Gã mặc áo ngắn tay màu đen bị còng tay. Cảnh sát dìu Ngô Đồng lên, đỡ cô ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh để cô bình tâm.
Xung quanh không nhiều người lắm, chỉ mỗi cảnh sát qua lại kiểm tra lần cuối, chuẩn bị trở về đội.
Trương Sậu về xe, định lấy máy ảnh của Ngô Đồng.
Nhưng anh còn chưa kịp đến xe, đột ngột nghe thấy một tiếng la hét bên ngoài:
“Cẩn thận…”
Trái tim bỗng thắt lại, anh chạy nhanh ra ngoài.
Mưa đã to hơn chẳng biết từ bao giờ, thảm cỏ xanh thẫm biến thành hồ nước chảy xuôi. Cô mặc váy trắng, ngã xuống đất.
Một lượng máu lớn đang chậm rãi chảy ra từ vùng bụng, dần nở rộ thành từng đóa hoa rực rỡ. Bàn tay nắm chặt chiếc máy ảnh màu đen trước ngực, cô không hề nhúc nhích.
Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống người cô, như thể cô sắp chìm nghỉm dưới lòng hồ.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu vàng bị ba cảnh sát mạnh tay đè xuống đất ở cạnh đó, tay hắn dính đầy máu, hắn nhìn chằm chặp vào Ngô Đồng.
Trương Sậu vội vàng chạy tới, một cảnh sát bên cạnh nói anh ấy sẽ gọi cấp cứu ngay.
Anh đè mạnh vào vết thương của Ngô Đồng, thấy máu cũng đang chảy ra từ cổ cô.
Cô giống hệt một quả bóng bay nhỏ, máu tuôn không ngừng, cứ như cô sẽ biến mất chỉ trong vài giây nữa thôi.
Bàn tay Trương Sậu ấn bụng cô run rẩy.
Cô thều thào, gần như đứt quãng.
Trương Sậu cúi xuống ghé sát vào mặt cô.
Anh nghe thấy cô nói:
“Trương Sậu... dù của tôi…”
Tiếng bước chân gấp gáp, tiếng vùng vẫy của tội phạm, tiếng cơn mưa rào, tiếng xe cứu thương chói tai, tất cả hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.
Cô nói: “Trương Sậu... dù của tôi...”
Trương Sậu lặng người.
Sau đó, Ngô Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt, nhân viên cấp cứu kéo Trương Sậu ra.
Anh nhìn cô được đặt lên cáng, hai tay anh ướt sũng, nước mưa hòa với máu rơi xuống đất từ đầu ngón tay anh.
Cây dù bị giẫm gãy, chỉ còn khung dù vẫn gắng sức nối liền vào nhau.
Trước khi một cảnh sát khác cúi xuống, Trương Sậu đã nhặt dù lên.
“Cảnh sát Trương, cây dù này hỏng rồi, anh vẫn muốn giữ sao?”
Trương Sậu cất dù cẩn thận: “Đây là dù của tôi.”
Nói xong, anh lên xe cứu thương theo nhân viên cấp cứu.
...
Ngô Đồng bị dao đâm một vết rất sâu ở bụng, nhưng may mắn không trúng cơ quan nội tạng, chỉ mất máu quá nhiều trong thời gian ngắn.
Do sức khỏe yếu, nên cô hôn mê lâu hơn người bình thường.
Tại hiện trường đã xuất hiện ba tên.
Không ai ngờ, sau cùng kẻ mặc áo khoác vàng sẽ đột ngột lao ra.
Hắn cầm con dao, phóng thẳng về phía Ngô Đồng.
May thay Ngô Đồng tránh kịp, bằng không có lẽ lưỡi dao đã đâm vào tim cô.
Mọi chuyện trở nên phức tạp, nhưng sau khi Trương Sậu nhìn kỹ ngoại hình của ba tên này, anh lập tức vỡ lẽ.
Anh nhận ra người đàn ông mặc áo phông ngắn tay màu đen, thậm chí còn nhớ tên gã - Bàng Nhiên.
Ba năm trước, lúc Trương Sậu bị phát hiện nằm vùng ở miền Bắc Myanmar, bấy giờ Bàng Nhiên là đàn em của anh trong tổ chức, dĩ nhiên gã cũng không thoát khỏi liên lụy, bị xem là cảnh sát chìm, bị bắt nhốt tra tấn và thẩm vấn với anh.
Song, hiềm nghi của Bàng Nhiên được rửa sạch nhanh chóng, chúng thả gã ra ngoài. Nhưng gã đã bị hành hạ đến nỗi không còn giống con người nữa, tàn tật suốt đời, không một ai bằng lòng sử dụng gã thêm.
Sau này Trương Sậu nghe nói Bàng Nhiên bị đuổi ra khỏi tổ chức, từ đó gã bặt âm vô tín.
Cảnh sát thành phố Ngô đã tiến hành điều tra Bàng Nhiên, phát hiện một năm trước, gã tới định cư tại thành phố Ngô, làm việc vặt cho một xưởng sửa chữa ô tô, người ta nói gã tàn tật và tinh thần không ổn định.
Sau khi chắc chắn Ngô Đồng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, Trương Sậu đến Cục Công an thành phố Ngô ngay trong đêm, thấy Bàng Nhiên ở phòng tạm giam.
Gã cứ lải nhải gì đó với cảnh sát bên cạnh, biểu cảm thay đổi liên tục, lúc hưng phấn, lúc đầy oán giận.
Trần Chí Hòa đứng cạnh Trương Sậu cất lời: “Chúng tôi không tìm ra bất kỳ mối liên hệ nào giữa gã và tổ chức năm xưa, có lẽ lần này gã tình cờ thấy anh nên mới theo dõi anh.”
Năm xưa, Trần Chí Hòa từng bị bắt ở chiến dịch chống ma túy tại miền Bắc Myanmar một lần, bấy giờ Trương Sậu đang nằm vùng trong tổ chức đã mạo hiểm tính mạng để thả anh ấy ra.
Kế đó, Trần Chí Hòa trở về lập công lớn, leo lên chức Đội trưởng Đội Phòng chống Ma túy của thành phố Ngô.
Trương Sậu không chắc việc Bàng Nhiên xuất hiện lần này có thật là trùng hợp không, nhưng rõ ràng mục tiêu của gã không phải Ngô Đồng mà là anh.
Còn tên đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro cạy cửa xe và kẻ mặc áo khoác vàng lao ra sau đó mới đúng là một phe.
Áo sơ mi caro chịu trách nhiệm phá khóa xe, đánh lạc hướng, dùng dùi cui điện xử lý Trương Sậu. Áo khoác vàng sẽ tiếp cận Ngô Đồng không đề phòng gì, để ra tay với mục tiêu thật sự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Song, áo khoác vàng xuất hiện hơi chậm, để Bàng Nhiên tấn công trước.
Trương Sậu và Ngô Đồng rời khỏi từ cửa sau của tiệm, họ đã cắt đuôi được Bàng Nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc, Bàng Nhiên cũng phát hiện cửa sau, khi đuổi kịp, gã chỉ thấy Ngô Đồng.
Lúc đó gã đã hét gì vào tai Ngô Đồng?
Trương Sậu không rõ.
Thật ra sự việc không quá phức tạp, chỉ là tình cờ.
Nào ngờ, khi cảnh sát đã có mặt ở đó, kẻ áo khoác vàng vẫn muốn giết Ngô Đồng cho bằng được, bất chấp mọi giá.
Một kẻ liều mạng, tuyệt đối không phải hạng người mà các đối thủ thương mại thông thường sẽ sử dụng.
“Người trong bệnh viện tỉnh rồi.” Trần Chí Hòa nhận được tin.
Lúc này đã năm giờ sáng, Trương Sậu lập tức rời mắt khỏi phòng tạm giam: “Tôi qua đó trước.”
“Không cần vội, người của chúng ta đang ở đó hỏi cô ấy vài chuyện.”
Bước chân của Trương Sậu khựng lại: “Đội trưởng Trần, để tôi hỏi cô ấy được không?”
Trần Chí Hòa cười: “Anh yên tâm, chúng tôi biết lai lịch của cô ấy đặc biệt, sẽ không làm bừa đâu.”
“Không phải.” Trương Sậu nói: “Cô ấy... tính tình khá tệ, chưa chắc mọi người đã hỏi được gì đâu.”
...
Ba cảnh sát trẻ đang đứng ngoài phòng bệnh, khi Trương Sậu và Trần Chí Hòa đến, cả ba đều tỏ vẻ khó tả.
Trần Chí Hòa gọi họ ra chỗ xa hơn để hỏi chuyện.
“Sao thế? Đã hỏi được gì chưa?”
Cả ba úp mở lấp lửng, liên tục liếc nhìn Trương Sậu.
Trương Sậu hiểu ra chắc chắn Ngô Đồng đã nói gì đó.
“Các cậu cứ nói thẳng, không cần bận tâm tới tôi.” Anh dừng một chốc rồi bồi thêm: “Tôi biết cô ấy xéo xắt.”
Nghe Trương Sậu bảo vậy, ba người thở phào nhẹ nhõm.
“Cảnh sát Trương, không phải tôi nói quá đâu, Man... Man...”
“Madelyn.” Trương Sậu bổ sung tên giúp cậu ấy.
“Đúng rồi, Madelyn. Cô ấy kiêu căng lắm. Ban đầu tôi vào mở lời, cô ấy hỏi tôi là ai. Tôi tự giới thiệu, cô ấy bảo chỉ nói chuyện với cảnh sát Trương. Tôi giải thích suốt hồi lâu, cô ấy không thèm đoái hoài đến tôi. Rồi Tiểu Trần vào, cô ấy lại hỏi Tiểu Trần là ai. Tới lượt Quyên Nhi, cô ấy tiếp tục hỏi Quyên Nhi là ai. Mấy chuyện đó cũng tạm bỏ qua, nhưng đến khi tôi vào lần nữa, cô ấy vẫn hỏi tôi là ai. Thế chẳng phải đang trêu đùa chúng tôi sao? Hỏi hoài hỏi mãi anh là ai, anh là ai, cô là ai.” Cảnh sát trẻ hơi buồn bực, kể tiếp: “Tôi cứ phải trả lời tôi là ai, còn cô ấy hả, tôi hỏi gì cũng không chịu đáp.”
“Vậy cậu giải thích với cô ấy về chuyện đã xảy ra chưa?” Trần Chí Hòa hiểu rõ tình hình. Anh trai cô gái này có địa vị nhất định ở thành phố Nam, chắc chắn cô cũng thuộc kiểu người khó chiều, cấp dưới không dám đụng chạm, điều này dễ hiểu.
Cảnh sát trẻ gật đầu: “Em đã làm hết những gì Đội trưởng giao cho em rồi. Kẻ áo khoác vàng và áo sơ mi caro cùng một phe, Bàng Nhiên đến vì cảnh sát Trương, đội ta phục kích sẵn ở đó do đang lần theo Bàng Nhiên dính tới ma túy, đụng độ hai sát thủ muốn giết Madelyn chỉ là trùng hợp. Mấy vấn đề không nên nói, em không hề hó hé.”
Trần Chí Hòa gật đầu, nhìn sang Trương Sậu.
“Còn lại để tôi hỏi cho.” Trương Sậu nói.
Trần Chí Hòa không phản đối, dù sao Ngô Đồng cũng chỉ là nạn nhân, kẻ cần bắt đã bị bắt hết, anh ấy yên tâm để Trương Sậu xử lý.
“Được, có tiến triển gì về hai tên còn lại, chúng tôi sẽ liên lạc.”
Trương Sậu gật đầu, cuối cùng, anh nhỏ giọng nói với Trần Chí Hòa: “Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi.”
Trần Chí Hòa nhìn thẳng vào anh: “Nếu không nhờ anh, tôi sẽ không còn sống để đứng ở đây.”
Không cần nhiều lời nữa, Trần Chí Hòa và ba cấp dưới rời khỏi bệnh viện.
Bụng Ngô Đồng phải khâu tám mũi, lớp gạc dày băng bó kỹ lưỡng vết thương.
Khi Trương Sậu bước vào, cô đang tựa vào đầu giường, nhìn anh.
Cô đang chờ anh.
Ánh sáng trong phòng bệnh tựa hồ lành lạnh, không khí u ám, hoặc có lẽ do gương mặt cô đã mất hết mọi sắc màu của máu.
Bờ môi cô gần cùng màu với gương mặt, chừng như anh không thể nhận ra nhịp thở phập phồng của người cô dưới lớp chăn.
Song, cô vẫn ngẩng cao đầu, trong đôi mắt đen láy phản chiếu dáng người cao lớn của anh, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Kéo ghế ngồi xuống bên giường cô, Trương Sậu định mở lời, chợt nghe thấy cô hỏi:
“Anh tìm được Ngô Đồng chưa?”
Câu đầu tiên cô nói sau khi bị thương là: “Trương Sậu... dù của tôi...”
Câu đầu tiên cô nói sau khi tỉnh lại là: “Anh tìm được Ngô Đồng chưa?”
Phòng bệnh không bật điều hòa, mưa kéo dài suốt mấy tháng khiến nhiệt độ ở thành phố Ngô không cao. Cửa sổ bên cạnh chỉ mở hé, lồng ngực Trương Sậu nghèn nghẹn.
Anh không biết trả lời cô thế nào, vì dường như cô chẳng hề nhận ra vấn đề quan trọng nhất bây giờ là vết thương của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Ngô Đồng chờ mãi đến mức mất kiên nhẫn, cô tiếp tục: “Trương Sậu, tôi muốn hút thuốc.”
“Hiện tại cô không được hút thuốc.” Trương Sậu trầm giọng đáp.
“Vì sao?”
Trương Sậu dừng mắt trên cần cổ được quấn băng gạc của cô.
Ngô Đồng bật cười.
“Nhìn đẹp không? Tôi mới mua chiếc choker trắng này đấy.”
Nhưng cô chỉ vừa cười nhẹ thôi, đã khiến cơn đau từ vết thương ở bụng lan ra khắp người ngay tức khắc, cô vô thức co quắp, bả vai cố gồng cứng đầy kiềm chế.
Dường như một nguồn sức sống vô hình đang dần rút khỏi cơ thể cô, mỗi lần cười cô luôn ho khan, mỗi lần ho, cô lại yếu ớt hơn một phần.
Trương Sậu trầm lặng hơn bình thường.
“Tôi muốn uống nước.” Ngô Đồng nói.
Trương Sậu đứng dậy, rót một cốc nước ấm, cắm ống hút vào rồi đưa tới trước mặt cô.
Ngô Đồng cúi đầu, Trương Sậu đẩy ống hút đến bên môi cô.
Cô không cần cầm cốc, chỉ dùng tay phải nắm chặt cổ tay Trương Sậu làm điểm tựa, chầm chậm hút từng ngụm nước.
Trương Sậu lẳng lặng nhìn cô.
Cô không còn nở nụ cười phô trương kiêu ngạo nữa, khi cúi đầu, cô cũng không còn đủ sức “trang trí” cho bản thân thêm.
Cô nhíu chặt mày, Trương Sậu thấy những giọt mồ hôi trong suốt trên chóp mũi cô.
“Xin lỗi cô.” Anh lên tiếng.
Bất luận thế nào, anh cũng là người chịu trách nhiệm chính.
Nhưng Ngô Đồng còn chẳng buồn ngẩng đầu, đôi môi mềm mại của cô khẽ mấp máy.
“Xin lỗi là hai từ vô dụng nhất.”
Ngô Đồng buông tay anh ra, Trương Sậu đặt cốc nước sang một bên.
Lúc anh nhìn lại, trên môi cô đã nở nụ cười quen thuộc, có phần khinh khi.
“Anh không cần xin lỗi tôi, chẳng ai đáng phải hy sinh gì cho tôi cả, huống hồ anh cũng bị lừa rời khỏi chỗ đó.” Giọng cô quá thản nhiên: “Suy cho cùng, tôi chết cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Ngô Đồng thoáng khựng lại, như nhớ ra việc gì buồn cười. Cô ngước mắt lên nói với Trương Sậu: “Nếu tôi chết ngoài ý muốn, nhiệm vụ của anh sẽ kết thúc sớm, anh không cần phải chịu đựng tính nết tệ hại của tôi, còn nhận được một khoản tiền lớn nữa. Cảnh sát Trương, thật ra điều này cũng đâu tệ.”
Cô còn muốn nói, nếu cô chết, Ngô Đồng cũng chết. Nhiệm vụ của anh cũng sẽ được hoàn thành.
Xét từ mặt nào, đấy vẫn là một kết thúc mỹ mãn.
Ánh đèn soi rõ nụ cười lạnh nhạt trên mặt cô, khi cô nói, hàng lông mi dài run run. Thi thoảng, khi họ kề sát nhau, cô sẽ ngước lên nhìn anh, mỗi lần cô chớp mắt, tựa như xuất hiện từng cánh bướm bay ra từ đôi mắt cô.
Bay ra ngoài.
Bay vào mắt anh.
Cô là người phụ nữ lạnh lùng với chính mình hơn bất cứ ai khác.
Trước khi bước vào phòng, Trương Sậu đã nghĩ cô sẽ buông mấy lời cay nghiệt về việc anh “vô dụng”, hoặc sẽ thầm mỉa mai anh không làm tròn trách nhiệm của mình, hoặc mượn chuyện này để thăm dò giới hạn của anh một lần nữa.
Nhưng cô không hề làm vậy.
Cô nói, dẫu cô chết cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Trương Sậu vẫn luôn trầm mặc, thậm chí còn trầm mặc hơn bình thường.
Rõ ràng anh đã thấy trước ngày này - ngày mà cô sẽ nằm trong vũng máu trên bãi cỏ, nhưng anh vẫn sắp đặt sẵn mọi cạm bẫy.
Anh đã biến cô thành mồi nhử, khi quay lưng rời khỏi, anh không hề do dự.
Anh tin mình đã bắt được tất cả bọn chúng, viễn cảnh anh thấy có thể sẽ không bao giờ xảy ra.
Song, khoảnh khắc quân cờ domino đầu tiên đổ xuống, chắc chắn quân cờ thứ hai cũng sẽ đổ theo, sang quân thứ ba, rồi quân thứ tư.
Có phải anh thật sự không thể ngăn chặn không?
Anh có từng nghĩ cô sẽ bị thương không?
Sao anh lại không nghĩ đến được? Tất cả nhiệm vụ đều tiềm ẩn nguy cơ bị thương, cô cũng không ngoại lệ.
Anh đã cố gắng đảm bảo cô sẽ không chết.
Đúng lúc này, điều dưỡng vào phòng bệnh, xử lý vết thương và thay băng mới cho cô.
Cốc nước trên tủ đầu giường chỉ mới vơi mất chưa đầy một phần ba, trên ống hút hằn vết cắn nhỏ nhưng ra sức rất mạnh.
Chỉ uống nước thôi cũng khiến cô vất vả đến thế ư?
Ấy mà cô vẫn tỏ ra điềm nhiên khi nói chuyện với anh.
Cô nằm quay lưng về phía anh, mái tóc đen dài che khuất cơ thể gầy gò.
Đừng mong cô thốt ra bất kỳ tiếng rên rỉ đau đớn nào.
Trong phòng bệnh, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Anh vào đây muốn hỏi câu gì nhỉ? Khi bị Bàng Nhiên bắt, gã đã hét vào tai cô chuyện gì? Cô có thật sự tin cảnh sát chỉ phục kích để bắt Bàng Nhiên không? Những cuộc gọi rung liên tục trong túi đến từ ai?
Anh không biết.
Anh chỉ biết một điều duy nhất: Khắp người cô đang run rẩy không ngừng.
... Giống hệt trái tim anh bây giờ.