Một đêm này, Lục Tông vẫn luôn là yên phận, chỉ như thế lẳng lặng ôm nàng ngủ, không hề làm gì khác. Ngày kế lúc nàng tỉnh lại, Lục Tông cũng đã rời giường.
Khương Lệnh Uyển khua khua tay, cảm nhận nhiệt độ còn lưu lại, nghe tiếng nước chảy trong tịnh thất truyền đến, mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Lục Tông chuẩn bị xong xuôi đi ra, thấy thê tử một mặt mơ màng ngồi trêи giường nhỏ, mắt đẹp buồn ngủ ʍôиɠ lung. Khóe môi giương lên, hắn lại gần ngồi xuống, xoa xoa đầu nhỏ của thê tử, nhẹ giọng nói: ” Vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm một chút đi.”
Nghe thấy tiếng Lục Tông, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, ánh mắt thanh tỉnh được một chút. Thấy Lục Tông đã khôi phục thần thái như cũ, lúc này mới hấp môi hỏi: ” Có đau đầu hay không?” Tối hôm qua uống rượu, lúc này tỉnh lại khẳng định là khó chịu.
Nàng lại nói: ” Nếu cảm thấy không thoải mái, hôm nay chàng không đi cũng được mà.” Thân thể Lục Tông vẫn là quan trọng nhất.
Nàng quan tâm hắn như vậy. Lục Tông cầm tay nhỏ của nàng tiến đến bên mép hôn một cái, nói: ” Không có gì đáng ngại, ta sẽ về sớm một chút.”
Nói xong liền cúi người hôn môi nàng. Khương Lệnh Uyển vội vàng đẩy đẩy đẩy lồng ngực hắn, không để hắn thân mật, chỉ lầm bầm: ” Đừng nghịch, ta còn chưa có rửa mặt đâu.”
Hiểu được nàng thường ngày chú trọng nhất là dáng vẻ, Lục Tông cũng không buộc nàng, chỉ ôn nhu dùng hai tay nâng mặt nàng lên, hôn mấy cái lên trán của nàng, lúc này mới chịu bỏ qua. Sau đó để nàng nằm xuống, thay nàng dịch dịch đệm chăn chu đáo.
Chỉ là Lục Tông đi rồi, nàng cũng không ngủ được, đứng lên rửa mặt một phen, dùng xong đồ ăn sáng, tiếp tục đi viện xử lí việc vặt.
Sau đó mới đi tới Vân Đường Viện của Lục Bảo Thiền.
Thời điểm Khương Lệnh Uyển tới Vân Đường Viện, Lục Bảo Thiền lại không có ở đây. Hai nha hoàn thϊế͙p͙ thân của Bảo Thiền là Khinh La cùng Tiểu Phan, hiện nay nhìn nàng, ấp úng thật lâu vẫn không dám mở miệng.
Khương Lệnh Uyển nhìn ra đầu mối, hỏi: ” Bảo Thiền tới chỗ Phan trắc phi?”
Khinh La biết không thể gạt được Thế tử phu nhân, bèn nói thật: ” Không biết làm làm sao Quận chúa nghe được những lời nói bóng nói gió, nói Vương gia muốn đem Phan trắc phi đỡ thẳng, cho nên mới…”
Lấy tình tính của Lục Bảo Thiền, đúng là có thể như vậy! Khương Lệnh Uyển chỉ lo sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức đi tới chỗ Phan trắc phi.
.
Hôm qua vừa mới động thai khí, hôm nay Phan trắc phi tất nhiên vẫn nằm trêи giường nhỏ nghỉ ngơi. Nguyên bản là sáng sớm tâm tình đang rất tốt, mặt mày tươi cười, lại nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau.
Phan trắc phi nhìn Tân ma ma đứng một bên, nhíu mày nói: ” Ngươi đi nhìn một chút, xem bên ngoài là người phương nào tới náo loạn?”
Tân ma ma là nha hoàn thϊế͙p͙ thân bên người Phan trắc phi, lúc này Phan trắc phi đang mang theo hài tử, mười phần quý giá, cũng không biết là kẻ nào không có mắt như vậy.
Tân ma ma đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tấm mành đã bị nhấc lên. Bà ngẩng đầu nhìn vị Quận chúa vừa tiến vào, một thân nhu quần váy dài màu hồng sắc, một khuôn mặt xinh đẹp nhưng hàm chứa tức giận.
Tân ma ma biết xưa nay Quận chúa cùng Phan trắc phi không hợp, nhưng Quận chúa này là bảo bối trêи đầu quả tim của Vương gia, ai dám động đến?
Tân ma ma hướng về nha hoàn bên cạnh liếc mắt ra hiệu, nha hoàn hiểu ý, lập tức ra ngoài đi tìm Vinh Vương. Tân ma ma mỉm cười hành lễ, hướng về phía Lục Bảo Thiền nói: ” Quận chúa, Phan trắc phi hôm qua động thai khí, lúc này phải ở trêи giường nhỏ nằm tĩnh dưỡng, sợ là không thể tiếp đón tốt Quận chúa.”
Lục Bảo Thiền tuy là cô nương kiều kiều nhỏ nhắn, nhưng vẫn thân là Quận chúa, sắc mặt lạnh xuống, không thiếu có mấy phần uy nghiêm, nàng nhìn Tân ma ma, lạnh giọng: ” Tránh ra cho ta!”
Tân ma ma nhìn Quận chúa hỏa khí rất lớn, trong lòng lo lắng không thôi. Bây giờ trong bụng Phan trắc phi đang có hài tử, nếu Quận chúa tức giận quá mà… Tân ma ma không dám để cho nàng đi vào, sau lại e ngại uy nghiêm của Lục Bảo Thiền, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lui sang một bên.
Phan trắc phi nằm ở trêи giường nhỏ, hai tay gắt gao nắm lấy đệm chăn dưới thân. Những năm nay, nàng không ít lần hứng tính khí của Lục Bảo Thiền. Có điều Vương gia cứ coi ả như hòn ngọc quý trêи tay, nàng giận mà không dám nói gì, Phan trắc Phi khách khí nói: ” Thϊế͙p͙ thân thân thể không tiện, không thể hành lễ với Quận chúa, mong Quận chúa thứ lỗi.”
Nhìn bộ mặt này, Lục Bảo Thiền cảm thấy mắt cha nàng quả thật bị mù. Nàng thoáng cúi đầu, thấy Phan trắc phi chăm chăm che chở cái bụng, chợt thấy buồn cười, nói thẳng: ” Muốn làm Vương phi, ngươi còn chưa có tư cách này.”
Phan trắc phi sắc mặt thoáng cái cứng đờ, lát sau mới nói: ” Thϊế͙p͙ thân chưa bao giờ dám nghĩ tới…”
Lời này nói ra đổi lại là ai cũng sẽ không tin. Bảo Thiền từ nhỏ đã chán ghét Phan trắc phi, giờ thấy nàng làm bộ làm tịch, lại càng căm tức, nàng nói: ” Tốt nhất là trong lòng ngươi cũng nên nghĩ như vậy. Đừng tưởng rằng bây giờ cha quan tâm ngươi một chút, liền tự xem chính mình là to tát. Còn hài tử trong bụng của ngươi, nếu như có thể bình an sinh ra được, xem như là may mắn. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ngày sau ta nhìn thấy một lầm sẽ bắt nạt nó một lần!”
” Ngươi…” Phan trắc phi không ngờ Lục Bảo Thiền có thể nói những lời này, bà ta nâng cao giọng: ” Nhưng nó cũng là cốt nhục của cha ngươi.”
Nàng ta sao lại dám!
Lục Bảo Thiền nói: ” Vậy thì thế nào? Ta bắt nạt nó, chính là bởi vì nó có người nương như thế này. Còn có — — đừng tưởng rằng ta không biết lúc trước ngươi tính toán tẩu tẩu như thế nào, nàng rộng lượng không cùng ngươi tính toán, ngươi còn tưởng rằng mình có bao nhiêu thông minh. Bây giờ tẩu tẩu là đương gia của Vương phủ này, coi như ngày sau ngươi có sinh ra mười cái nhi tử, đời này cũng chỉ là thân phận thϊế͙p͙ thất. Làm thân thϊế͙p͙ thất, chính là hạ nhân, ta là chủ nhân của Vương phủ, muốn giáo huấn một người, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt của hạ nhân hay sao?”
Phan trắc phi tức giận đến phát run, tâm tình có chút kϊƈɦ động: ” Ta liền không theo giống như ngươi nói, ngươi có thể bắt ta làm sao?”
Hai người vừa nói tới đây, ở bên ngoài Vinh Vương đã vội vã đến nơi rồi.
Lục Bảo Thiền nhìn Vinh Vương vừa mới bước vào sắc mặt lo lắng, trong lòng càng lạnh lẽo, nhưng trêи mặt lại không có chút biến sắc, chỉ lạnh nhạt nói: ” Không tệ, còn biết gọi người tới giúp đỡ.”
Nữ nhi từ bé đã mất mẹ, Vinh Vương xưa nay đối với nàng vẫn luôn thương yêu. Nàng không thích Phan trắc phi cũng là điều dễ hiểu, chỉ là nói đến cùng, nàng xưa nay chỉ ngoài miệng nói vài câu, vẫn chưa bao giờ thật sự cùng Phan trắc phi náo loạn.
Nhưng hôm nay Phan trắc phi có thai, hắn không thể xem thường.
Vinh Vương thấy nữ nhi đang tức giận, chỉ ôn nhu động viên nói: ” Thiền nhi, theo cha đi ra ngoài có được không?’
Phan trắc phi thấy Vinh Vương đến rồi, nhất thời sắc mặt liền hòa hoãn lại, lại thấy hắn che chở mình, trong lòng càng thêm đắc ý, khóe miệng không nhịn được giương lên.
Vương gia đau lòng nữ nhi thì có sao? Đợi nàng sinh ra nhi tử, Vương gia còn không đem hết thảy yêu thương cho con trai của nàng sao? Nghĩ như vậy, Phan trắc phi lập tức có sức lực, nhìn Vinh Vương, nói: ” Vương gia, Quận chúa chỉ cùng thϊế͙p͙ nói một chút chuyện trong nhà, cũng không có việc gì lớn.”
Nghe giải thích này, Lục Bảo Thiền thấy thật buồn cười. Nàng nhìn bà ta một cái, nói thẳng: ” Ai muốn cùng ngươi nói chuyện trong nhà, ngươi còn chưa có tư cách!”
” … Thiền nhi.” Vinh Vương ngữ khí nặng hơn một chút.
Lục Bảo Thiền nhìn Vinh Vương, đỏ mắt nói: ” Cha, hôm nay ở trước mặt hai người ta và bà ta, người hãy cho một câu nói chính xác. Nếu Phan trắc phi sinh ra nhi tử, cha có đem bà ta đỡ thẳng hay không?”
Phan trắc phi trong lòng run lên, vội vã nhìn Vinh Vương.
Vinh Vương con mắt vẫn chưa nhìn tới Phan trắc phi, không chút do dự nói: ” Sẽ không… Thiền nhi, con đừng suy nghĩ nhiều.”
Lời này vừa dứt, sắc mắt Phan trắc phi liền trắng xám.
Lục Bảo Thiền nghe xong, xem như là không làm cho nàng thất vọng. Nàng ở trêи cao nhìn xuống Phan trắc phi, nói: ” Đã nghe thấy chưa? Đừng tiếp tục nằm mộng ban ngày. Hạ nhân phải có hình dáng của hạ nhân, muốn mẫu bằng tử quý, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Phan trắc phi sắc mặt hết trắng lại đỏ, bị Lục Bảo Thiền kϊƈɦ thích toàn thân đều run rẩy. Lục Bảo Thiền lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Vinh Vương đuổi tới, gọi: ” Thiền nhi?”
Lục Bảo Thiền không thèm liếc nhìn Vinh Vương một cái, chỉ thẳng tắp đi ra khỏi phòng ngủ.
Vinh Vương hai con mắt tràn đầy thất lạc, hắn chỉ nhớ tới nữ nhi, không có đi vào động viên Phan trắc phi, chỉ chậm rãi đi ra ngoài.
Vào lúc này, Lục Bảo Yên cùng Minh Nhạn nghe tin cũng vừa vặn chạy tới.
Lục Bảo Yên sợ tỷ tỷ làm bừa, vội vàng vào xem mẫu thân.
Minh Nhạn nhìn Vinh Vương lần này vẻ mặt đầy cô đơn, bước chân dừng lại, nhìn Lục Bảo Thiền nổi giận đùng đùng bỏ đi, trong lòng cũng đoán ra được mấy phần nguyên nhân.
Nàng lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Vinh Vương, nói: ” Vương gia đừng lo lắng, Quận chúa chỉ là nhất thời nổi giận, nữ nhi làm gì có mâu thuẫn nào không giải quyết được. Đợi Quận chúa hết giận, Vương gia đi qua nói mấy câu dỗ dành, cho nàng một nấc thang đi xuống, sẽ không sao nữa.”
Nghe vậy, Vinh Vương mới cúi đầu, liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh, mở miệng hỏi: ” Thật sao?”
Ánh mắt của Vinh Vương, vĩnh viễn là ôn hòa như vậy, thêm nữa hắn có được dung mạo tuấn lãng nho nhã, cũng khó trách làm người ta sinh ra ý nghĩ không nên có.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nhạn chợt cảm thấy tim đập như chống chầu, nhất thời không dám cùng hắn đối diện, vội vàng hạ mắt xuống, sợ bị hắn nhìn ra đầu mối. Chỉ gật đầu, bất an ” vâng” một tiếng.
Nàng cúi đầu, chờ nhìn thấy đôi cẩm giày đối diện dời đi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng hắn đi xa.
Minh Nhạn điều chỉnh tốt tâm tình của mình, sau đó mới đi vào nhà.
Phan trắc phi nằm trêи giường nhỏ, có vẻ là bị chọc tức không nhẹ, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, miệng mấp máy nói gì đó, nhưng nghe không rõ.
Nếu là trước đây, nàng còn có thể cảm thấy bà đáng thương, nhưng hôm nay, nàng không sinh ra được nửa điểm đồng tình. Muốn lấy đi vị trí của mẫu thân cô nương gia, cũng khó trách làm người ta tức giận.
Chỉ là — —
Vinh Vương đối với nữ nhi này còn coi trọng hơn so với nàng tưởng tượng. Có Lục Bảo Thiền phản đối, đời này Vinh Vương muốn tái giá xem ra là không thể. Coi như dì của nàng có sinh được nhiều nhi tử hơn nữa, cũng không thể làm nên chuyện gì.
.
Khương Lệnh Uyển đi được hơn nửa đường thì gặp phải Lục Bảo Thiền, thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thật là đáng thương.
Lúc nãy Bảo Thiền đi tìm Phan trắc phi, Phan trắc phi chắc sẽ không dám trêu nàng, theo lý mà nói, Bảo Thiền sẽ không bị bắt nạt mới đúng chứ?
Khương Lệnh Uyển tiến lên, vội vàng hỏi: ” Bảo Thiền?”
Lục Bảo Thiền một đôi mắt sương mù ʍôиɠ lung, ra khỏi Trần Hương Viện liền không nhịn được, vừa đi vừa khóc, hiện giờ đã khóc đến con mắt đều đỏ.
Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, tựa như đã nhìn thấy nơi để dựa vào, ôm chầm lấy nàng, thương tâm nức nở, ủy khuất nói: ” Tẩu tẩu, nương ta đã không còn lại thứ gì, chỉ còn lại vị trí này… tại sao bà ta còn muốn cướp?”
Khương Lệnh Uyển vừa nghe, trong lòng như bị thứ gì đó tâm một nhát mạnh mẽ, vô cùng đau đớn. Nàng chăm chú ôm lấy Bảo Thiền, nghe muội ấy khóc, nàng cũng khó chịu.
Nàng giơ tay vỗ vỗ sống lưng Bảo Thiền, ôn nhu động viên: ” … Yên tâm, ai cũng không thể cướp được.”