nàng nói: “Ta muốn lau người một chút.”



Lục Tông biết nàng thích sạch sẽ, ở cữ lại không được tắm rửa, cũng may khí trời không quá nóng, nếu không lại càng phải chịu khổ hơn.



Hắn sai người chuẩn bị nước nóng, tự mình giúp nàng lau chùi. Khương Lệnh Uyển tùy ý để hắn thay nàng mở quần áo ra, tỉ mỉ xoa xoa thân thể.



Cũng không biết Lục Tông vô tình hay cố ý, thời điểm lau tới hai khối đẫy đà phía trước của nàng, chùi tới chùi lui đặc biệt cẩn thận. Có điều hiện tại nàng đã mệt mỏi, cũng không có khí lực tính toán những thứ này, thay đổi một thân tẩm y sạch sẽ, mới bị Lục Tông nửa ôm vào lòng húp cháo.



Ăn no, Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy ʍôиɠ lung buồn ngủ, liền ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.



Lục Tông thấy thê tử trong mộng khóe miệng cũng loan loan mỉm cười, nhìn đến có chút không rời mắt nổi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, hồi lâu mới đứng dậy ra ngoài xem ba con trai.



Vào lúc này ba tên tiểu gia hỏa đã ăn sữa xong, chỉnh tề xếp thành một hàng, ngoan ngoãn nằm trong nôi.



Ba tên nhóc con dáng dấp sinh ra quá giống nhau, cho nên dùng màu sắc tã khác nhau để phân biệt. Lão đại là tã màu đỏ, lão nhị là màu tím đậm, lão tam thế nhưng là màu xanh ngọc sắc.



Bên cạnh là mấy nha hoàn ma ma trông coi, Lục Tông thấy các nàng muốn hành lễ, nhấc tay lên, ra hiệu bọn họ không được lên tiếng, sau đó mặt mày ôn hòa nhìn nhóm con trai.



Hài tử vừa ra đời giỏi nhất là ngủ, bởi vì là tam bào thai, cái đầu so với hài tử bình thường nhỏ hơn một chút, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng dấp đúng là không thể đến gần hai chữ đẹp đẽ. Có điều Lục Tông lại cảm thấy, không có hài tử nào so với ba tiểu anh hài này có thể đẹp mắt hơn.



Lục Tông lẳng lặng nhìn, nhấc tay sờ sờ bàn chân bé xíu của lão tam, quá nhỏ quá mềm nhũn.



Xem xong ba con trai, Lục Tông mới ra ngoài.



Đỗ Ngôn nhìn thấy hắn, tiến lên hành lễ, nói: “Thế tử gia, ngài cả ngày vẫn chưa dùng bữa, vẫn nên đi ăn chút gì đó.”



Lục Tông quả thật có chút đói bụng, nghĩ đến mấy ngày nay còn muốn chăm sóc thê tử thật tốt, liền nhanh chóng đi ăn cơm.



.



Đạt được ba tiểu bảo bối, Khương Lệnh Uyển cả ngày đều yêu thích không buông tay. Ôm xong lão đại liền ôm lão nhị, ôm xong lão nhị liền ôm lão tam, làm sao cũng không chịu rảnh rỗi.



Ngày hôm đó, Khương Lệnh Uyển làm mẫu thân tốt giúp lão tam thay tã.



Khương Lệnh Uyển nhìn bình trà nhỏ của nhi tử, không nhịn được đưa tay nặn nặn, hai tiểu chân ngắn của nhóc con lập tức giật giật bất mãn, phảng phất như đang thẹn thùng.>.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv