- Còn Phạm Tịnh Nhu và công chúa đâu?
Đám dũng sĩ nhìn nhau, rồi một người bước lên nói:
- Bẩm, lúc nãy thuộc hạ đã thấy Phạm tiểu thư cứu được công chúa nhảy ra khỏi tường thành. Đáng lí ra đã đến đây trước mới phải.
Hàn Vĩnh Chung lo lắng nhìn quanh một lượt. Ngọc Thúy cũng hơi kinh ngạc và bất an về công chúa. Nhưng nhìn điệu bộ của Hàn Vĩnh Chung, nàng cũng không dám nói gì. Hàn Vĩnh Chung suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Các ngươi một nhóm ở lại chia nhau ra tìm. Một nhóm hộ tống vương hậu và Chu Thăng vương tử về cố quốc. Ta sẽ ở lại trên thuyền lớn ở ngoài biển chờ tin tức các ngươi! Nhất định phải tìm được công chúa trở về!
- --------
Tịnh Nhu cõng Thanh Huyền đi thẳng trở lại nội địa lãnh thổ Chê Pa. Nơi này, nàng thật sự không biết phương hướng, càng đi càng xa, vô tri vô giác lại lạc vào rừng. Nhìn thấy Thanh Huyền quá mệt mỏi mà thiếp đi trên vai nàng. Tịnh Nhu đau xót, liền tìm đến bên một hòn đá lớn, đặt nàng ấy nằm xuống. Bản thân cũng ngồi cạnh bên một bên canh giữ. Thanh Huyền ngủ một lúc, phải thức giấc vì cảm thấy trong bụng quá đói. Nàng nhìn sang cạnh bên, Tịnh Nhu đang gác đầu vào hòn đá nàng nằm mà thiếp đi, tay vẫn còn nắm lấy tay nàng thật chặt. Nàng mãn nguyện mỉm cười. Có Tịnh Nhu bên cạnh, thật sự là khoảnh khắc bình yên nhất đối với nàng. Nàng tinh nghịch đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi Tịnh Nhu. Môi của Tịnh Nhu thật mềm và mỏng. Người ta nói những người môi mỏng đều không đáng tin. Thế nhưng với Tịnh Nhu của nàng, tuyệt đối chính là đáng tin, đáng quí, đáng yêu nhất. Nàng ấy có thể vì nàng mà xông vào hổ huyệt, mạo hiểm sống chết để cứu nàng ra. Ai dám nói nàng ấy không đáng tin, Thanh Huyền nhất định sẽ không để yên cho kẻ đó!
Nàng tự nghĩ, xong lại tự cười mình. Tiếng cười nàng thật nhỏ, nhưng cũng đủ kinh động đến Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình ngồi dậy, thấy Thanh Huyền đang ngây ngốc mỉm cười với nàng. Nàng liền ôm lấy người yêu, hôn chụt một cái vào môi nàng ấy cười nói:
- Chào buổi sáng, vợ yêu!
Thanh Huyền tròn mắt nhìn nàng:
- Vợ yêu? Cách gọi của ngươi cũng thật lạ quá! Nhu nhi này, trước kia ngươi là người ở đâu đến kinh thành?
Tịnh Nhu gãi đầu, mỉm cười nhụi vào lòng Thanh Huyền vừa ngáp vừa nói:
- Nói ra ngươi cũng không biết đâu. Đó là một nơi rất xa xôi. Xa đến mức cả cuộc đời này ta cũng không thể quay trở lại đó. Cho nên, ngươi đừng hỏi.
Thật sự chính là nàng không biết phải nói làm sao. Nói thế nào công chúa cũng sẽ không thể tin nổi, không thể hình dung được nàng lại là người đến từ hơn 800 năm sau. Cái thế giới mà nàng nói, công chúa tuyệt đối không tin nổi.
Thanh Huyền vẫn không hết thắc mắc. Nàng hỏi:
- Nhưng ngươi thật sự rất khác lạ. Những người ở đó cũng giống ngươi như vậy sao?
Tịnh Nhu nói chuyện rất lạ, giọng nói cũng khác lạ, hơn nữa nàng biết và nghĩ ra rất nhiều thứ khác với người ở đây. Nơi của Tịnh Nhu ở trước đây nhất định rất khác biệt.
Tịnh Nhu phì cười, ở trong lòng công chúa, lợi dụng thời cơ cọ tới cọ lui trước ngực nàng nói:
- Ừm, người ở đó rất khác ở đây. Người giỏi hơn ta rất nhiều, dở hơn ta cũng có rất nhiều. Nhưng mà người tốt nhất, yêu nàng nhất chỉ có thể là ta!
Nàng nói xong lại rướn lên, ghì lấy công chúa, hôn lấy hôn để. Thanh Huyền bị nàng hôn đến đỏ mặt. Cuối cùng, phải đẩy nàng ra. Đúng lúc, bụng Thanh Huyền chợt nhẹ kêu lên một tiếng. Tịnh Nhu nhìn nàng. Thanh Huyền đỏ mặt, cúi thấp đầu nói khẽ:
- Ta đói bụng!
Tịnh Nhu lập tức đứng bật dậy:
- Ta đi tìm thức ăn!
Thật sự là đáng trách mà. Công chúa bỏ lại tất cả mà theo nàng, nàng lại để công chúa đói bụng sao? Sẽ bị trời đánh mất! Tịnh Nhu nhìn trước nhìn sau, xung quanh chỉ có cây và cỏ. Không có sông suối, muốn tìm một con thú cũng khó. Nàng xoay tới xoay lui một hồi, lại chợt nhìn lên trên cao. Một thân cây gai góc xù xì cực kì lạ mắt nhưng mà quả của nó thì Tịnh Nhu nhìn ra. Đấy chẳng phải là quả thốt nốt mà thỉnh thoảng dân miền Tây Nam bộ mang lên thành phố bán dạo đây sao? Trước đây Tịnh Nhu đã từng ăn qua một lần, vị thịt quả này thật sự rất ngon. Tịnh Nhu lập tức dùng khinh công, đạp thân cây, leo đến tận ngọn. Ở trên cây, Tịnh Nhu nhìn thấy nước tiết ra từ ngọn cây, nơi lá non mới nhú. Trên ngọn cây, còn có chim chóc, cả ong bướm cũng muốn đến nếm loại nước kia. Tịnh Nhu mới đưa tay chấm vào, nếm thử một miếng thì phải gật đầu thích thú. Nước này cực ngọt, ngon hơn cả nước dừa! Nàng liền hái lấy tán lá, gói lấy một ít nước mát lành kia, cùng hái vài quả thốt nốt trên buồng rồi phi thân đáp xuống.
Thanh Huyền đón lấy gói lá nước mà Tịnh Nhu đưa, uống liền mấy ngụm rồi nhìn sang mấy quả tròn màu nâu đen trên tay Tịnh Nhu. Quả này to cỡ đầu của một người vậy, hình thù lạ mắt, nàng chưa từng thấy qua. Nàng đưa tay sờ thử rồi nhăn mặt hỏi Tịnh Nhu:
- Quả cứng như vậy, làm sao ăn được đây?
Tịnh Nhu phì cười. Nàng đặt một quả thốt nốt xuống phiến đá, rồi lấy dao bấm ra, cắm vào đầu cuống quả mà bổ xuống. Phải mất hơi nhiều sức mới tách được quả ra làm ba. Nàng bóc lấy phần thịt quả trắng trong mềm dẽo bên trong đưa cho Thanh Huyền. Thanh Huyền ngửi ngửi rồi ăn thử. Sau đó nàng liền mỉm cười, đút phần còn lại vào miệng Tịnh Nhu cười nói:
- Ngon lắm! Ngươi cũng ăn đi.
Tịnh Nhu vừa cắn, vừa nhướng mắt cười với Thanh Huyền. Nàng ấy thấy ngon là tốt rồi. Tiểu Huyền đi theo nàng, nàng chính là có trọng trách phải chăm lo thật tốt và hết sức hết dạ yêu thương nàng. Nhất định không thể để Tiểu Huyền chịu khổ.
Hai người ăn được hai quả, cũng đã bớt đói rồi. Hai người tựa vào nhau, Tịnh Nhu ôm lấy Thanh Huyền, nhìn ra phía xa nói:
- Có lẽ phải băng qua khu rừng này mới tìm được nơi có người sinh sống. Tiểu Huyền, ngươi có mệt nhọc không? Có sợ hãi không?
Nghĩ đến nàng kia là một công chúa cả đời đều sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu một khổ sở nào vậy mà nay lại theo nàng bôn ba, lạc vào rừng sâu, lạ nước lạ cái. Thiệt, nghĩ thôi đã thấy cảm động xót thương quá!
Thanh Huyền biết Tịnh Nhu lại muốn nói gì. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Tịnh Nhu, ngọt ngào âu yêm, lại trân trọng một lần nữa khẳng định:
- Nhu nhi ngốc! Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Bổn cung chính là gả cho ngươi rồi. Vậy thì từ nay có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ. Chỉ cần được ở cạnh ngươi, bổn cung không sợ bất cứ gì nữa!
"Trời ơi, Tiểu Huyền có cần thấy cưng dữ vậy không?"
Tịnh Nhu tột cùng suиɠ sướиɠ cảm thán. Nàng ôm ghì lấy vị nữ nhân mình yêu, thật là muốn hòa tan làm một với nàng ấy mất! Tiểu Huyền ơi Tiểu Huyền, tại sao nàng lại đáng yêu đến như vậy chứ? Tịnh Nhu yêu muốn chết với nàng công chúa này rồi! Nàng lại kéo mặt người kia lên ghì hôn một trận nữa. Thanh Huyền thích nhất, nhưng cũng sợ nhất cái biểu hiện hưng phấn kích động này của Tịnh Nhu đấy. Nàng ấy mà như thế hôn một hồi thì nàng chỉ có thể từ ngạt đến ngất mà thôi. Thật không hiểu nổi Tịnh Nhu, đúng là càng lúc càng quá đáng, được đằng chân lên đằng đầu. Thanh Huyền nghĩ thầm, về sau phải nghĩ cách nào đó để áp chế cái hứng thú quá phận này của Tịnh Nhu, nếu không nhất định sẽ có ngày nàng bị nàng ấy hôn chết mất!
Hai người đang ngọt ngào tình tự với nhau, bất chợt Tịnh Nhu giật bắn người một cái. Nàng liền lập tức ôm lấy Thanh Huyền bật giật lùi ra phía sau. Thanh Huyền theo tầm mắt của nàng cũng nhìn lại. Thật hãi hùng! Ngay trước mắt hai nàng là một con nhện thật to tướng! Nhện ư? Tịnh Nhu sợ nhất là nhện. Thanh Huyền vừa nghĩ đến, nàng nhìn lại Tịnh Nhu cạnh bên đã thấy Tịnh Nhu mặt xanh môi tái, tay chân run lẩy bẩy.
Nguy hiểm quá! Con nhện trước mắt thật không tầm thường! Thân nó to hơn cả bàn tay xòe ra của người lớn. Những cái chân vươn dài di chuyển thật nhanh đang ở rất gần hai người. Tịnh Nhu thật sự muốn ôm Thanh Huyền bỏ chạy. Nhưng mà nàng lại...sợ quá mà nhũn cả chân, đi không nổi. Con nhện giăng tơ trên tán cây gần đó, thả người hướng dần đến chỗ các nàng. Con nhện kì quái không sợ người mà hành động dường như là muốn tấn công? Thanh Huyền vừa nghĩ, liền lập tức buông Tịnh Nhu ra, xoay sang bên cạnh nhặt lấy một cành cây bước lên. Tịnh Nhu bảo hộ cho nàng bao nhiêu lần rồi. Lần này, phải đến lượt nàng đánh đuổi khắc tinh của nàng ấy. Thanh Huyền vừa nghĩ, liền đã liều lĩnh cầm cành cây tiến lên.
Nhện thấy nàng tiến đến gần, liền giương mình lên chuẩn bị nghênh chiến. Khoảnh khắc Thanh Huyền giơ cao cành cây muốn bổ xuống thân nhện. Con nhện cũng giơ chân, chuẩn bị tấn công vào nàng. Tịnh Nhu lập tức như một cơn gió lao vào đẩy mạnh Thanh Huyền ra khỏi tầm tấn công của con nhện. Còn bản thân nàng lao thẳng vào thân nhện. Con dao bấm ở trên tay đâm thẳng vào vòng thân nó. Nàng lại ngã xuống đè gãy mấy cái chân của con vật kia. Con nhện chết ngay lập tức, còn Tịnh Nhu cũng bị cắn trúng một vết trên cánh tay. Nàng cảm giác cả thân đều đang tê dại quái lạ. Nàng sợ hãi, há miệng một hồi mà không nói được tiếng nào. Thanh Huyền hoảng sợ vội đỡ lấy nàng, dìu trở lại chỗ tảng đá, để nàng nằm lên rồi lo lắng nhìn xem vết thương của nàng. Tịnh Nhu càng lúc càng bị tê nhiều. Eo ơi nhện độc! Thật không thể ngờ Tịnh Nhu nàng lại chết vì nhện độc cắn, lại còn là bị cắn chết ở giữa rừng!
Thanh Huyền thấy ánh mắt Tịnh Nhu trợn ngược, vẻ mặt thì càng lúc càng xanh, môi trắng, hơi thở lạnh lẽo. Nàng hoảng sợ đến cùng cực. Nàng ôm lấy Tịnh Nhu mà khóc to:
- Không được! Tịnh Nhu, ngươi không được có chuyện gì. Ngươi không thể bỏ lại ta như vậy! Tịnh Nhu!
Tịnh Nhu hít thở thật khó khăn. Nàng có cảm giác toàn thân đều không thể tự chủ được nữa. Dường như cái thân xác này sắp sửa không còn của nàng nữa rồi. Nàng hoảng loạn cực độ. Nàng chết không có sao, nàng không hề sợ hãi. Thế nhưng bây giờ còn Thanh Huyền ở bên cạnh nàng. Nàng thật không đành lòng, không cam tâm để nàng ấy ở lại một mình giữa rừng thế này đâu. Nàng quýnh quáng, luống cuống nhưng chỉ có thể hoạt động trong suy nghĩ. Toàn thân của nàng đều không thể, không thể làm một chút di chuyển nào! Thật là thê thảm! Nàng không thể chết! Nàng không cam tâm phải chết thế này đâu!
Tịnh Nhu trong cõi lòng gào thét điên cuồng. Cạnh bên thì Thanh Huyền ôm lấy nàng lay gọi khóc ngất.
- Tất cả với ta bây giờ chỉ còn lại mình ngươi. Ngươi nhất định không thể bỏ ta. Không thể để lại một mình ta!
Công chúa gào thét thật to. Trong khi Tịnh Nhu thật sự khổ tâm đến cùng cực. Nàng tê cứng rồi, chỉ có khóe mắt là còn có thể ươn ướt chảy ra một dòng phẫn lệ. Tịnh Nhu nói bằng tâm mình:
- Tiểu Huyền, xin lỗi...xin lỗi nàng!
Tịnh Nhu còn chưa hết ý muốn nói với Thanh Huyền, đã thấy nàng kia đột nhiên chạy đến bên xác nhện, nhặt lấy con dao của Tịnh Nhu. Nàng bước đến cạnh bên Tịnh Nhu, ôm lấy Tịnh Nhu. Một dòng nước mắt chảy dài trên đôi má giai nhân thiên kiều bá mị. Thanh Huyền nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt tái nhợt của Tịnh Nhu, nàng nở ra một nụ cười an tĩnh:
- Nhu nhi, bất cứ ngươi đi nơi nào cũng phải dẫn theo Tiểu Huyền đấy! Chúng ta đã nguyện rồi, có sống cùng sống, có chết cùng chết! Tiểu Huyền một bước cũng không cho ngươi rời bỏ ta!
Nàng dứt lời xong, một nhát dao vung lên, nhắm đến trước ngực mính mà hạ xuống. Tịnh Nhu cố hết sức mình muốn ngăn cản Thanh Huyền nhưng mà nàng chẳng thể làm được cái gì ngoài trừng ra ánh mắt.
- Không được đâu Tiểu Huyền. Nàng mà chết, Tịnh Nhu có chết cũng cắn rứt mãi không thể tha thứ cho bản thân!
Nhát dao hạ xuống, sắp sửa cắm thẳng vào trái tim, kết thúc cuộc đời của nàng công chúa vạn kim chi bảo, tuyệt thế vô song tên gọi Huyền Bảo thì vừa đúng lúc có tiếng ngựa hí rền vang. Thanh Huyền vì tiếng động kia, liền giật mình, thu lại động tác. Tiếng ngựa đến rất gần, lại còn có tiếng người nói. Thanh Huyền cả mừng. Có người đến, như vậy Tịnh Nhu có khi nào sẽ có cơ may? Nàng nhìn nhìn lại Tịnh Nhu rồi liền đứng dậy, nghênh đón người ngựa đang đến kia.
Người đến là một nam nhân trung niên người Chê Pa đang cưỡi ngựa đi buôn về. Thanh Huyền bước ra, chặn ngang hướng đi của ông ấy. Vị nam nhân mới đầu có vẻ hoảng sợ nhưng nhìn lại, nhận ra nàng là một vị cô nương. Ông ta dừng ngựa, e dè dò xét nhìn nàng. Thanh Huyền dùng tiếng Chê Pa nói với ông ấy. Nàng gả đến Chê Pa gần một năm, tuy ít tiếp xúc nhưng bản tính thông minh vốn có, nàng rất nhanh có thể học được tiếng nói và có thể giao tiếp rất tốt với người Chê Pa. Nam nhân ấy nghe nàng nói qua, liền cũng hiểu ý của nàng. Ông ta gật đầu rồi theo nàng bước qua xem Tịnh Nhu.
Vị nam nhân ấy đến xem xét vết thương trên tay của Tịnh Nhu. Sau đó ông ta đến bên ngựa, lấy ra một ít thuốc gì đó. Sau đó lại đi một vòng quanh xác nhện. Ông ta vừa đi vừa lẩm nhẩm gì đó trong miệng, cuối cùng lại hái một ít lá ở cạnh bên khu vực xác nhện. Lá thuốc kia được nhai nát, đắp vào vết thương của Tịnh Nhu. Ông ấy còn dùng một loại nước mang theo bên mình cho Tịnh Nhu uống. Được một lúc, sắc mặt nàng đỡ trắng hơn. Có vẻ hơi thở đã thông hơn trước. Vị nam nhân vui mừng nhìn sang Thanh Huyền mỉm cười gật đầu nói:
- Có thể cứu sống! Ta giúp các người!