Ngô Đồng nghĩ, dù đã lật tẩy toàn bộ bí mật của Trương Sậu, cô vẫn không thua ván này.
Song, dễ dàng nhận ra Trương Sậu không hề có cảm giác tội lỗi, thất bại hay nhụt chí nào, anh thản nhiên thừa nhận tất cả “tội trạng”.
“Lý Thành nói vốn dĩ anh không muốn đến.”
Ngô Đồng ngồi xuống ghế. Trương Sậu ngồi đối diện cô.
“Tôi xin nghỉ phép.”
Ngô Đồng cười: “Không phải cảnh sát các anh luôn miệng nói vì dân phục vụ sao?”
“Tôi không phải cảnh sát chính thức, cô cũng không phải người Trung Quốc.”
Ngô Đồng càng cười to hơn.
Cô thích nói chuyện với Trương Sậu, rất thích. Không biết anh có mạnh miệng thế này khi ở trên giường không nhỉ? Cô thấy mình không thể đợi lâu hơn nữa.
Cô muốn ngủ với anh, sau đó cho anh biết cô chính là Ngô Đồng.
Liệu khi anh giết cô, tình yêu hay hận thù sẽ nhiều hơn đây?
Ngô Đồng không quan tâm, nhưng cô thấy chết như vậy thú vị phết. Anh đến vì cô, như thể đấy là số mệnh.
“Tôi không cần anh bảo vệ.” Ngô Đồng nói: “Tôi chỉ cần anh cho tôi biết về hai manh mối.”
Trương Sậu: “Nếu đã nhận nhiệm vụ rồi, tôi sẽ không bỏ ngang.”
“À phải.” Cô kéo dài giọng, cười tươi: “Cảnh sát Trương vốn không muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng khi thấy tôi, anh đã đổi ý.”
Trương Sậu cảm giác như trái tim mình bỗng trở nên nóng rực, trên thực tế, cô nói không hề sai.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa bóng mây.
“Anh trai tôi chỉ bảo tôi chuyển ra khỏi thành phố Nam sống một thời gian, không còn yêu cầu gì khác. Tôi muốn nghe manh mối của anh trước.” Ngô Đồng tiếp tục.
“Tôi muốn biết lý do cô hứng thú với chuyện này?” Trương Sậu chợt hỏi.
“Vì tôi thích anh, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi.”
Môi trên và môi dưới chạm nhẹ vào nhau, cô dễ dàng nói từng từ ấy.
Trương Sậu im lặng.
Biết anh không thích câu trả lời này, Ngô Đồng nhướn mày: “Vì tôi chán, được chưa?”
Trương Sậu vẫn không nói gì.
Ngô Đồng hết kiên nhẫn, nụ cười trên môi cô lập tức biến mất. Cô không định nói cho anh biết cô quan tâm chuyện này vì cô chính là Ngô Đồng, vậy chẳng còn gì thú vị.
“Trương Sậu, anh quên rồi? Ban đầu không phải tôi chọn anh, mà là anh chọn tôi. Chính anh đã nói cho tôi biết anh muốn giết Ngô Đồng, anh đã lợi dụng tôi để lên Bắc Sơn. Anh đạt được mục đích rồi nên định vứt tôi qua một bên?”
Ngô Đồng đứng dậy, đến trước mặt Trương Sậu.
Cô vươn tay, bóp cổ Trương Sậu, cúi người kề sát vào nhìn anh.
Trương Sậu không hề né tránh.
Cô quan sát anh hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Trình Tuyết là gì của anh? Phương Đồng Đồng nữa?”
Đôi mắt đen như mực của Trương Sậu nhìn cô chăm chú.
Giọng anh không thay đổi, Ngô Đồng cảm giác như anh đang cười khinh.
“Mạnh lên.”
Anh trả lại cô nguyên văn lời cô đã nói.
“Lần sau khi đe dọa người khác, nhớ cầm theo con dao.” Anh bổ sung.
Ngô Đồng cảm thấy mình bị châm lửa, anh là một người đàn ông như bức tường thành không thể phá vỡ, còn đổ thêm dầu vào lửa.
Cô dùng sức, nhận ra anh gồng cứng cổ ngay lập tức.
Giống hệt sắt thép, Ngô Đồng càng siết chặt hơn.
Tim cô đập nhanh.
Ánh nắng chiếu lên làn da mỏng manh của cô, Trương Sậu có thể thấy từng mạch máu màu xanh.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Chốc lát sau, Ngô Đồng buông tay, cô không phải kẻ ngu thích làm bừa.
Cô định nói tiếp, đột nhiên nghe thấy Trương Sậu bảo:
“Tôi đâu có nói không đưa cô đi.”
Ngô Đồng nhíu mày nhìn anh. Anh đang đùa cô à?
Cô nghĩ vậy, lạnh lùng hỏi thẳng: “Đùa giỡn tôi có vui không?”
“Không, tôi chỉ muốn biết đáp án cho câu hỏi kia.” Trương Sậu trầm giọng.
Ngô Đồng vẫn cảm thấy mình bị đùa bỡn, cô hít sâu một hơi định nói tiếp, nhưng Trương Sậu đã mở lời trước:
“Cuối tuần này sẽ diễn ra lễ hội Dù ở thành phố Ngô.”
Ngô Đồng ngẩn người: “Gì cơ?”
Rồi cô hiểu ra đây là manh mối thứ ba của Trương Sậu.
“Ý anh là Ngô Đồng sẽ xuất hiện ở lễ hội Dù?” Cô hỏi thẳng.
“Ừ.”
“Ý của cuối tuần là hai ngày?”
“Ừ.”
“Tại sao lần này không có thời gian cụ thể?”
“Thì không có thôi.”
Chỉ trong hai ngày, Ngô Đồng không quan tâm.
“Nhưng sao anh biết lịch trình của cô ấy?” Ngô Đồng vừa hỏi xong, đã trả lời ngay: “Đấy là chuyện của anh.”
Trương Sậu im lặng ngầm đồng ý.
Ngô Đồng nở nụ cười, nếu hai manh mối trước của Trương Sậu dùng để chứng minh chúng là thật, vậy với manh mối thứ ba này, có lẽ họ sẽ gặp được người tên “Ngô Đồng”.
Còn cuối cùng họ sẽ gặp ai, Ngô Đồng không thể chờ thêm nữa.
Cô đứng dậy bước ra cửa.
“Hành lý của anh đâu? Ở phòng khách?”
“Ở nhà.”
Ngô Đồng quay đầu nhìn anh.
“À, anh vốn không định nhận việc này. Nhưng bây giờ phải phiền anh về nhà thu dọn rồi.”
Trương Sậu đứng lên, bước đến cửa.
“Ôn Nguyệt sẽ chở chúng ta.” Ngô Đồng nói rồi ra ngoài trước.
Trên hành lang dài, bóng lưng cô rõ ràng dưới ánh đèn sáng.
Trương Sậu lấy lại nhịp thở.
Anh biết căn phòng này, anh biết chiếc giường trong căn phòng này.
Anh biết cốc nước trên tủ đầu giường, cũng biết cánh cửa sổ luôn mở.
Cô từng siết chặt cổ anh.
Anh nói: “Mạnh lên.”
Anh biết bao cao su để ở ngăn thứ hai tủ bên trái.
...
Ngô Đồng gọi cho Ngô Hằng, nói cô dự định đến thành phố Ngô ở một thời gian.
Vừa vặn thay, nơi này cách thành phố Nam sáu tiếng lái xe, không phải thành phố lớn nhưng giao thông khá phát triển, tới đâu cũng được.
Huống chi, đây là một trong những thành phố xung quanh thành phố Nam ít bị mưa rào ảnh hưởng nhất. Quan trọng hơn cả, Ngô Hằng có nhà ở đó. Hiếm khi Ngô Đồng và anh ta cùng chung suy nghĩ, vì thế anh ta đồng ý ngay lập tức.
“Bảo Ôn Nguyệt theo cùng em.” Ngô Hằng nói.
“Anh tự giữ.”
“Một mình em...”
“Sao nào, một mình em vẫn rất ổn, cứ nhất quyết phải có người theo cạnh em mới được à?”
Ngô Hằng im lặng: “Tùy em, nhưng Ngô Đồng, anh cảnh cáo em, chuyện anh nói với em không phải bịa đặt.”
Ngô Đồng cười khan: “Anh trai à, có lẽ đây là cơ hội để anh giải thoát đấy.”
Nói xong câu đó, cô cúp máy trước.
Đứng ở ban công tòa nhà chỗ Trương Sậu, Ngô Đồng bước vào trong.
Hành lý của Trương Sậu luôn đơn giản, toàn bộ đồ đạc của anh chỉ gói gọn trong một chiếc túi màu đen.
Căn hộ của anh cũng bình thường. Khi vừa vào, Ngô Đồng đã va trúng tủ ở góc tường, khiến cô không muốn vào nữa, bèn ra ban công gọi điện.
“Anh sửa soạn xong chưa?” Cô hỏi.
Trương Sậu đáp đã xong.
Anh đóng cửa sổ rồi ra ngoài với Ngô Đồng.
“Anh xuống trước đi.” Ngô Đồng nói.
Trương Sậu xuống cầu thang trước.
Như thường lệ, cô vẫn mang đôi giày cao gót mảnh, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân chầm chậm cẩn thận của cô khi xuống dưới.
Ôn Nguyệt đang đợi trong xe ở dưới tầng, vali của Ngô Đồng đã cất trong xe sẵn, Trương Sậu cũng bỏ túi mình vào cốp.
“Giao chìa khóa cho anh nhé cảnh sát Trương.“ Ôn Nguyệt đưa chìa khóa xe cho anh.
Đây là lần đầu tiên chị gặp Trương Sậu, nhưng chị không hề có ác cảm với người đàn ông trước mặt này.
Anh không giống đám đàn ông ở bên Ngô Đồng trước đây.
Anh không hời hợt buông thả, nói cách khác, Ôn Nguyệt thấy anh là một người đáng tin cậy.
Thảo nào Ngô Đồng chọn anh.
“Phiền anh chăm sóc Mandy thật tốt trong thời gian tới.” Ôn Nguyệt đã nhận được tin từ Ngô Hằng, biết mình sẽ không theo cô: “Tôi để thuốc Mandy phải uống hằng ngày trong túi rồi, anh chỉ cần nhắc em ấy uống theo ngày là được.”
“Nếu tâm trạng em ấy không tốt, anh hãy dẫn em ấy đến chỗ ít người dạo bộ, hoặc trò chuyện với em ấy nhiều hơn.”
“Thi thoảng em ấy... sẽ bị ngã khi đi đường, anh để ý em ấy giúp tôi nhé, đừng để em ấy đi một mình.”
“Đừng đưa em ấy lên máy bay... Em ấy không thích máy bay.”
Trương Sậu lẳng lặng lắng nghe, Ngô Đồng vẫn chưa đến đầu cầu thang.
Ôn Nguyệt còn muốn nói gì thêm, nhưng chị mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng chỉ bảo: “Anh đừng để em ấy chết.”
Trương Sậu không tiếp lời.
Ngô Đồng tới phía sau hai người.
“Xuất phát chưa?”
Trương Sậu mở cửa xe, Ôn Nguyệt vẫy tay với Ngô Đồng: “Có chuyện gì cứ gọi cho chị nhé Mandy ơi!”
Ngô Đồng không đáp, chỉ vẫy tay.
Cửa xe đóng lại.
Ôn Nguyệt thấy Trương Sậu hạ cửa kính xe xuống.
“Thượng lộ bình an.”
Trương Sậu gật đầu, nâng cửa kính xe lên.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Xe Ngô Hằng cử sang đón chị đã tới, Ôn Nguyệt lên xe.
Trong lòng trống rỗng, chị canh cánh liệu Ngô Đồng có thể đến thành phố Ngô an toàn không, rồi lại nghĩ mình đang lo quá mức.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước tòa nhà công ty Ngô Hằng, Ôn Nguyệt xuống xe.
Dạo này Ngô Hằng tất bật đủ việc, nghe nói đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh đã sử dụng nhiều chiêu trò bẩn thỉu, nhắm vào người thân duy nhất của anh ta là Ngô Đồng.
Tuy chuyện ở Bắc Sơn trước đó không liên quan đến Ngô Hằng, nhưng quả thực thôn làng kia được anh ta góp vốn đầu tư, nên cảnh sát cũng đã đến nhà hỏi thăm anh ta vài lần.
Tất cả vấn đề rối tung này khiến Ngô Hằng hết sức phiền não.
Bình thường, tối nào Ôn Nguyệt cũng về nhà Ngô Hằng, nhưng gần đây chị hiếm khi gặp được anh ta.
Thang máy lên tầng sáu mươi tư, Ôn Nguyệt bước tới trước cửa văn phòng Ngô Hằng.
Thư ký nhận ra chị, nhắc hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc Ngô không tốt.
Ôn Nguyệt gật đầu, tự đẩy cửa bước vào.
Ngô Hằng đang ngồi nhắm mắt nghỉ trên sofa.
“Mandy đi rồi.” Ôn Nguyệt lên tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Hằng không mở mắt, “Ừ” một tiếng.
Ôn Nguyệt ngồi xuống cạnh anh ta, Ngô Hằng tự nhiên nắm tay chị.
Ôn Nguyệt nhìn Ngô Hằng: “Bệnh của Mandy nặng hơn rồi.”
“Chẳng phải con bé vẫn đang uống thuốc chống trầm cảm sao?”
“Em không nói về bệnh trầm cảm.”
Ngô Hằng im lặng.
“Em bảo em ấy đến bệnh viện nhưng em ấy không chịu, đã gần một năm nay em ấy chưa tái khám.” Mỗi lần nhắc về vấn đề này, Ôn Nguyệt chỉ muốn rơi nước mắt.
Giọng Ngô Hằng lại thoáng qua vẻ lạnh lùng: “Mọi chuyện vốn vậy rồi, con bé không muốn thì thôi.”
Ôn Nguyệt biết, Ngô Hằng không thích nói về chủ đề này.
Xét cho cùng, tất cả mọi cớ sự kia hoàn toàn là lỗi của Ngô Hằng, nhưng anh ta cũng nuôi nấng Ngô Đồng bao nhiêu năm nay, trong lòng không muốn gánh thêm tội lỗi nữa.
“Anh có thể dành ít thời gian trò chuyện với em ấy không? Lần nào gặp mặt hai người cũng cãi nhau.”
“Chính con bé muốn gây sự với anh, em có thấy con bé nói năng tử tế với anh lần nào không?” Ngô Hằng mở mắt, nhìn Ôn Nguyệt đang rưng rưng nước mắt: “Em thật sự xem con bé như em gái mình.”
Lời Ngô Hằng nói có phải đang châm chọc hay chỉ là câu trần thuật đơn thuần không, Ôn Nguyệt không thể xác định, nhưng nếu chị xứng, chị sẵn lòng xem Ngô Đồng như em gái ruột của mình.
“Mandy là một cô gái rất tốt.”
“Chỉ vì con bé đã giúp em tống lũ họ hàng lưu manh quấy rối em vào tù? Ôn Nguyệt, tỉnh táo lại nhé, con bé làm thế chỉ vì đám người đó đã khiến đôi giày của con bé bẩn thôi.” Từ trước đến giờ Ngô Hằng luôn ăn nói khó nghe: “Trong mắt con bé, em còn thua một đôi giày của con bé nữa.”
Ôn Nguyệt không biết nên phản bác Ngô Hằng thế nào, nhưng chị biết Mandy không phải người như vậy.
Ôn Nguyệt yên lặng hồi lâu, không muốn tranh cãi thêm với anh ta.
“Dạo này anh thế nào? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Em cũng biết cơ đấy, hễ tới là chỉ nói chuyện Ngô Đồng với anh.”
“Việc của công ty sao rồi?”
Ngô Hằng buồn phiền vô cùng, gần đây công việc của anh ta không thuận lợi mấy. Cấp dưới đã gây rắc rối lớn, anh ta phải tiêu tốn một số tiền khá nhiều mới dập xuống được. Chưa kể, đối thủ lại thừa cơ tấn công anh ta, khiến anh phải lo lắng từ hai phía.
“Không tốt.” Anh ta chỉ thốt ra hai từ.
Ôn Nguyệt không hỏi thêm.
Ngô Hằng nhìn chị, biết mình không nên trút giận lên chị, hôm nay anh ta gọi chị đến không phải để cãi nhau.
“Chiều nay anh còn vài cuộc họp, buổi tối đến Vân Nam công tác.”
Ôn Nguyệt hỏi anh ta sẽ đi bao lâu.
“Không biết, có lẽ một tuần.”
“Chú ý an toàn nhé.” Ôn Nguyệt dặn.
Ngô Hằng mỉm cười: “Qua đây.”
Ôn Nguyệt hiểu ý anh ta.
Văn phòng được khóa lại từ bên trong.
Ôn Nguyệt mềm mại, cơ thể mềm mại, tính cách cũng mềm mại. Ngô Hằng ưng ý nhất điều ấy.
Chị ôm cổ Ngô Hằng, mặt đỏ hây hây, viền mắt ươn ướt.
Anh ta làm rất nhanh, chỉ muốn để bản thân thoải mái.
Sau hai lần, Ngô Hằng bảo Ôn Nguyệt vào trong tắm rửa, tài xế chở chị về nhà.
Không hiểu vì sao Ôn Nguyệt lại nhớ đến lời của Ngô Đồng.
Cô nói Ngô Hằng không phải người tốt. Nhưng Ôn Nguyệt nghĩ trước khi gặp hai anh em họ, chưa ai đối xử tốt với chị như vậy.
...
Radio đang phát dự báo thời tiết, gần đây dự báo thời tiết đã chiếm hết các tiêu đề nổi bật. Chưa bao giờ diễn ra hiện tượng El Nino lâu như thế, cũng chưa bao giờ kéo đến nhiều trận mưa rào liên tục dữ dội như thế.
Ngô Đồng đang ngủ say ở ghế phụ lái.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, xe đóng kín cửa như một ngôi nhà di động an toàn.
Nhiệt độ giảm xuống còn hai mươi độ, Trương Sậu bật điều hòa.
Một lát sau, anh thấy sắc mặt Ngô Đồng dần dần chuyển từ xanh xao sang hồng hào.
Đến thành phố Ngô mất tầm sáu tiếng, Ngô Đồng cho anh địa chỉ một ngôi nhà, có thể là nhà cô ở đấy. Thật ra bay qua đó sẽ nhanh và an toàn hơn nhiều, nhưng Trương Sậu không hề thắc mắc, anh không có ý kiến gì về việc lái xe.
Mưa bên ngoài ngày càng lớn, Trương Sậu dần thích nghi. Cần gạt nước hoạt động chăm chỉ, nhanh chóng quét nước mưa từ bên này sang bên kia, vén ra một đường mờ mờ dưới cơn mưa xối xả, giúp anh có thể cố gắng quan sát phần nào.
Trên đường khá nhiều xe cộ, mọi người không thể dừng nhịp sống của mình chỉ vì mưa to kéo dài. Nhưng tốc độ chậm hơn hẳn. Radio chấm dứt mục dự báo thời tiết, người dẫn chương trình bắt đầu đưa tin về đường sá.
“Tầm ba mươi phút nữa, tuyến cao tốc G1331 từ thành phố Nam đến thành phố Bắc Thiên sẽ bị cấm vì mưa lớn, các phương tiện cần điều chỉnh lộ trình kịp thời, tránh…”
Trương Sậu tăng tốc, họ phải chạy qua con đường G1331 để tới thành phố Ngô, anh tự tin có thể đến lối vào cao tốc trong vòng nửa tiếng.
Bị đẩy mạnh từ đằng sau, Ngô Đồng bừng tỉnh, cô nghiêng đầu nhìn Trương Sậu, giọng còn mang chút lười biếng khi mới thức dậy: “Tôi không muốn bị xe đâm chết.”
Trương Sậu không nhìn cô: “Cô không sợ chết mà?”
Ngô Đồng nhìn anh một lát: “Thích ăn cơm và thích ăn cơm giống cứt là hai chuyện khác nhau.”
“Nhưng chết thì như nhau cả.” Anh đánh vô lăng mượt mà, vượt xe khác dưới mưa.
“Không giống nhau.” Cô nói.
“Sao lại không giống?”
Có lẽ vì họ chưa bao giờ ở bên cạnh nhau trong không gian thế này.
Khác với thời điểm ngồi trên con mô tô của anh, nơi tiếng gió khiến họ gặp nhiều khó khăn khi giao tiếp, nên hầu như họ thường im lặng. Cũng không giống thời điểm ở phòng ngủ của cô, nơi tính chiếm hữu của cô quá mạnh mẽ làm anh khó lòng nói chuyện thoải mái.
Bây giờ, khoang xe ngăn cách toàn bộ gió mưa bên ngoài. Mặc dù đây là xe cô, nhưng trên thực tế anh đang điều khiển, vô hình trung đã tạo nên một bầu không khí kỳ diệu, giúp họ đạt được “trạng thái bình đẳng” trong khoảnh khắc này.
Vì vậy, anh không im lặng mà đã hỏi “Sao lại không giống?”
Ngô Đồng khẽ cười: “Khi một người qua đời, nếu người khác kể về cái chết của cô ấy như một câu chuyện, tôi sẽ thấy cái chết của cô ấy rất thú vị.”
Âm nhạc du dương bắt đầu vang lên từ radio.
Trương Sậu nghiêng đầu nhìn cô.
Ngô Đồng không thấy rõ đôi mắt anh, việc anh giữ yên lặng cộng thêm ánh nhìn của anh vào lúc này, có lẽ là một câu trả lời khác dành cho cô: Anh không đồng tình với cô.
Không sao, cô không cần bất cứ ai đồng tình.
Ngô Đồng nghiêng người về phía cửa kính xe.
Mưa trút xuống, như biến cửa kính xe thành một bức tranh trừu tượng nổi tiếng đẳng cấp thế giới. Cảnh vật ngoài cửa vốn từng rõ nét, giờ đây đã mất hết hình thù cụ thể, chỉ còn từng gam màu u ám.
Ngô Đồng quan sát chăm chú hồi lâu.
Lối vào cao tốc sắp đóng cửa, hàng xe cuối cùng đang xếp hàng chậm rãi vào.
Trương Sậu nhìn tấm lưng Ngô Đồng lâu hơn.
Giữa cái chết và cái chết chẳng hề khác biệt gì.
Cái chết được diễn tả thành một câu chuyện cũng vậy.
Cô hững hờ nói về điều này.
Không xem trọng mạng sống của mình.
Trương Sậu không nhìn cô nữa, lái nhanh vào cao tốc.
Cổng vào cao tốc đóng ngay sau khi xe Trương Sậu chạy vào. Mưa lớn, phạm vi tầm nhìn bị hạn chế, nhưng tốc độ của Trương Sậu vẫn rất nhanh.
Anh là một tay lái sành sỏi, Ngô Đồng đã biết rõ từ khi thấy anh điều khiển chiếc mô tô.
Họ không nói gì với nhau nữa.
Anh không muốn cất lời, cô cũng không.
Trong xe chỉ còn tiếng radio không ngừng để che giấu bầu không khí yên bình, Ngô Đồng giơ tay lên, đập tan lớp che giấu cuối cùng này.
Cô ghét cảnh bình yên giả tạo, cũng ghét việc im lặng.
Họ đang cãi nhau.
Đây không phải một cuộc tranh cãi đúng về mặt chữ nghĩa, nhưng họ không nói gì với nhau nữa.
Vậy cứ để cảnh trầm lặng khi “không giao tiếp nữa” lớn hơn thôi.
Ở một mức độ nào đó, họ thuộc kiểu người giống nhau.
Ví dụ như trong suốt bốn, năm tiếng lái xe sau đó, không ai lên tiếng.
Tim họ như bị gai đâm vào, nhưng chẳng người nào mở lời.
Xe đến nơi cư trú của Ngô Đồng tại thành phố Ngô vào đêm muộn. Khu vực này nằm ở ngoại ô phía Đông Nam của thành phố Ngô, xung quanh ít nhà cửa nhưng suốt dọc đường luôn sáng trưng đèn đường, dễ thấy đây là khu dân cư cao cấp.
Trương Sậu dừng xe trước cửa nhà: “Đến rồi.”
Ngô Đồng thầm cười khẩy, vô cảm xuống xe.
Trương Sậu lấy vali của cô và túi mình từ cốp xe ra, theo sau Ngô Đồng ở đằng trước.
Cô thong thả ấn vân tay mở khóa nhà, bình thản nói: “Mật khẩu là 030218.”
Vì anh đã chủ động lên tiếng trước, cô không có lý gì để chiến tranh lạnh nữa, bằng không cô sẽ giống người để bụng.
Trương Sậu bật đèn, đây là một căn nhà lớn. Có thể thấy, tuy không ai ở đây thường xuyên nhưng tất cả bàn ghế đều sạch sẽ, không một hạt bụi. Chắc hẳn có nhân viên đến dọn dẹp định kỳ, giống hệt căn nhà của cô ở Bắc Sơn.
Ngô Đồng có vẻ quen thuộc với nơi này, cô băng qua phòng khách, nhanh chóng về phòng mình.
Trương Sậu xách vali của cô vào.
“Nếu cần gì cứ gọi tôi.” Anh điềm đạm nói, thậm chí có phần lịch sự.
Anh đang nghiêm túc thực hiện công việc của mình, bây giờ anh là cảnh sát Trương.
Ngô Đồng cười: “Được thôi, cảnh sát Trương.”
Trương Sậu xoay người định cất bước, Ngô Đồng chậm rãi lên tiếng: “Cảnh sát Trương, anh đến để bảo vệ tôi đúng không?”
Trương Sậu không trả lời.
Ngô Đồng tới trước mặt anh, ngước nhìn anh, khóe mắt cong lên mang đậm nét cười: “Vậy đêm nay anh ngủ ở phòng tôi nhé, người bảo vệ phải nên làm việc của người bảo vệ chứ.”
Cô giơ tay xoa ngực Trương Sậu, từng ngón tay mảnh mai của cô từ từ di chuyển lên trên, như hàng nghìn hàng vạn sợi dây leo quấn quanh anh.
Trương Sậu nắm cổ tay cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh không ra sức nhưng cô cũng không rút tay về.
Đèn trong phòng sáng trưng, khi rời khỏi thành phố Nam, cô đã trang điểm tỉ mỉ, lúc này trông cô vẫn tựa như chuỗi ngọc trai cô từng đeo.
Hàng mày đen nhánh, bờ môi đỏ mọng.
Khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích, lộ ra hàm răng trắng như sứ.
Mùi hương ngào ngạt bao trùm lấy anh.
“Trương Sậu, tim anh đập nhanh hơn rồi.”
Cô lên tiếng, như chiếc hộp Pandora.
Trương Sậu thả tay cô ra.
“Tôi sẽ ngủ ngoài cửa phòng cô, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Giọng điệu lạnh lùng, anh quay người rời khỏi cửa phòng ngủ của cô.
Trương Sậu ra phòng khách, đi qua phòng ăn rộng lớn, chọn một phòng dành cho khách ở đầu kia của căn nhà. Anh bước vào đóng cửa, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Trong phòng hơi ngột ngạt, anh bèn đứng dậy mở hé cửa sổ.
Không khí mát lạnh ẩm nước ùa vào, anh hít sâu vài hơi.
Anh chợt nhận ra anh đã để quên túi mình trước cửa phòng Ngô Đồng.
Trương Sậu trầm tư vài giây, đành trở về phòng Ngô Đồng, anh nhớ túi mình nằm ngay ngoài cửa.
Khi anh đến trước cửa phòng cô, chỗ đó trống không.
Cô đã làm thế, anh chắc chắn.
Trương Sậu không do dự, xoay người bỏ đi.
Anh về phòng tắm rửa, không thay quần áo.
Để mái tóc vẫn còn nhỏ nước, Trương Sậu rời khỏi nhà vệ sinh, lấy thuốc lá trong túi quần ra.
Anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng, chợt nghe thấy tiếng vang trầm nặng.
Phòng anh cách khá xa phòng cô nên âm thanh không rõ lắm, nhưng anh chắc chắn tiếng động xuất phát từ phía phòng Ngô Đồng.
Anh vứt điếu thuốc xuống, chạy sang phòng cô.
Anh gõ cửa, cao giọng hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
“Không sao.” Giọng cô bình tĩnh đến lạ.
“Tôi nghe thấy tiếng đổ bể.”
“Tôi không gọi anh.”
Giọng Ngô Đồng tựa hồ xa xăm, như thể bị vài lớp cửa ngăn cách. Trương Sậu ghé tai sát cửa để nghe rõ hơn.
“Vậy tôi vào đây.” Anh đã xoay nắm cửa, chỉ chờ đẩy vào.
“Cảnh sát Trương nóng lòng muốn vào phòng tôi vậy à? Ban nãy còn ra vẻ như một liệt sĩ trong trắng cơ mà?”
Giọng cô nghe khàn khàn, Trương Sậu đoán cô đang ở trong nhà vệ sinh.
Anh im lặng một giây: “Tôi chỉ vào lấy túi của mình.”
“Ở ngay cửa đấy, anh cứ vào lấy.”
Trương Sậu đẩy cửa vào, quả thực túi của anh nằm ngay dưới đất gần lối vào.
Nhưng anh không dừng chân.
“Trương Sậu, anh điên rồi.” Ngô Đồng cũng nghe thấy.
Song, Trương Sậu vẫn bước đến trước cửa nhà vệ sinh của cô.
Kính trong nhà vệ sinh vỡ tan tành đầy đất, cô khỏa thân ngồi dưới sàn lạnh lẽo ẩm ướt. Vòi sen treo cao vẫn liên tục phun nước xuống người cô.
Trương Sậu không thể xác định máu chảy ra từ vị trí nào trên cơ thể cô.
Mái tóc ướt dính bết vào hai bên mặt, Ngô Đồng ngước nhìn Trương Sậu vừa bước vào, cô nở nụ cười mỉa lạnh lùng không hề che giấu.
Dù đang rơi vào tình trạng tồi tệ nhếch nhác, cô vẫn không cúi đầu.
Lần này, cô không hỏi “Có đẹp không?” mà hỏi: “Anh thích nhìn không? Trương Sậu.”
Trương Sậu đến gần, vươn tay tắt vòi nước.
Anh cúi xuống, đặt tay cô lên vai mình, cô nén đau khẽ xuýt xoa. Trương Sậu phát hiện cổ cô đang chảy máu.
Anh nhẹ nhàng chạm ngón cái vào vết thương, sau đó anh dùng tay trái gạt hết những mảnh kính vỡ cạnh chân cô. Anh hơi nâng chân cô, rồi từ từ vững vàng bế cả người cô lên.
Cô không muốn anh thấy.
Cô cứ như “miếng ngọc, món đồ sứ”, chỉ cần một cú ngã nhẹ là tan nát thành từng mảnh.
“Cô cần đến bệnh viện.” Trương Sậu cẩn thận đặt Ngô Đồng xuống giường.
Trong mắt anh không hề hiện lên ham muốn nào, dù anh vừa bế cô gần gũi như thế.
Ngô Đồng cười đến mức ho khan.
“Được thôi, cứ để mọi người thấy tình trạng không một mảnh vải che thân của tôi vậy.”
Trương Sậu nhìn cô, vết thương của cô chủ yếu tập trung ở phần trên như cổ, cánh tay, ngực và mu bàn tay. Kính trong nhà vệ sinh vỡ thành nhiều mảnh lớn, nên hầu như vết thương của cô không dính miểng nhỏ, chỉ trầy xước.
“Tôi sơ cứu đơn giản cho cô trước, sau đó cô mặc quần áo, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không cần phiền anh.” Ngô Đồng khẽ nói rồi lặng lẽ hít sâu.
“Cô không thể tự xử lý vết thương được.”
“Trương Sậu, anh muốn nhìn chứ gì?” Giọng cô đầy ngả ngớn.
Trương Sậu mặc kệ cô, xoay người vào nhà vệ sinh. Đúng như anh đoán, ngăn kéo dưới bồn rửa để một hộp dụng cụ sơ cứu.
Trương Sậu quay về giường của Ngô Đồng.
Anh dùng nước sạch lau vết thương trước, Ngô Đồng quay mặt đi.
Trương Sậu bắt đầu xử lý vết thương trên cánh tay và mu bàn tay cô, dễ dàng nhận ra khi kính vỡ, cô đã giơ tay lên che. May mắn lúc cô ngã, kính chưa rơi xuống hẳn, nếu không, lưng cô sẽ còn bị thương nặng hơn.
Anh nhẹ nhàng nắm cổ tay Ngô Đồng.
Cổ tay cô mảnh khảnh đến khó tin. Thật ra anh đã nắm cổ tay cô nhiều lần trước đó, nhưng hiện giờ, khi hai người không còn đối chọi nhau nữa, cô trở nên mong manh yếu đuối như một tờ giấy có thể bị gió thổi bay.
Vai cô run lên từng cơn, Ngô Đồng cố gắng chịu đựng.
Trương Sậu thực hiện cẩn thận chậm rãi, khăn ướt lướt qua mu bàn tay cô, anh bỏ khăn cũ rồi thay khăn mới.
Rửa sạch vết thương trên tay và cánh tay xong, anh thoa một lớp Iodophor lên rồi cầm khăn ướt lau cổ cô.
Mạch máu đập yếu ớt ở cổ, như dấu hiệu khát khao sống duy nhất trên khắp người cô.
Khăn ướt dần di chuyển xuống dưới.
Hơi thở của Trương Sậu trở nên nặng nề hơn.
Nốt ruồi đỏ nhỏ bé của cô bị vết máu che khuất, Trương Sậu cẩn thận lau qua, vô tình chạm vào quả anh đào run rẩy.
Bấy giờ Ngô Đồng quay đầu nhìn anh, ánh mắt đôi bên giao nhau.
Có lẽ hô hấp đã mất quy luật, một giây trước khi nghẹt thở, anh mới vội vàng hít vào ít không khí để giúp mình trấn tĩnh.
Anh không dừng tay, tiếp tục lau vết máu ở đó như cách anh đã làm với vết thương trên cánh tay cô.
Nước da cô trắng nõn, có thể thấy mạch máu xanh bên dưới, anh ấn nhẹ xuống, chúng tạm biến mất rồi lại hiện lên.
Trương Sậu không dám dùng sức nhiều, dẫu anh nhớ rõ, dù mạnh tay chúng cũng sẽ không tan vỡ.
Anh quấn băng gạc và miếng dán vết thương lên mấy vị trí vẫn còn rỉ máu.
“Xong rồi.” Anh hỏi: “Cô tự mặc quần áo được không?”
Ngô Đồng đáp được.
Trương Sậu đứng lên, bước thẳng ra ngoài.
Khi oxy chảy khắp cơ thể một lần nữa, anh lặng người nhìn phòng khách sáng trưng, sắc mặt càng lạnh lùng sa sầm hơn lúc anh mới đến.
Ngô Đồng mặc váy dài rộng không tay, Trương Sậu chở cô tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô, bảo người xử lý vết thương giúp cô rất cẩn thận nhiều kinh nghiệm, không cần làm gì thêm.
Trên đường về, Ngô Đồng trầm tư không lên tiếng.
Xe dừng trước nhà, Trương Sậu hỏi: “Đau lắm không?”
Bên ngoài, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, phủ lên hai người.
Ngô Đồng nhìn anh, cười nhạt: “Sao, chỉ vì tôi không nói gì nên anh tưởng tôi đau đến mức không chịu nổi à? Trương Sậu, đừng coi thường tôi.”
“Không phải thế sao?” Trương Sậu cũng nhìn thẳng vào cô.
Ngô Đồng thoáng im lặng, nhưng ngay sau đó cô lại bật cười: “Cảnh sát Trương, chớ xem thường người khác. Anh nghĩ tôi là con thỏ chưa từng bị thương hả?”
Giọng cô nhanh hơn bình thường một chút nhưng rất khó nhận ra. Dứt lời, như thể muốn chứng tỏ điều gì, cô nhìn thẳng vào Trương Sậu: “Vừa rồi tôi lo nghĩ, nếu đã đến lễ hội Dù, vậy chí ít chúng ta cũng phải chuẩn bị một cây dù đẹp chứ nhỉ.”
Ngô Đồng tỏ vẻ ung dung, hơi tựa vào cửa xe.
Trương Sậu lẳng lặng nhìn cô, như đang quan sát kỹ lưỡng.
Nhưng không đợi câu trả lời của Trương Sậu, Ngô Đồng tự mở cửa xe, bước về phía căn nhà của mình.
Dường như cô quên mất Trương Sậu chưa trả lời, hoặc có thể cô thật sự không cần đáp án của anh.
Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, dáng hình Ngô Đồng hiển hiện.
Cứng đờ áp sát hai cánh tay vào người, cô cất từng bước chầm chậm.
Cánh cửa phòng ngủ đã bị Trương Sậu đá hư, nhưng Ngô Đồng không bận tâm.
Cô nằm xuống giường, tắt đèn, nghe thấy tiếng Trương Sậu đóng cửa chính.
Anh đang đến gần, cô biết, anh tới lấy túi mình.
Trương Sậu liếc nhìn cánh cửa không thể cứu được nữa, nhẹ nhàng khép hờ.
Anh không về phòng mình.
Anh nằm xuống đất, ngay gần cửa, vẫn mặc nguyên quần áo.
Trong phòng không kéo rèm cửa sổ, đêm nay bên ngoài sáng rõ.
“Anh làm gì ở đây?” Cô hỏi.
“Ngủ.”
“Ai cho anh vào?”
“Cô.”
Sau khi Trương Sậu trả lời, Ngô Đồng trầm mặc hồi lâu.
Hình như câu hỏi của cô đã kết thúc tại đây, nhưng Trương Sậu không nghĩ cô đã hỏi đúng điều mà cô muốn.
Phòng ngủ chìm vào thinh lặng vô tận, Trương Sậu không buồn ngủ, anh mở mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.
Tựa một lẽ tự nhiên, cả căn phòng như chìm xuống đáy biển, ngăn cách toàn bộ mọi quấy nhiễu của thế giới bên ngoài.
Không biết có phải do ảo giác của Trương Sậu không, hồi lâu sau, cô mới lên tiếng lần nữa.
Anh nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng như làn khói của cô:
“Ban nãy xông vào phòng, anh là Trương Sậu hay là cảnh sát Trương?”
Trương Sậu trầm tư: “Cả hai không khác gì nhau.”
Ngô Đồng cười khẩy, không nhiều lời nữa.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc, trong phòng không còn bóng dáng của Trương Sậu.
Ngô Đồng khó nhọc ngồi dậy, xuống giường bước ra ngoài.
Lúc đến hành lang, cô dừng bước.
Trên nền gạch men màu xám, đang để một cây dù nhỏ màu cam.
Ánh nắng hắt nghiêng từ một phía, hình thành một khoảng sáng êm dịu long lanh.